Chương
Lúc này, Ngô Tông Thừa đang thi triển Liệt Hoả kiếm, kiếm pháp trôi chảy đong đầy linh tính.
“Tinh Tinh Chi Hoả, Liệu Nguyên!!” Hắn khẽ quát một tiếng.
Liệt Hoả kiếm pháp như sống động hẳn lên, lửa và kiếm khí hoà quyện với nhau bùng lên công kích bốn phương tám hướng.
Lúc này Lâm Tiêu giơ một tay lên, một tia kiếm khí thuần khiết lao tới công kích đối phương. Bất luận ngọn lửa trên kiếm của Ngô Tông Thừa lớn thế nào, thì tia kiếm khí của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng uốn lượn bay tới như một con rồng.
“Lửa, có thể thẳng, có thể cong, có thể mạnh cũng có thể yếu. Quan trọng nhất là sự biến hoá, hãy cảm ngộ đi.”
Lâm Tiêu nói xong câu này thì tay lại phất lên, một luồng ý cảnh Hoả và cả một luồng kiếm ý của hắn tuôn ra nhập vào tia kiếm khí vừa nãy.
Lúc này, từ một đốm lửa nhỏ nó từ từ to dần lên, phút chốc như muốn thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh.
Ngô Tông Thừa đứng sững sờ tại chỗ, trong não hắn lập đi lập lại lời đại sư huynh vừa nói, hắn đang cố gắng cảm ngộ lời này.
Chỉ trong chốc lát, khí tức quanh thân hắn bỗng chốc thay đổi, toàn thân giống như một thanh kiếm vừa chui ra khỏi vỏ, ẩn chứa sự sắc bén. Linh kiếm trong tay không ngừng rung động.
Một luồng sức mạnh ý cảnh từ bên trong dần dần lớn lên.
“Đây là……hình thành kiếm ý sao?”
“Ngô sư huynh vậy là ở Luân Hải cảnh hậu kỳ lĩnh ngộ được kiếm ý rồi, cũng thật là lợi hại.”
“Đó là nhờ có đại sư huynh Lâm Tiêu đó! Tiện tay giúp đỡ mà giúp lĩnh ngộ kiếm ý luôn, đại sư huynh giỏi thật!”
“Lúc nào ta cũng phải nhờ đại sư huynh chỉ điểm mới được, tổn thọ vài năm ta cũng đồng ý.”
Ngô Tông Thừa lĩnh ngộ được kiếm ý làm cho các đệ tử Kiếm Ma tông đứng xung quang cũng ngạc nhiên không thôi.
Nhưng Lâm Tiêu lúc này đã dẫn theo Can Anh Túc bay về chủ phong rồi.
“Hehe, không nghĩ tới Đại Tiêu Tiêu ở Kiếm Ma tông được mọi người yêu quý tới vậy!” Can Anh Túc ngưỡng mộ nói.
“Không khí của Kiếm Ma tông rất được, các đệ tử cũng rất hoà thuận. Làm sao? Chả nhẽ ngươi ở vương triều Đại Can không được thoải mái lắm à?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.
“Ta á…. Người người kính sợ tránh xa, gặp được ta chả khác nào gặp sát tinh. Từ nhỏ tới lớn, ta chả có ai nói chuyện cùng.”
Can Anh Túc nói với ngữ khí bình thản, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Cứ như đang nói về người khác chứ cả phải bản thân.
Lâm Tiêu nghe thấy thế cũng gập đầu: “Chắc chắn! là ta. Ta cũng tránh ngươi.”
Can Anh Túc: “???”
Nàng trợn trừng mắt nhìn hắn, tên này chả biết thế nào gọi là an ủi à. Lại còn gật đầu tán thành nữa.
Lâm Tiêu chớp mắt còn muốn nói lại, chả nhẽ không đúng sao? Ngươi cứ gặp người là lại động thủ, một khi động thủ thì chỉ có nước đưa người ta vào ranh giới sống chết.
Ai mà còn dám nói chuyện với ngươi nữa.
Thấy trong mắt tiểu nha đầu này sắp dâng lên một tầng sương đỏ, Lâm Tiêu mới vuốt đầu đối phương nói.