Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuối kỳ, Trần Dương nửa vui lại nửa buồn. Vui là vì kỳ nghỉ đông đã ở gần ngay trước mắt, còn buồn chính là sau mấy ngày ôm chân Phật vẫn không ôn tập thêm được gì. Sau khi tan học, như thường lệ Phùng Đường quay lại cùng cậu ta huyên thuyên, Trần Dương liền than thở: “Cuộc đời tao thật thất bại.”
Phùng Đường vui vẻ vỗ vai cậu ta mà nói: “Mày cuối cùng cũng nhận ra được, nhưng vẫn còn chưa quá trễ. Tụi mình còn trẻ mà, vẫn còn nhiều thời gian để dần hoàn thiện bản thân. Bây giờ có thể mày đang thất bại, nhưng chỉ cần có lòng kiên trì không ngừng cố gắng, vẫn còn có thể thất bại thêm nhiều lần nữa.”
“Mẹ mày!” Trần Dương đang chuẩn bị bắn đạn nước bọt vào tên kia, bỗng nhiên che miệng lại, nuốt ngược trở vào trong, còn thiếu điều bị sặc luôn. Cậu ta không thèm chấp nhất Phùng Đường chửi mình ngu nữa, nhanh chóng lấy quyển sách ra giả vờ nói: “Khụ, ừm, mày đã xem xong tập chép bài bữa trước mày mượn của tao chưa?”
Phùng Đường khó hiểu: “Tao mượn mày hồi nào chứ…”
“Không sao không sao.” Trần Dương nháy mắt điên đảo: “Chưa coi xong thì cứ giữ đó mà xài đi, tao cũng thuộc lòng hết rồi không cần dùng tới đâu.”
Phùng Đường cảm thấy được có điều gì không đúng, liền quay đầu nhìn lại. Tên này nhìn thấy ngay Kiều Sương đang cầm hai quyển sách đang nhắm hướng này mà đi đến, dừng lại trước chỗ ngồi của Văn Dã.
Trần Dương hai mắt trừng lớn, ra vẻ kinh ngạc tột độ, hỏi Phùng Đường: “Nữ thần của tao cùng anh Dã… Mượn tập của nhau sao!?”
“Tào lao.” Phùng Đường trả lời: “Tất nhiên là có chứ, cùng là bạn học còn gì.”
“Tại sao tao lại không biết chứ?”
“Mày từ sáng đến tối chơi game không thì còn biết cái mẹ gì nữa chứ. Nữ thần họ Kiều là đại diện bộ môn tiếng Anh của lớp. Lúc anh Dã vừa về nước chuyển đến, giáo viên tiếng Anh liền cử Kiều Sương đến giao thiệp với cậu ấy.”
Giao thiệp!? Trần Dương một lần nữa quay đầu lại, trời đất bắt đầu quay cuồng. Kiều nữ thần lạnh như băng giá như thế nào lại cười, lại còn cười có chút ngượng ngùng nữa?
Lớp -.
Mười phút sau khi chuông tan học vang lên, Vân Nhạc vẫn như trước ngồi trong phòng học không nhúc nhích. Trâu Kiến mất tích ngay sau lần ở phòng thể dục lúc trước giờ lại xuất hiện. Xem chừng gần đến cuối kỳ, nó không thể nào không giả vờ chăm chỉ đến trường. Thằng kia tay cầm di động hùng hùng hổ hổ bước ra về. Khi ngang qua chỗ Vân Nhạc ngồi, nó tàn độc mà đạp mạnh vào bàn cậu. Vân Nhạc cũng không thèm để ý, cậu thu thập cặp sách, theo ngay phía sau lưng thằng kia. Ánh mắt cậu theo dõi nó xuống cầu thang, sau đó mới ngó lại nhìn hướng lớp - một chút. Cậu sợ rằng thằng này lại đi tìm Văn Dã gây sự, nên phải theo dõi nhất cử nhất động của nó mới an tâm.
Đa số các học sinh của lớp - đều chăm chỉ trong việc học hành, nên mỗi khi tan học đều về muộn một chút, lúc này đây mới lục tục đi ra về. Văn Dã cũng ở trong đám người đó, bên cạnh còn có một cô gái, hai người dường như đang thảo luận về vấn đề gì.
Vân Nhạc nhìn họ lẳng lặng vài giây. Lúc cậu cúi đầu vừa định đi xuống lầu, liền nghe thấy tiếng Văn Dã gọi cậu một tiếng. Thanh âm không lớn, nhưng xung quanh đang yên tĩnh nên thành ra mọi người đều tập trung vào Văn Dã, xong lại nhìn sang Vân Nhạc đứng cách đó vài mét.
“Chờ một chút.” Văn Dã gọi với theo cậu, xong lại quay sang Kiều Sương lịch sự nói một câu: “Xin lỗi, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi về trước đây.”
Kiều Sương đem mấy sợi tóc vén ra sau tai, gật đầu mà nói: “Được, ngày mai trò chuyện tiếp nhé.”
“Lại có chuyện gì cần phải nói nữa chứ.” Trần Dương đi đằng sau hai người kia, ăn dấm chua đến nghiến răng, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như người anh em tốt cùng đối tượng mà mình thầm yêu tiến đến với nhau, tao biết lựa chọn làm sao bây giờ? Sẽ một dao cắt đứt tình anh em, hay là nhận thiệp mời mà nước mắt rưng rưng đây.”
“Đầu óc mày suy diễn cũng nhiều quá rồi đó. Hai người bọn họ không phải chỉ là bàn luận về vấn đề học tập hay sao? Hơn nữa anh Dã của chúng ta trước sau đều bảo trì một khoảng cách an toàn đối với nữ thần nha.” Phùng Đường đưa tay lên chào tạm biệt Văn Dã, rồi kỳ quặc nói ra: “Không hiểu sao, từ lúc nào mà anh hai Văn Dã lại thân thiết với Vân Nhạc như vậy? Lần trước lúc Trâu Kiến kiếm chuyện, cũng thấy cậu ta có mặt đó.”
Trần Dương cũng đã nhận ra, liền lập tức đem nữ thần dẹp qua một bên, nói: “Có lẽ nào là từ sự cố của đêm Dạ hội Tết Nguyên Đán? Dù sao cũng là anh Dã giúp đỡ cậu ta, họ trở thành bạn bè không phải là chuyện bình thường sao?”
Khóe miệng Phùng Đường run rẩy: “Bình thường? Tỉnh lại giùm cái đi anh hai! Ở đây là Vân Nhạc đó! Với tính cách của thằng đó mà chịu kết bạn với người khác sao? Không phải mày ăn dấm chua quá nên bị ngu luôn rồi hả?”
Không chỉ có mình hai người Trần Dương bọn họ, mà hầu hết tất cả các bạn học xung quanh đều đang bàn tán rất sôi nổi. Bất luận là ai thì Văn Dã cũng có thể kết giao được, nhưng còn Vân Nhạc. Cho dù Văn Dã đã từng giúp cậu ta, không phải cậu ta không cảm kích, nhưng bất kể ai thì cậu ta cũng sẽ không kết bạn.
Nhưng mặc kệ người khác đoán già đoán non, hai người trong cuộc không ai thèm quan tâm. Vân Nhạc cũng không còn tránh né Văn Dã nữa. Cậu muốn bảo vệ cho hắn, nên càng ở gần bao nhiêu thì càng hợp lý hơn.
“Hôm nay cậu không sang tiệm cà phê sao?” Khi đi đến gần cửa căn hộ, Vân Nhạc lên tiếng hỏi.
Văn Dã trả lời: “Gần đây không còn đến nữa.”
“Ồ.” Vân Nhạc lại hỏi: “Đã không còn bận rộn nữa sao?” Mấy ngày nay cậu không làm cách nào gặp mặt được Văn Dã, nghĩ muốn trò chuyện cùng hắn nhiều một chút.
“Ừm…” Văn Dã biểu tình có chút phức tạp, cười đáp: “Cũng không bận lắm, chỉ là gần đây gặp một vấn đề nan giải, nên trốn đi suy nghĩ một chút.”
“Vấn đề nan giải gì?” Vân Nhạc chủ động nói: “Tôi ôn tập rất kỹ, có thể giúp cậu được.”
Bộ dáng nghiêm túc của cậu khiến Văn Dã hơi ngơ ngác, dừng lại một chút, rồi nói một câu kiểu thăm dò: “Không phải là vấn đề trong học tập, mà là… Vấn đề về tình cảm.”
“Tình cảm?” Đây mà điểm mù tịt của Vân Nhạc, dù cho đó là tình cảm gia đình hay tình bằng hữu thì cậu đều chưa từng sở hữu. Nhưng vì rất muốn giúp Văn Dã, cậu vẫn hỏi: “Đó là tình cảm như thế nào? Chúng ta có thể tâm sự cùng nhau.”
Rõ ràng cái gì cũng không hiểu, nhưng lại còn muốn tư vấn cho người khác. Văn Dã cảm thấy rất buồn cười, cẩn thận mà nói: “Tôi… Có lẽ tôi thích con trai.”
Vân Nhạc tựa như nghe không hiểu, trên mặt mang theo tia mờ mịt mà hỏi lại: “Thích, thích con trai sao?”
Văn Dã gật đầu, ánh mắt sáng quắc lên: “Không phải là kiểu tình cảm bạn bè đâu. Tôi muốn cùng người nam đó thân mật, muốn cùng người đó kết hôn, còn muốn quan hệ với họ, muốn sống cùng họ đến suốt đời.”
Vân Nhạc nghe xong thì chần chừ đôi phút, không phản ứng được mà ngây ngẩn cả người. Trong đôi mắt không giấu được vẻ cả kinh khó ngờ tới, khóe miệng khẽ nhúc nhích nhưng lại nói không ra lời.
Văn Dã từ vẻ mặt kinh ngạc quá độ của cậu mà đoán được bên trong cậu đang nghĩ gì. Hắn khẽ nhắm mắt lại, cười khổ nói: “Đi làm cơm đi.”
Tối đó Văn Dã cũng không ra ăn cơm. Vân Nhạc hơi buồn một chút, để dành đồ ăn trong nồi giữ nhiệt cho hắn. Cậu đành trở về phòng ngồi bất động trên giường, phía trên đặt chiếc áo len sắp đan xong. Vân Nhạc đan rất khéo, mỗi đường kim sợi len đều không dám làm sai. Trong đầu cậu ngổn ngang trăm mối, không biết lần đường nào ra.
Tâm tình, kết hôn, sống trọn đời… Lời nói của Văn Dã cứ liên tục vang vọng bên tai cậu, rồi đột nhiên “Bụp” một tiếng mà vang lên. Nụ hoa chưa nở trong tâm của cậu, cứ thế từng cánh từng cánh mà xòe ra, khám phá niềm hạnh phúc được giấu kín bên trong. Từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà của Văn Dã, hắn dạy cậu nấu ăn, dạy cậu học nhạc cụ, vì cậu mà diễn tấu, lại cũng vì cậu mà cố hết sức ngăn cản những tiếng cười đùa ác ý. Khi Vân Nhạc nhớ về tất cả những chuyện chuyện này, tim cậu đập lên những âm thanh “Thình thịch” vang vọng. Cậu chưa bao giờ biết đến tình yêu, càng không biết bên trong ẩn chứa những điều gì. Nhưng trong khoảnh khắc này, cậu dường như đã khám phá ra được ngọn nguồn của vấn đề.
Nguyên lai chính là như vậy, cậu cũng yêu thích Văn Dã mất rồi, muốn được cùng hắn có thứ gọi là tình yêu, muốn cùng hắn sống đến trọn cuộc đời này.
~ Hoàn Chương ~