Cái đó.
“Tôi không mặc cái đó! Tôi không muốn!” Bảo mẫu đại nhân gào lên như chiến binh oanh liệt lâm phải đại địch, mặt mày thì nghiêm trang hừng hực khí thế trông dũng cảm lắm đấy, cơ mà cái thân còm nhom chẳng mấy lạng thịt lại đang nhảy lung tung lên như gà mắc tóc, quỷ khốc thần sầu nhảy vũ điệu con thỏ hầm bà lằng cẩu cẩu, lượn trái lách phải, đủ trình độ khiến vũ công than khóc, đạo diễn ngậm ngùi nấc cụt.
Vương Nguyên chỉ vào thứ đang nằm trên tay Vương Tuấn Khải, siết chặt cổ áo: “Tôi có tôn nghiêm của một người đàn ông! Tôi tuyệt đối không vứt bỏ lòng tự trọng của chính mình!”
“Chỉ mặc một chút thôi mà, cùng lắm là một ngày thôi, ngày mai, được không?” Nhà văn hít hít mũi dùng khổ nhục kế, nước mắt lưng tròng ngây ngốc nhìn bảo mẫu: “Hơn nữa cũng đâu có ảnh hưởng đến lòng tự trọng lắm đâu...Coi như tôi tăng lương cho cậu thêm một ngàn RMB, xin cậu đó...”
“Thêm năm trăm có được không?” Vương Nguyên nhíu mày cao quý lãnh diễm, bắt đầu ngả giá mặc cả: “Một ngàn năm trăm.”
“Được được, cậu nói cái gì thì là cái đó!” Vương Tuấn Khải vui vẻ gật đầu, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh giương cung bạt kiếm trước đó không lâu, đem đồ nhét vào tay Vương Nguyên: “Tối nay tôi không ăn cơm, cậu cứ tự mình xử lí đi nha.”
Vương Nguyên nheo mắt nhìn bóng lưng ông chủ đi mất, tuy rằng được tiền làm cậu thấy rất suиɠ sướиɠ, nhưng hình như âm mưu đen thui nào đó vẫn còn vờn quanh như hậu bối linh, đặc biệt là khi cậu đã biết trong cái thùng giấy trời đánh thánh đâm kia chứa gì, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
Mẹ kiếp, đường đường là một nhà văn mà lại dám mua quần – áo – hầu – gái!
Còn là nữ phục vụ trong quán bar!
Tất lưới gì đó váy tạp dề ngắn đến đùi lộ ra xxx gì đó vô cùng xxx! Thế mà còn khẩn thiết nhờ cậu mặc vào một lần, thỏa mãn xxx trong xxx!
Không có một chút lòng tự trọng!
(...Kẻ nào đó hình như đã quên, phía trên mình đã vùi dập lòng tự trọng như thế nào...)
Dù sao đây cũng là công việc nhàn hạ, cùng lắm là thay đổi hình tượng thành một nữ hầu ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng đâu có mất miếng IQ nào...Vương Nguyên nắm chặt tay, vô cùng cương nghị mà không hề biết mình đã dấn thân vào con đường bán mình trong một ngày với cái giá một ngàn năm trăm RMB, còn tự cho là mình thông minh, cuỗm được một ngàn năm trăm tệ ngon lành.
Vương Tuấn Khải nhanh chóng chạy về phòng, lôi màn hình camera quan sát trong phòng khách, thấy biểu tình mờ mịt rối rắm rồi lại đấu tranh kịch liệt của Vương Nguyên thì sờ sờ mũi, âm thầm cười cười.
Chỉ có một ngày thôi, cậu phải giúp tôi nha.
...
Hoàng Vũ Hàng lái xe đến cửa hàng linh kiện ô tô, mua một cái lốp dự phòng mới.
Lão Trương mang bộ lốp xe còn thơm mùi cao su cười nói: “Hôm nay ra đường bước nhầm chân rồi sao?”
Dù là khách quen nhưng Hoàng Vũ Hàng chỉ thường mua linh kiện tăng tốc độ, vụ nổ lốp lần này là ngoài ý muốn. Nghe ông chủ nói vậy, mặt anh không biến sắc gật gật đầu, vòng ra phía sau mở cốp ra.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc màu nâu đậm nằm cong queo trong cốp, tay chân quắn thành một cục, ngủ đến thiên hôn địa ám.
Hoàng Vũ Hàng: “...”
Lão Trương: “...”
Hoàng Vũ Hàng: “Thật ra...”
Lão Trương: “Tôi hiểu mà, cậu không cần giải thích...” Lão già làm động tác OK, sau đó sờ mũi: “Nhưng mà đem cậu ấy đặt ở đây, xem ra không còn chỗ cho lốp xe...
Hoàng Vũ Hàng nhìn sinh vật lạ làm ổ trong cốp xe mình, tuy rằng không rõ đối phương là ai, có dụng ý gì và leo lên từ khi nào, nhưng xuất phát từ thái độ lịch sự của một người đàn ông, anh vẫn vươn tay bế thiếu niên lên đặt vào ghế sau của xe, thanh toán tiền rồi vù vù chạy đi.
Lão Trương nhìn theo bóng chiếc xe đã chạy xa, thầm cảm khái thế sự vô thường, người thời nay khó đoán.
Đinh Trình Hâm cảm thấy cái giường nằm đêm nay có chút khó ưa. Nếu không phải cậu mệt đến mức nằm vật ra là ngủ thì sẽ lập tức nhảy dựng lên đánh cái giường, chẳng hiểu làm sao mà giường cứ nhúc nhích suốt, còn động đậy động đậy không ngừng, khiến kẻ vốn mắc bệnh ngái ngủ như cậu vô cùng phẫn nộ. Giường lúc lắc, thiên lý nằm ở đâu?!
“Mệt quá nha!!!” Đinh Trình Hâm rốt cuộc không chịu nổi sự vận động bất quy tắc dưới người mình nữa, mở to mắt đấm vào ‘cái giường’ một cái, thành công làm cho Hoàng Vũ Hàng suýt chút ném cậu xuống đất, cũng may nội công thâm hậu, căn cơ vững vàng, bất quá cũng ộc ra một hơi đau đớn.
“WTF!!” Đinh Trình Hâm há hốc mồm kinh ngạc nhìn chính mình nằm trên lưng một nam nhân, bàn tay đối phương còn ở trên đùi mình nắm chặt không kẽ hở, lập tức phát bệnh liệt nữ mà vùng vẫy giãy dụa, một bộ thề chết không phối hợp: “Buông tôi ra a a a...!!”
Thế là Hoàng Vũ Hàng thả tay thật.
Đinh đồng học oanh liệt ngã xuống đất, lông đuôi lông tai lông mao khắp người xù lên hừng hực:
“Tên biếи ŧɦái chết tiệt, tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh...!!!”
Nhìn Đinh Trình Hâm than thở xoa tới xoa lui cái mông dập bẹp, Hoàng biên tập sống cả đời anh tuấn bất phàm, từ lúc giác ngộ ngôn ngữ loài người đã luôn cho rằng bản thân là một kẻ am hiểu đồng loại, dù không thể nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thì cũng rành rành một đấng tri thức, trên đầu tản ra ánh sáng của vầng hào quang trí tuệ. Nhưng hôm nay anh mới chính thức trải nghiệm cái gọi là học thuật ngôn ngữ, của đắng trời ban, rõ ràng ban nãy cậu ta nằng nặc đòi anh bỏ xuống, sau khi bỏ xuống rồi lại mắng anh như vậy?
Cái người này thật kỳ quái.
Hoàng Vũ Hàng chớp mắt hai cái, ngồi xổm xuống nhìn thiếu niên giãy đành đạch như cá mắc cạn, ung dung hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại ngủ trong cốp xe tôi?”
Nhắc đến đây, Đinh đồng học như bị thêm dầu vào lửa mà hùng hổ đứng dậy, chỉ vào mặt đối phương, uất hận lên án: “Anh còn dám nói!!”
Hoàng Vũ Hàng nghiêng đầu --- Sao anh không dám nói?
Đinh Trình Hâm máu huyết sôi trào, giận dữ trào phúng mắng: “Công ty xxx các người đúng là chẳng có ai tốt lành! Trước đây vỗ ngực xưng tên ta đây là công ty lớn, công ty mẹ, thừa sức lãnh đạo đào tạo ra nhân viên bán hàng có nghiệp vụ cao cấp, thủ đoạn chiêu bài đều thuộc hàng VIP không ai có thể sánh bằng. Thế nhưng bây giờ thì sao? Các người đi tranh công cướp việc với công ty nhỏ chúng tôi bằng cái trò mỹ nam kế cũ rích chẳng chút tiến hóa nào đó ư? Tôi khinh!!”
Y càng nói càng hăng, càng hăng càng nói, đến khi Hoàng Vũ Hàng chen được vào một câu thì sắc trời đã tối, đường phố xung quanh cũng đã lên đèn. Nhác thấy bóng bà thím nhà bên đang muốn mở cửa hóng chuyện, mí mắt biên tập Hoàng giật giật, phải nhanh chóng thay đổi cục diện.
“Nếu không thì...” Hoàng biên tập do dự một chút: “Tôi tìm cho cậu một khách sạn ở lại.”
“Hừ! Anh dám!!” Đinh Trình Hâm chống hông ngạo kiều nạt, rất có ý vị ‘anh làm đi rồi tôi nằm lăn ra ăn vạ cho anh xem’.
“Đương nhiên là dám.” Hoàng biên tập thầm nghĩ, nhà này không phải của anh sao? Có gì dám với không dám? Vẫn là im lặng, phỏng đoán người này lại sắp nói ‘Có gan anh nói lại lần nữa xem’ cho coi.
Đinh Trình Hâm thịnh nộ đại phát, tức đến tóc tai dựng hết lên: “Có gan anh nói lại lần nữa xem!!!”
Hoàng Vũ Hàng gật đầu theo lẽ tự nhiên: “Đương nhiên là dám.”
Đinh Trình Hâm: “...”
Ông phắc...
Nhất định là cách thức tỉnh giấc không chính xác!
“Tóm lại, hôm nay tôi nhất định phải ở lại nhà anh!!” Bạn nhỏ nào đó chém đinh chặt sắt nói, quyết tâm không lùi phăm phăm đi đến cửa nhà Hoàng Vũ Hàng.
“Nhà chỉ có một mình tôi, như vậy không tốt đâu?”
“Có gì không tốt!! Lão tử trong sạch thiện lương chưa từng có tiền án tiền sự!”
“Chưa có nhưng ai dám chắc là không có.”
“Anh...!!”
Nhà Hoàng Vũ Hàng nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, rộng bốn mươi mét vuông, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy toàn bộ kiến trúc phòng ốc trong nhà, còn có một tầng gác xây bằng kính trong suốt. Đinh Trình Hâm phòng bị xách thùng đồ đi vào, vẻ mặt cảnh giác lấm lét liếc nhìn bài trí đơn giản, âm thầm sờ cằm suy xét.
Nhà của người này, không giống kẻ thường xuyên bán ‘cái đó’ đâu?
Lẽ nào mình nhìn lầm? Anh ta chỉ là người giao hàng, còn boss sòng thật sự ẩn nấp sau màn đen?
Nhưng ăn mặc chỉnh chu lịch sự như thân sĩ như vậy làm gì?
Đinh đồng học thuở bé nhồi nhét quá nhiều tài liệu trinh thám, lúc này nghiêm trọng ngộ ra một vấn đề.
Đúng vậy, nếu bán ‘cái đó’ mà ăn mặc phóng khoáng mát mẻ thì không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao? Người thông minh nên biết ngụy trang trước sau, kẻ thức thời là hàng cosplay, ăn diện như văn chức nhà nước thì cảnh sát nào biết được anh ta bán đồ chơi tình thú! Quá là âm hiểm!
Đinh Trình Hâm bổ não hồn bay đi xa, trên mặt hiện lên nụ cười đáng khinh, liếc mắt nhìn bên cạnh.
Ánh mắt vừa vặn rơi xuống cái cặp táp ban đầu mà Hoàng biên tập xách đi làm.
Một nhân viên công ty cửa hàng đồ tình thú chắc chắn không thể không giấu một vài thứ liên quan đến SM được, hơn nữa trong cặp nhất định có bản hợp đồng hoặc hóa đơn thanh toán của khách hàng, biết đâu còn tra ra được số liệu, biểu đồ và cả chiêu bài thủ đoạn câu khách của anh ta nữa, không mở ra đúng là quá uổng phí sự hỗ trợ của quần chúng!
Khi Hoàng Vũ Hàng cầm ly nước quay trở lại, liền nhìn thấy vẻ mặt há hốc kinh ngạc - có thể nhét được cái gạt tàn vào – của Đinh đồng học, liếc qua tập bản thảo trên bàn, có chút giác ngộ. Thời nay giao bản thảo có thể trực tiếp gửi qua mail hoặc trực tuyến để nộp lên tòa soạn, nhưng Vương Tuấn Khải thì khác, hắn tự xưng là một người thích hoài niệm chuyện xưa, càng yêu truyền thống và ti tỉ các thứ hàn lâm, cho đến nay khi giao bản thảo đều đưa kèm bản gốc – viết – bằng – tay, cho nên khi xuất bản truyện của hắn luôn luôn có một bản đặc biệt bán với giá cao.
Mà lúc này, Đinh Trình Hâm đang cầm tập tài liệu viết tay kia, chăm chăm nhìn vào hai chữ ‘Hầu gái’ trên bìa.
HếtChương