Chương
“Đó là lúc trước, bây giờ ngươi đã có thể khống chế Sát Sinh ý cảnh rồi.”
“Ta tin mọi chuyện sẽ tốt dần lên, ít nhất là đã có một bằng hữu rồi phải không?”
Lâm Tiêu mở miệng an ủi một câu.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng yêu nữ nổi tiếng khắp Đông Vực này. Muốn triệt để chấm dứt vấn nạn hở ra là giết này chắc cũng phải năm nữa.
Can Anh Túc nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy thì sững sờ tại chỗ.
Bằng hữu? Đại Tiêu Tiêu nói bọn họ là bằng hữu?
Câu này cứ bay qua bay lại trong đầu nàng. Nàng ta còn nghĩ rằng cả đời này chắc sẽ chả có bằng hữu.
Không nghĩ tới……bây giờ có rồi!
Mắt Can Anh Túc sáng lên, lòng cũng thấy vui vẻ. Tầng sương đỏ trong mắt biết thành tầng nước như muốn trào ra ngoài.
Nàng lén đưa tay lên lau.
Cùng lúc này ánh mắt Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu cũng có sự biến hoá, nó mang theo sự kiên định, cũng mang theo một chút khó nói.
……
Lúc hai người bay tới chủ phong Kiếm Ma tông thì có một bóng người bay tới, sau đó quỳ một chân trước mặt Lâm Tiêu.
“Dạ Cô Thành, tham kiến tiền bối!” Bóng người đó cung kính nói.
Người này hoá ra là Dạ Cô Thành, là người đứng thứ trong bảng xếp hạng Chân Long, cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Cũng chính là người lúc ở hội đấu giá Lâm Tiêu đã dùng một viên Tam Khí Đan Vụ Huyền Minh đan để đổi lấy một năm bảo vệ cho Kiếm Ma tông.
Sau này lúc ông ta tới đây, Dạ Cô Thành bị Ngụy Vương đã chết kia dùng chiêu làm trọng thương. Sau khi hắn chữa trị cho đối phương, chưa đợi được đối phương tỉnh lại hắn đã phải rời đi.
“Vết thương lần trước sao rồi?” Lâm Tiêu hỏi.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, đã hồi phục hoàn toàn rồi.” Dạ Cô Thành cung kính đáp.
Ông ta bây giờ càng lúc càng nể phục tiền bối Lâm Tiêu. Không những luyện đan như thần, võ đạo cũng làm người ta ngạc nhiên không thôi.
Bây giờ còn đứng thứ nhất bảng Chân Long, đây là chuyện ông ta có nằm mơ cũng chả dám mơ tới.
“Phương tông chủ có ở trong tông không?” Lâm Tiêu hỏi.
Có thể nguyên nhân là vì bảng Chân Long nên dạo này khí vận trong Kiếm Ma tông có vẻ nồng đậm hơn. Linh khí cũng dồi dào hơn những chỗ khác.
“Phương tông chủ có ạ, nhưng Phương tông chủ vừa đột phá Hoá Đỉnh cảnh nên đang bế quan.” Dạ Cô Thành vội vã đáp.
“Ồ? Hoá ra là Hóa Đỉnh cảnh???” Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên.
Lần trước gặp mặt rõ ràng còn cách rất xa, ước chừng năm nữa vẫn còn khó. Sao bây giờ lại đột phá thành công nhỉ.
Phương tông chủ, có chút nhanh đó!
“Vậy Cảnh lão và Mục lão chắc là có trong tông chứ.” Lâm Tiêu lại hỏi.
“Khụ……thưa tiền bối, hai vị này cũng vừa đột phá thành công Hoá Đỉnh cảnh, cũng đang bế quan ạ.” Dạ Cô Thành đáp.
Lúc này thì Lâm Tiêu ngốc hoàn toàn.