Buổi tối ngày hôm đó, Văn Dã mơ một giấc mộng kỳ quái lạ lùng. Hắn cùng Vân Nhạc đang ngồi nói chuyện cùng với nhau. Trò chuyện được một lát thì đột nhiên hắn cúi đầu xuống, hôn lên khóe miệng của Vân Nhạc, rồi đem cậu đè xuống ghế sofa… Đi vào bên trong cơ thể cậu ấy. Nhưng sau đó hình ảnh đột nhiên mơ hồ không rõ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc cùng cảm giác chân tay quấn chặt với nhau. Hắn giật mình thức giấc khỏi cơn mơ, không thể tin nổi hình ảnh mình đã thấy trong giấc mộng. Nhưng nhìn xuống thấy đáy quần pyjamas đã ươn ướt cùng dinh dính khiến hắn ở thực tại như ăn một cái tát đau, tai ù mắt hoa đi hết.
Văn Dã run lên hồi lâu, lát sau mới chậm rãi bước vào nhà tắm. Hắn đem quần áo bẩn ném mặt sàn, dựa vào vách tường ngơ ngẩn cả người.
Đồng tính luyến ái.
Cái từ này lẩn quẩn trong đầu hắn hồi lâu. Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn không thực sự xác nhận.
Kỳ thực hắn đã sớm tiếp cận đáp án. Hắn muốn chạm vào Vân Nhạc, nhưng lại quá lo lắng sợ hãi.
Nhìn thấy trong một cậu có một tia mong muốn, liền lập tức dẫn cậu đi trải nghiệm những gì cậu chưa được một lần làm.
Buồn phiền về dĩ vãng của cậu, muốn từ đây về sau gánh vác toàn bộ cuộc đời cậu, thương yêu cậu thật nhiều.
Nếu chỉ đơn giản là hảo tâm, thì chỉ cần cấp nơi ở cho ít tiền là được lắm rồi. Những ý tưởng thừa mứa của sau này, tất cả chỉ vì hắn… đã nảy sinh mối tình cảm đồng giới kia, thầm thương mến Vân Nhạc.
Văn Dã không biết, là vì hắn yêu thương Vân Nhạc mà trở thành đồng tính luyến ái, hay căn bản hắn chính là đồng tính luyến ái, rồi mới dần dà mà thích Vân Nhạc. Nhưng dù cho thế nào đi nữa, kết cục đều đã minh bạch cả rồi.
Nhưng còn Vân Nhạc đối với hắn ra sao? Cũng là yêu thích? Hay chỉ là dựa dẫm hoặc muốn báo đáp ân tình?
Chính hắn còn mơ hồ, thì Vân Nhạc sẽ càng không thể xác định được. Đúng vậy, tâm địa của Vân Nhạc vẫn như một đứa trẻ nhỏ rất đơn thuần. Không chừng cái từ đồng tính luyến ái này, cậu chưa chắc đã nghe qua.
Nếu đã là yêu thích, thì chi bằng cứ theo đuổi cậu ấy. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Văn Dã. Môi trường mà cậu lớn lên đối với những người khác biệt này rất khoan dung, cho nên hắn có thể dễ dàng chấp nhận tính hướng mình mới phát hiện ra. Nhưng phần lớn mọi người đều vẫn chưa hiểu thấu về vấn đề này, sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt khác. Sẽ nói ra những lời đàm tiếu phỉ nhổ, Vân Nhạc cậu ấy…
Văn Dã do dự nhíu chặt mày, mở dòng nước lạnh lẽo từ vòi hoa sen ra. Đem hết thảy cảm giác đang thiêu đốt bản thân ra mà gột rửa. Cuộc sống của Vân Nhạc cũng đã đủ khó khăn rồi, vậy hắn rốt cuộc có nên kéo cậu vào việc này không?
“Nè?… Cũng ngon đó.” Sau khi đã hâm nóng đồ ăn trên bàn tận hai lần, Vân Nhạc mới bới ra một chén chậm rãi mà ăn. Cậu đã ba ngày nay không nhìn thấy Văn Dã. Dù rằng sống chung trong một căn hộ, lại không có lúc nào gặp mặt được hắn. Văn Dã gần đây trở về rất muộn. Vào buổi tối thời điểm cậu đã ngủ mơ mơ màng màng, mới nghe được âm thanh mở cửa vào nhà.
Vân Nhạc biết được hắn gần đây thường đến giúp đỡ cửa hàng của người bạn. Văn Dã từng nhắc qua cửa tiệm kia, nằm trên đường Thụy Hòa, là một shop cà phê. Sau khi ăn tối xong, cậu dọn dẹp phòng ăn rồi đi đến trước cửa sổ nhìn một chút. Bên ngoài gió đang thổi lạnh, có lẽ sắp có tuyết rơi rồi.
“Tao nói nè ông anh, tụi mình có phải là nên về hay không? Chỗ tao cũng không phải buôn bán suốt giờ nha. Mặc dù ông già tao có chê bai tao thiệt, nhưng ổng cũng không đến nỗi ép uổng tao vậy đâu!” Hàn Thần nằm ườn trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ ở lầu hai mà khóc nháo. Liên tiếp ba ngày, ngày nào Văn Dã cũng chạy đến quán hắn giúp đỡ. Hết bưng nước cho khách lại làm luôn cả việc kiểm toán. Mà như vậy cũng sao đi, đằng này còn kéo theo cậu ta phải về nhà lúc một hai giờ đêm. Ngay cả một tệ tiền bị mất vào hôm khai trương mà hắn cũng tìm ra được nữa. Văn Dã vẫn tiếp tục di chuyển bút mà không thèm để ý đến cậu ta, cứ viết viết tính tính.
“Mày có phải là đang có tâm sự gì hay không?” Hàn Thần ngồi thẳng người lên và nói: “Ây dà, tụi mình tuy rằng thời gian gặp được nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tao cũng chưa bao giờ thấy mày như bây giờ. Có chuyện gì thì kể cho tao chứ, hai đứa mình không phải là anh em tốt sao? Tao sẽ giúp nhau chia bớt gánh nặng.” Văn Dã vẫn như trước không mở miệng. Hàn Thần lo lắng mà đoán bừa, “Con mẹ nó đừng nói với tao là mày thất tình nha?”
Bút máy đang xoay tròn trên tay đột nhiên “Bang” một tiếng mà rơi xuống đất. Hàn Thần cả kinh mà nhảy dựng lên, trừng lớn hai mắt nói: “Không thể nào! Mày từ lúc nào mà biết yêu?”
Văn Dã trả lời: “Không có yêu.”
Hàn Thần như hắn như nhìn quái vật: “Mày thương thầm ai à? Má, người đó là ai? Con gái nhà ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, tao muốn gặp để mở mang tầm mắt nha!”
Văn Dã khom lưng nhặt lấy bút máy trên mặt đất lên. Ngòi bút bị mẻ, bắn tóe ra một đường mực dài trên mặt sàn. Hắn nhàn nhạt đáp: “Không phải con gái.”
“Hả?” Hàn Thần kinh ngạc: “Vậy là… Là một bà cô?”
“Là con trai.”
“Ui, làm tao còn tưởng mày tính lái máy… Ai cơ?” Đại não của Hàn Thần bỗng nhưng trống rỗng trong vài giây. Đến khi phản ứng lại được thì đột ngột đưa tay lên ôm ngực, lùi về sau một cách thần tốc: “Con trai! Mày thích một đứa con trai sao?!”
Văn Dã gật đầu.
Hàn Thần trong nháy mắt nhớ lại ba ngày vừa qua hắn luôn ân cần tận tâm không quản khó nhọc, liền điên cuồng chớp mắt mà nói: “Không, không, không, không, không phải là tao chứ? Tao đã nói với mày rồi nha, tao vẫn là trai thẳng chính hiệu nha. Tao vẫn còn rất khoái ngực tấn công, mông phòng thủ, chân dài thẳng tắp nha! Mày đừng mê tao, hai đứa mình không có kết quả đâu!”
Văn Dã liếc cậu ta một cái, xong đổi tay cầm bút, tiếp tục làm sổ sách. Hàn Thần trốn ở mặt sau ghế quan sát hồi lâu, thấy trên mặt hắn không hề biểu lộ vẻ gì thương tâm, mới lúng túng chùi chùi mũi, ngồi trở lại lên tiếng: “Quả nhiên là mày thích con trai… Chả trách nhiều cô gái theo đuổi mày lâu đến vậy, mày cũng thờ ơ chẳng động lòng.” Cậu ta làm mặt quỷ mà hỏi: “Ai vậy chứ? Tao có biết không?”
Văn Dã đáp: “Ở trường Trung học Thụy Hải.”
“Mẹ kiếp, mày rơi vào lưới tình với tốc độ tia chớp luôn rồi. Mày chuyển trường về đây được bao lâu chứ? Hai tháng?” Hàn Thần, cũng giống như hắn, đối với đồng tính luyến ái cũng chấp nhận cực kỳ nhanh. Bên cạnh cậu ta cũng có bạn bè tính hướng như vậy, mà bọn họ đều là người tốt cả. Nhưng Văn Dã của bây giờ, xem ra là không được ổn cho lắm, lẽ nào… “Người kia là trai thẳng à?”
“Không biết.”‘
“Uầy? Còn chưa tỏ tình nữa sao?” Ông chủ nhỏ họ Hàn thao thao bất tuyệt: “Kiểu này đâu giống phong cách của mày đâu ta? Người khác thì có thể không biết, chứ tao với mày là bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa. Ngay từ lúc còn nhỏ, hễ mà đồ vật nào mày thấy thích là luôn luôn chủ động tìm mọi cách để lấy được. Nếu vật đó đã ở trên tay người khác, mày cũng dùng thủ đoạn lừa mà chiếm về được. Tại sao lần này đến tỏ tình cũng chưa xong nữa?”
Chuyện Hàn Thần nhắc đến là cố sự của ngày xưa xửa xừa xưa. Khi đó còn nhỏ, cậu ta và Văn Dã cùng đi nhà trẻ chung. Trường học có mua mấy chục quyển truyện cổ tích, nhưng cuốn truyện mà Văn Dã yêu thích lại bị đứa nhóc bàn bên giành mất. Hắn lúc đó không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn nói nói cười cười vui vẻ. Nhưng đến một tuần lễ sau, đứa trẻ bàn bên đột nhiên khóc ré lên, sống chết cũng không muốn quyển truyện kia nữa. Văn Dã khi đó liền chủ động xung phong, cười híp mắt cùng đứa nhóc kia đổi sách, lại còn được cô giáo tuyên dương nữa.
Hàn Thần lúc đó không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau này mới biết được, Văn Dã vì muốn có được quyển truyện kia, mỗi ngày thừa lúc nghỉ trưa lén lút bò qua, lật sách ra nhét bút mực đỏ vào cho thấm ướt hết trang giấy, nhìn sơ qua như dính đầy máu vậy. Lại không biết ở đâu mà thuê được mấy học sinh lớn tuổi hơn, đem chuyện cổ tích đổi thành chuyện ma quỷ lộng hành, truyền miệng khắp nơi cho mọi người nghe.
Thời điểm đó chuyện này còn gây ra huyên náo rất lớn, mà căn bản không ai biết được ngọn ngành của chuyện này đều bắt nguồn từ một đứa trẻ chỉ mới năm, sáu tuổi. Việc này khiến Hàn Thần luôn khắc cốt ghi tâm. Văn Dã tính tình thoạt nhìn rất tốt, hắn quả thật phi thường ôn nhu. Nhưng đối với đồ vật mà hắn thích, nếu bị rơi vào tình thế bắt buộc, thì bằng bất cứ giá nào hắn cũng giành được.
Cho nên cậu ta thấy rất kỳ quái, không biết tại sao Văn Dã không đi tính kế, mà lại ngồi ở đây tính tiền.
“Tao sợ cậu ấy bị tổn thương.” Văn Dã lạnh nhạt nói.
Hàn Thần sờ sờ mặt, cảm thấy không thể tin nổi, trên đời này lại còn có thứ khiến Văn Dã sợ hãi đến như vậy: “Cái này… Xem ra mày thực sự rất yêu người đó rồi.” Cậu chủ nhỏ họ Hàn từ xưa đến nay không phải là dạng người biết an ủi. Trước đây gặp chuyện đều là Văn Dã đến giúp cậu ta. Ngược lại bây giờ, đến điều nhỏ nhặt nhất cũng không làm được. Cậu ta cảm thấy rất có lỗi, nhưng không thể làm gì khác hơn là tặc lưỡi liếc mắt nhìn ra cửa sổ, lên tiếng: “Này, có lẽ tuyết sẽ rơi đến tận nửa đêm đó.”
Hoa tuyết rơi được một khoảng thời gian rồi, trên đất đã trải ra một lớp dày đặc. Văn Dã nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Hắn ngơ ngác, rồi đột ngột đứng dậy, chạy ra ngoài. Hàn Thần nhướn cổ lên gọi với theo: “Trời ơi! Mày chạy ra đó làm gì! Quần áo mỏng tanh đó!”
Văn Dã không thèm quan tâm đến việc trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng tanh. Hắn đẩy cửa lớn của tiệm cà phê, chạy thẳng đến cột đèn đường nằm cách đó không xa. Phía dưới đèn có một người đang đứng, trong lồng ngực còn ôm theo một cái khăn choàng màu đỏ. Người kia tựa hồ như nghe thấy tiếng bước chân chạy như bay đến, xoay người về hướng thanh âm. Cho đến lúc cả hai mặt đối mặt với nhau, đồng thời lên tiếng nói: “Cậu không bận gì sao?”
“Sao cậu lại tới đây?”
Vân Nhạc nhìn sang hắn một thân quần áo mỏng tanh, chân đi hơi cà nhắc, đem khăn quàng quấn lên trên cổ của hắn, nói: “Trời bỗng hạ nhiệt độ, tôi sợ cậu bị lạnh, liền đem khăn quàng cổ qua cho cậu.”
~ Hoàn Chương ~