Cho dù người đối diện là một mỹ nữ, nhưng đối với Trần Mộc mà nói, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ là một thi thể, cho nên cũng không có gì khác biệt. Tuy nhiên, Phùng Giai Giai khác với những đệ tử Linh Khư Điện khác, dù sao là nàng ta cũng là cháu gái của Phùng Tiên Khâu, sức mạnh không hề yếu. Đối mặt với đòn tấn công của Trần Mộc, linh lực toàn cơ thể của nàng ta bùng nổ, và trong chớp mắt, nàng ta đã đạt đến Bất Diệt Cảnh, tỏa ra ánh sáng chói mắt vô cùng. Nàng ta giơ tay về phía hư không rồi nắm lại: "Lưới thương, khóa trời!" Vô số những thương ảnh được giải phóng, dưới sự điều khiển của ý thương tối cao, chúng biến thành một tấm lưới khổng lồ màu đỏ rồi lao đi. Những sợi dây lưới trong suốt như pha lê, giống như màu máu, lấp lánh ánh sáng, dường như có sức mạnh thần bí có thể trấn áp mọi thứ, lao về phía Trần Mộc. Trần Mộc xoay kiếm, chuẩn bị vung lên. Nhưng lúc này, Tiêu Tuyền cũng nhanh chóng di chuyển. Hắn ta chắp tay về phía trước, trên người bắn ra những vệt ánh sáng tím. Những ánh sáng tím này ngưng tụ thành một tấm gương bát quái màu vàng tím ngay trước mắt hắn ta, mặt gương lật lại, chiếu thẳng về phía Trần Mộc. Bùm! Trong khoảnh khắc, một luồng sáng chói lóa khiến hầu như tất cả mọi người đều không thể mở mắt được, ánh sáng rực rỡ đến mức dường như có thể bao trùm mọi giác quan của các võ giả. Một lúc sau, mọi người nheo mắt lại, cảm thấy nhãn cầu đau nhói. Với sự phối hợp của hai người, sau đợt tấn công này, Trần Mộc lập tức bị lưới thương bao phủ, ánh sáng đỏ tươi bao bọc hoàn toàn cơ thể Trần Mộc, khóa chặt hắn ở đó, như một con dê đang chờ bị làm thịt vậy. "Làm đi!" Tiêu Tuyền lại hét lên. Một số đệ tử của Linh Khư Điện phía sau hắn ta đồng thời lao tới, linh lực cuồng bạo bùng nổ, ánh sáng tỏa ra bốn phía, những thương ảnh, kiếm ảnh cắt xuyên qua khoảng không, tạo thành một thế tấn công kinh người, đồng thời di chuyển về phía Trần Mộc. Những đệ tử của Linh Khư Điện này đều là thiên tài nên màn liên thủ này cũng vô cùng kinh thiên động địa. Linh lực cuồn cuồn chấn động hư không, trong chốc lát, Trần Mộc bị nhấn chìm trong làn sóng linh lực. "Bùm, bùm, bùm!" Ngay lập tức, những tiếng kêu lớn nối tiếp nhau vang lên, khói bụi cuồn cuộn. Trong rừng đá hỗn loạn, gió lớn gào thét, không gian vặn vẹo, xuất hiện một cái hố sâu cỡ trăm trượng ở ngay vị trí của Trần Mộc. “Trần Mộc!” Phương Thanh Điệp hoảng hốt kêu lên. "Muốn đấu với chúng ta, ngươi vẫn còn non lắm, thằng nhãi!" Phía trên bầu trời, Tiêu Tuyền mỉm cười hung ác, trong mắt tràn đầy khinh thường. Chỉ là một võ giả Vạn Pháp Cảnh tầng một, dù tài giỏi đến đâu cũng không thể chống đỡ được sự tấn công của nhiều người như vậy được. Tuy nhiên, khi khói bụi trước mặt dần dần tan đi, mọi người nhìn lại lần nữa, cái hố sâu trăm trượng kia lại trống rỗng, không có một người nào, chỉ có lưới thương màu đỏ bao phủ phía trên. "Chuyện gì vậy?" Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đẹp của Phượng Giai Giai không khỏi mở lớn, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Rõ ràng vừa rồi nàng ta đã dùng lưới thương cố định hắn rồi, làm sao hắn có thể trốn thoát được.