Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hầu gái là một khái niệm như nào, đoán chừng tám trên mười dân số đều biết. Ngoại hình và khí chất đều có cùng một phong cách, khả ái và đáng yêu, vừa moe vừa ngoan ngoãn, quả thật là hình mẫu lý tưởng của em gái nhà bên, dễ dàng làm tan chảy trái tim các chàng trạch nam quanh năm cắm mặt vào máy tính. Điển hình là nhà văn đại nhân ưa thích sự tĩnh tại, hài hòa cùng thế giới muôn loài như Vương Tuấn Khải anh đây, càng có một sự yêu thích đặc biệt đối với hầu gái.

Bởi vì mắc chướng ngại nhân cách, không thể tự mình cosplay hầu gái được, nên Vương đại nhân gửi gắm tâm niệm cùng hoài bão vào người (bảo) mẫu toàn năng của mình, hy vọng có thể được ngắm hầu gái làm bánh táo, e thẹn cúi đầu đem bánh táo đến dâng cho mình, cắn môi ngượng ngùng nói...

"Ông chủ à, anh còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa thì ông đây sẽ không bán một ngàn trăm năm tệ lòng tự trọng cho anh nữa nhé."

Vương Nguyên uy phong đường đường mặc trên người bộ quần áo hầu gái xinh xắn, váy ngắn đến đầu gối xòe ra tứ phía kèm theo chiếc nơ cực oách ở phía sau, tuy rằng trước ngực không có Trương Thúy Sơn, à không, Lưỡng Hành Sơn cỡ bự đi cặp với nhau, nhưng không hề phá hoại phong cách lolita thuần khiết tinh mỹ. Có điều đó chỉ là suy nghĩ chủ quan từ một phía của người nhìn, mang tính chất phiến diện và cực kỳ cá nhân, dù sao là nam nhân đâu phải ai cũng thích cải nữ trang tung hoành ngang dọc.

Vương Tuấn Khải nuối tiếc dời ánh mắt "ăn tươi nuốt sống bộ quần áo" ra khỏi người Vương Nguyên, nơm nớp lo sợ lia đến cán chổi kim loại bên cạnh, gãi gãi đầu hai cái rồi ủy khuất vò góc áo: "Vậy...vậy tăng giá lên thành hai ngàn..."

Vương Nguyên giật khóe môi, thầm nghĩ lẽ nào hình tượng của tôi trong lòng anh rẻ rúng như thế sao? Giá trị của sự tồn tại khách quan duy vật biện chứng, rành rành một đấng anh hào dù cùng đường mạc lộ - ít - nhất cũng phải ba ngàn chứ!

"Rốt cuộc anh có ý gì? Tôi không tin anh đơn thuần chỉ muốn nhìn người ta mặc quần áo hầu gái." Vương Nguyên từ bỏ đề tài liên quan đến cơm áo gạo tiền, nheo nheo mắt như thể muốn nhìn ra từ cái gương mặt trái táo kia có ẩn tàng hiểm họa gì: "Nếu chỉ nói đến âm mưu cosplay nhân vật trong sách anh, thì cơ sở lý luận chưa bền vững, chứng cứ để ngờ vực càng không rõ ràng, không hề mang dấu hiệu của tiểu thuyết?"

Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt mấy cái, đảo mắt biện minh: "Tôi có một tác phẩm tên là "Hầu gái"."

"Cho nên anh muốn tôi mô phỏng nhân vật bên trong để tạo ra kỳ tích?" Bán tín bán nghi nhìn ông chủ thân ái, đôi mày thanh tú của "hầu gái" tiên sinh nhíu chặt sắp dính vào nhau: "Chi trả hai ngàn cho một bảo mẫu để mua một lúc phong hoa? Trên đời có miếng ăn dễ như vậy sao?"

Vương nhà văn chớp chớp mắt, cẩn thận dè dặt: "Vậy chúng ta tính thêm chút phúc lợi nửa nhé?"

"Hở?"

Vương Tuấn Khải cắn ngón tay, leo lên sofa dài nằm ngửa ra, bộ dạng thấy chết không sờn đưa tay ngoắc ngoắc: "Đến đây đi."

Trán Vương Nguyên đen sì đầy sọc kẻ đen.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên: "A____________!!"

"Đấy là phúc lợi của anh đấy hả? Hả?! Ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt không được nói bậy! Anh như vậy khiến khuynh hướng bạo lực của tôi không kiềm chế nổi đâu đấy!!"

"Này này dừng tay, dừng tay nha! Tôi chi tiền cho cậu không phải để mua nắm đấm nha! Hiếp người quá đáng rồi đó..." Vương Tuấn Khải - tầng lớp nông dân vô sản vùng lên mạnh mẽ, khí thế hừng hực vung tay huơ trên không trung, ngoi ngóp bò dậy giữa súng đạn vô hình độc mùi hăng hái - vừa mới chồm lên định chứng tỏ bản thân, không nghĩ đến thời thế thay đổi, mãnh hổ đụng phải quần hùng, bảo mẫu hầu gái cứ như uống phải tăng lực thập toàn đại bổ, bí dược Nam Cương dị vực mà nhào thẳng lên người mình, nắm cổ áo siết chặt, giận quá hóa vui nở nụ cười tàn độc, bung móng vuốt xếp ngay hàng thẳng lối trên tay Vương nhà văn, hung hăng túm lấy cọng lông bé tí nằm ở gần bắp tay.

Cuộc đời lông - chan nhỏ bé chỉ muốn làm một thành phần hòa bình trên trần gian thế sự vô thường, nào ngờ số kiếp bằng căn bậc hai hình thể con rệp, chẳng biết là do kích thước quá nhỏ vừa vặn lọt vào tầm mắt của Vương Nguyên hay là anh hùng không gặp thời mà oanh liệt trở thành vật hy sinh cho nhân vật chính.

Vì thế lông - chan vô cùng ấm ức, đồng thời cũng rất kiên định trụ lại "mảnh đất" mình đã sinh ra và lớn lên bấy lâu nay, cứ một mực không thèm rời đi, giằng co qua lại khiến Vương Tuấn Khải đau thương tiếc hận ré lên một tiếng thật dài, cứ như trúng ngay đoạn nhạc vấp đĩa chói lói tông Son trưởng, khiến thực vật thay nhau rụng lá, chim chóc tán loạn lạc đàn quang quác quang quác. Đã gϊếŧ người diệt khẩu thì phải làm cho trót, Vương Nguyên một tay bịt miệng hắn, một tay nắm chặt sự uy hiếp, hừ hừ hai tiếng: "Xem anh làm sao thoát nhé!!"

Vương Tuấn Khải mở to mắt, liếm lên lòng bàn tay Vương Nguyên.

Vương Nguyên: "..."

Được rồi, lẽ ra cậu không nên dùng biện pháp mạnh với tên có giá trị hoang tưởng gần bằng chỉ số IQ này...

Vương Nguyên thu tay về, chuẩn bị thuyết trình vấn nạn "chẳng phải thằng cha này khiết phích sao? Thế mà có thể xxx cái xxx của người khác", đột nhiên thấy ánh mắt Vương Tuấn Khải không đúng lắm.

Cậu theo tầm mắt của hắn quay đầu ra sau, bắt gặp tổ hợp ba người trân trối nghẹn họng trừng hai người chằm chằm. Một ông chú thấp tè béo núc ních, bóng dầu sáng loáng như đùi gà Kentucky, minh chứng đầy đủ cho hiện trường cộng hưởng lipid, cảm giác dùng kim châm có thể búng ra mỡ; một bà cô mặt hoa da phấn, quần áo lụa là, đẹp thì có đẹp đấy cơ mà mắt to như shoujo Nhật, so với đứa con gái bên cạnh còn diêm dúa hơn. Còn người cuối cùng, rõ là mặt hàng nữ sinh điềm đạm thánh khiết trong truyền thuyết, bạch liên hoa gieo rắc lương thiện cho bá quan văn võ, xét về mặt bằng tổng thể cả ba người chênh lệch như hacker và đứa mù công nghệ, thế mà lại có điểm chung: giữa gió lạnh xác xơ tiêu điều, biểu cảm cay đắng thộn ngốc đần thối như vừa nuốt phải ruồi.

Bảo mẫu tiên sinh lớn lên trong một xã hội bình thường, tiếp thu tri thức và hệ thống giáo dục tâm lý cân bằng trên mọi phương diện, nhất thời nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ tổ hợp này vừa mới đến tháng?

Đối phương là thần thánh phương nào?

"Sao tôi đã rời khỏi nhà mà các người vẫn cứ bám dính theo thế hả?" Vương Tuấn Khải khoanh tay ngồi đối diện bộ ba kỳ dị, trên mặt viết rõ bốn chữ "rất không hoan nghênh" nghểnh cổ nhìn vẻ mặt cầu vồng bảy màu của bọn họ, rành rành là vẻ muốn đuổi người, chẳng đem ai để vào mắt: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đến đây tìm tôi nữa mà?"

Ba người kia dường như đã luyện thành kỹ năng miễn dịch với lời nói chua chát của tên kia, chẳng thấy phản ứng tiêu cực gì, ngược lại gã đàn ông còn tươi cười lấy lòng: "Tiểu Khải à, dù con không ở nhà nhưng bọn ta làm sao có thể phủ nhận vai trò của con trong nhà được, hơn nữa bởi vì sợ xa mặt cách lòng khiến tình cảm gia đình ít nhiều phai nhạt, bọn ta mới đến thăm con hằng tháng. Biết con hôm nay luôn rảnh rỗi nên..."

Vương Nguyên đứng phía sau cánh cửa tặc lưỡi, quả nhiên là đến tháng, chính xác như chu kỳ đèn đỏ!

"Nếu lại coi tôi là công cụ gia tăng dân số thì thỉnh các hạ đến từ đâu về nơi đó, tôi đã nhấn mạnh là sẽ không đụng đến một ai, dù là già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu hay chủng loài từ hành tinh mẹ đến Trái Đất." Vương Tuấn Khải như nhà tư tưởng nghèo nàn kiết lậu bị ép vào bước đường cùng, cảm thấy niềm tin vào thế giới lại vơi thêm một ít: "Gene nhà họ Vương có phải di truyền hiếm lạ khó sinh khó đẻ đâu mà cứ lằng nhằng lèm bèm, dù có là dòng dõi tôn thất trân quý như khủng long thì cũng duy trì qua nhiều thế hệ chứ có phải do tuyệt hậu mà tuyệt chủng đâu? Hơn nữa cơ chế di truyền từ cha sang con chưa chắc đã làm cho F nhận được toàn kiểu hình trội, các người đừng có lấy lý do củ cải muối rách nát răn đe rù quến tôi làm gì cho mệt óc!"

Ông chú lau mồ hôi, thầm nói đúng là chẳng phải Vương Tuấn Khải là kẻ duy nhất sở hữu gene ưu tú, nhưng di chúc của lão tổ tông nhà bọn họ là duy nhất đó biết không hả?

Bà cô liếc mắt nhìn vẻ bất mãn của ông chồng, khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Cậu cứ nói không muốn thì được sao? Nếu như gia chủ các đời đều như cậu thì Vương tộc đã sớm diệt vong rồi!"

"Bà cứ làm như diệt vong dễ lắm ấy! Thế bà chẳng thấy dân số mỗi ngày một tăng lồng lộn ở nhiều quốc gia à?" Vương Tuấn Khải hỏa lực tung hoành, pháo nổ tạch tạch lóe chớp trên đỉnh đầu chỉa thẳng ba cọng tóc, biến thành hội trưởng hội phụ nữ tuyên truyền về hôn nhân và kế hoạch hóa gia đình: "Hơn nữa nhà các ngươi chẳng những cổ hủ lạc hậu mà còn mê tín dị đoan, tôi nói không sai chứ?"

"Tiểu Khải, hóa ra anh vẫn ghi nhớ chuyện dì vì không kịp thời chữa bệnh mà chết..." Cô gái bên cạnh nhíu mày, thẳng thắn đáp lại ánh mắt sừng sộ của hắn: "Đừng tự lừa mình dối người, anh rõ ràng biết nguyên nhân là do dì mắc bệnh suy kiệt tâm lý..."

"Nên cô cho rằng chuyện đấy chẳng chút liên quan đến cái nhà kia ư?" Vương Tuấn Khải đột nhiên lạnh mặt, âm thanh thốt ra như rít qua kẽ răng vang lên từng tiếng vừa nặng nề vừa bén nhọn trào phúng giễu cợt, phảng phất màu sắc héo úa lại ngỗ nghịch pha chút hờ hững nhàn nhạt. Vương Nguyên đang tròn mắt nhìn sàn nhà dưới chân, nghe đến đây liền ngẩng đầu tò mò nhìn Vương Tuấn Khải.

Người này bình thường cà lơ phất phơ chẳng biết là hội tụ tinh hoa từ chỗ nào, đầu óc lúc mơ màng lúc mê mang như thể đã thoát ra khỏi phạm vi của trần gian thế tục, không phải là loại người tỏ ra cao quý lãnh diễm tự phụ tự đại, mà là thế giới của nhà nghệ thuật, nhà tư tưởng, thậm chí là bệnh nhân tâm lý phức tạp và tinh vi như CPU máy tính. Kiểu người này khá lạc lõng với môi trường xung quanh, cũng chẳng dễ dàng bị ảnh hưởng huống hồ là tức giận.

Nhưng con thỏ bị bức đến đường cụt cũng phải cắn người.

Vương Tuấn Khải nói xong lời kia, tâm trạng vốn dĩ chẳng mấy tốt đẹp lại càng thêm âm trầm. Hắn chẳng thèm biểu lộ gì nữa, dường như đã chán chê với thứ giả dối chỉ tồn tại tên lý thuyết giao tiếp, chưa thông tư duy đã vội tuyên cáo toàn quốc.

Thế sự vô thường, lòng người khó đoán, nhân sinh như một cuộn tơ vò, gúc mắc đã kết khó lòng buông gỡ.

Giữa lúc Vương Nguyên nghĩ rằng ba người này sẽ thức thời rời đi, ngừng chọc vào cái vảy ngược của Vương Tuấn Khải, thì cơ chế tích tụ mỡ của lão béo kêu réo đòi bảo hành, chẳng hiểu là vận chuyển mỡ lên não bằng đường nào mà há miệng hỏi một câu ngu ngốc vô độ: "Vậy chuyển Tiểu Tuyết nhà bác..."

"Miễn thứ câu thông cùng giống cái." Nhà văn tiên sinh tàn nhẫn cướp lời, vung tay đuổi người.

Ba người nọ đến nhanh đi nhanh, bất quá lúc đi còn lưu luyến vấn vương cái khung cửa nhà Vương Tuấn Khải mà tha thiết bùi ngùi, bàn tay bấu chặt chẳng muốn rời xa, nửa bước thì quay đầu nhìn lại, trên mặt đầy vẻ ngóng mong chờ đợi.

"Tiên sinh, đã đến giờ ông chủ của tôi phải nghỉ ngơi rồi."

Tập thể quay sang nhìn Vương Tuấn Khải không rõ biểu tình ngồi trong phòng khách, lại nhìn Vương Nguyên nghiêm cẩn nắm cửa chuẩn bị đóng sập lại, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ xa cách như cường quốc kinh tế và nước đang phát triển. Đặc biệt là vị tiểu thư như ăn phải thuốc súng không chỗ phát tiết mà hừ lạnh một tiếng, săm soi đánh giá dò xét chẳng khác nào kiểm duyệt sản phẩm: "Cậu đợi đấy!"

Vương Nguyên chẳng chút do dự đóng cửa cái rầm, phủi tay, đừng có đùa, hiện giờ người trả công cho ông đây là Vương đại nhân ở bên trong kia nha, ai lại bỏ cơm cha áo mẹ của mình chạy lên thuyền giặc chứ!

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio