Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng còn Văn Dã thì sao? Có lẽ nào hắn phát hiện ra mình thích con trai, là do đã có đối tượng trong lòng rồi sao?
Vân Nhạc ôm áo len lên, cảm thụ xúc cảm mềm mại của những sợi len. Nếu như Văn Dã đã có người hắn thích thì làm sao? Hắn sẽ cùng người kia… Thổ lộ sao? Hắn bảo rằng mình đang khó xử, có phải là chưa dám tỏ tình không?
Vân Nhạc đứng ngồi không yên, cậu muốn xác nhận tình huống này với Văn Dã. Thế nhưng trời đã khuya mất rồi, cậu cũng không muốn quấy rối giấc ngủ của Văn Dã.
Cả đêm không ngủ được chút nào, Vân Nhạc cứ thế mà mở to mắt ngồi trọn cả đêm. Cậu muốn hỏi Văn Dã cho rõ, đồng thời cũng muốn đem tình cảm của mình thổ lộ cho hắn biết. Nhưng kỳ quái là, ngày hôm sau Văn Dã rời nhà rất sớm. Lúc Vân Nhạc sang gõ cửa phòng, cậu không biết là hắn đã đi rồi.
Giải lao giữa giờ, phòng học lớp - thật ồn ào náo nhiệt. Trâu Kiến ngồi ở dãy bàn cuối cùng hút thuốc, thằng này ngày càng trắng trợn không kiêng dè gì nữa. Nó cũng không thèm quan tâm, nếu có giáo viên phát hiện, cũng đã có Trần Bình như con chó săn mà gánh tội thay nó. Trần Bình đứng cạnh bên nó, nhỏ giọng thầm thì cái gì vào lỗ tai. Đồ Ly đang đi đến gần, một tay đưa lên cằm, tướng tá õng ẹo, cắn cắn điếu thuốc, nói: “Anh, em đã gọi được cho anh Long rồi nè, anh không thưởng cho em cái gì sao?”
Trâu Kiến hướng về phía Đồ Ly mà nhả ra một ngụm khói hình tròn, nói: “Tất nhiên không để em chịu thiệt.”
Đồ Ly cười lên khanh khách, lấy tay đùa nghịch một cuộn khói vừa được thổi đến trước ngực ả: “Nhưng anh Long ra tay hung dữ lắm đó, không biết nặng nhẹ đâu, sợ là sẽ xảy ra chuyện…”
Trâu Kiến nheo mắt lại, nhìn về phía Vân Nhạc đang bước ra ngoài phòng học, cười lạnh nói: “Ở ngoài trường xảy ra chuyện, dù có sống hay chết thì cũng đâu có can hệ gì tới anh?”
Trước khi vào lớp độ ba phút, Trần Dương cùng Phùng Đường kề vai bá cổ từ nhà vệ sinh trở về, liền thấy một thân ảnh đứng ở cửa sau lớp học. Vừa thấy bọn họ người đó liền chủ động đi đến. Trần Dương chớp chớp mắt nói: “Vân Nhạc? Có chuyện gì sao?”
Vân Nhạc trả lời: “Tôi đến tìm Văn Dã, cậu ấy không có ở đây?”
“À.” Trần Dương đáp: “Anh Văn Dã hôm nay xin nghỉ có việc riêng.”
Nghỉ có việc à? Vân Nhạc ngơ ngác, tuy nhiên cũng gật đầu nói tiếng cảm ơn rồi quay trở về lớp học.
Hơn chín giờ sáng, Vương Tùng ngủ xong một giấc cảm thấy sảng khoái, khoác lên người áo sợi bông đến chợ rau để thay thế cho Trần Xảo Ngọc về nhà nấu cơm. Trần Xảo Ngọc đã lựa ra một cái bắp cải hơi già, chặt ra phần gốc, bỏ vào trong túi xách về nhà. Vương Tùng hai ngày nay thèm ăn bánh nhồi (). Hôm qua dì đã sang sạp kế bên mua miếng mỡ, thức cả đêm để thắng dầu ra, giờ trộn chung với bắp cải thảo này để làm nhân, chuẩn bị làm hai tấm bánh.
Thanh âm thái rau “cộc cộc cộc” vang vọng trong hành lang. Khu nhà này lâu năm không tu sửa, điều kiện cách âm rất tồi tàn. Vừa lúc Trần Xảo Ngọc đem bắp cải đã thái xong đặt vào trong thau inox thì nghe có tiếng người gõ cửa. Dì quay đầu lại liếc nhìn, lấy hai tay đang thấm nước chùi vào trong tạp dề, bước ra mở cửa. Đứng bên ngoài là một cậu học sinh mặc đồng phục, vóc người rất cao. Trần Xảo Ngọc phải ngẩng đầu lên để nhìn hắn, hỏi: “Cậu là…”
“Con là Văn Dã.” Người kia giới thiệu: “Con là bạn học của Vân Nhạc, hiện thời cậu ấy đang phụ việc ở nhà con.”
“À ra vậy, là bạn học kiêm ông chủ nhỏ của Nhạc Nhạc. Nhanh, mau vào bên trong này, bên ngoài lạnh lắm.” Nói thì nói vậy thôi, chứ trên thực tế, nhiệt độ bên ngoài cùng bên trong này không khác nhau bao nhiêu. Bước qua cửa vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Trần Xảo Ngọc dẫn Văn Dã vào bên trong nhà, tìm được một chiếc ghế tròn, lau lau rồi mời Văn Dã ngồi xuống. Gian nhà của bọn họ thật sự rất nhỏ hẹp, chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng mấy cái ghế, một cái tủ quần áo cửa đã hư từ lâu, cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng đóng lại. Phía trong góc chất rất nhiều thùng xốp bỏ không, có lẽ là để đựng đồ.
Trần Xảo Ngọc rót cho Văn Dã một ly nước, ly sứ được đặt ngay ngắn ở trên bàn. Mặt bàn bám đầy dầu mỡ khiến dì ngại mà lau lau chùi chùi một chút. Dì nhận thức được việc Văn Dã đang ngồi ở đây, cảm thấy không hợp. Trần Xảo Ngọc ngượng ngùng cười cười, nói: “Cậu đừng, đừng chê trách.”
Văn Dã đáp lời: “Không sao ạ. Làm phiền dì rồi. Đây là nhà của dì mà, dì đừng đứng như vậy chứ.”
“Ây.” Trần Xảo Ngọc ngồi xuống, có chút vội vã hỏi: “Nhạc Nhạc có khỏe không?”
Văn Dã trả lời: “Cậu ấy vẫn rất tốt ạ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trần Xảo Ngọc vui mừng, nói thêm: “Nó không làm cho cậu phiền chứ? Cậu đừng thấy nó ốm yếu như vậy, không làm được việc nghen. Cậu cứ giao việc cho nó, nó làm nhanh chóng lắm, không mệt mỏi đâu.” Trần Xảo Ngọc lo sợ Văn Dã cho rằng Vân Nhạc làm việc chưa được tốt, nên muốn đuổi việc cậu.
Văn Dã ôn hòa nói: “Cậu ấy làm rất tốt ạ, nấu cơm ăn rất ngon.” Nhìn ra được Trần Xảo Ngọc đang căng thẳng, liền cười nói: “Dì đừng quá lo lắng, con hôm nay đến đây chỉ là muốn xem qua nơi mà cậu ấy đã từng ở, cũng không có ý tứ gì khác đâu ạ.”
Trần Xảo Ngọc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng đứng lên, từ trong tủ lấy ra một chiếc chìa khóa, nói: “Nhà của Nhạc Nhạc ở hướng đối diện, để tui dẫn cậu qua đó.”
Sau khi Vân Cẩm Bằng bị bắt, trong nhà cũng không còn ai ở. Trần Xảo Ngọc sợ đồ đạc trong nhà bị thất lạc, nên đã giúp khóa cửa lại. Mặc dù không có gì đáng giá, nhưng nếu một ngày Vân Nhạc lại quay trở về, cũng không phải sắm sửa lại nữa, rất lãng phí.
Dì coi tướng Văn Dã cũng không phải người xấu, liền dắt hắn đi vào bên trong. Trong nhà không có chút hơi người, lạnh lẽo như hầm băng. Cộng thêm việc rất lâu không có người ở, trên mặt sàn đã đóng một lớp bụi dày, cái chậu rửa mặt vẫn lật úp ở đó, những mảnh thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất cũng không ai thu nhặt lại. Trần Xảo Ngọc bận bịu, đi sớm về khuya, đến cả nhà mình còn chưa dọn dẹp được, huống hồ gì mà rảnh rỗi thời giờ sang quét tước nơi này. Thế nên mọi thứ đều như cũ ngày mà Vân Nhạc rời đi, ngoại trừ có thêm vài chai rượu rỗng không, trần sàn đều không xê động.
Văn Dã lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở như vậy, đơn sơ cũ kỹ, lại chật chội đến độ muốn hít thở không thông.
Trần Xảo Ngọc lên tiếng: “Nhạc Nhạc trước đây đều ngủ ở ghế sofa, nó vừa được sinh ra là đã nằm ở đó.”
Trần Xảo Ngọc nói: “Trước đây nhạc nhạc liền ngủ ghế sô pha, hắn vừa sinh ra liền ngủ ở kia.”
“Tại sao… lại ngủ trên ghế sofa này ạ?” Ghế sofa rất nhỏ, trên mặt cũng chỉ đặt đại một cái mền mỏng manh.
Trần Xảo Ngọc tiếp: “Chắc hẳn là kế hoạch đã định từ sớm của Đoạn Phỉ, cô ta không muốn cùng đứa bé này nảy sinh tình cảm yêu thương gắn bó. À, Đoạn Phỉ là mẹ ruột của Nhạc Nhạc. Cô ta sớm đã muốn bỏ đi rồi nghen, nhưng sau lại bị cấn thai, bị Vân Cẩm Bằng giữ chân ở lại. Cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, thành ra tình thương đối với Nhạc Nhạc cũng rất phức tạp. Bởi từ lúc mới sanh ra, liền đem thằng nhỏ bỏ ở trên ghế sofa này, không cho nó thân thiết với mình quá.”
Văn Dã ngồi thử lên mặt ghế sofa, cứng ngắc, cứ như ngồi lên một tấm gỗ vậy. Phía trước ghế sofa có đặt một chiếc bàn nhỏ, phía dưới có một cái hộp đựng giày. Trần Xảo Ngọc lôi hộp đựng giày ra, đưa cho Văn Dã coi: “Cái này nghen, là đồ chơi hồi còn nhỏ của Nhạc Nhạc. Hồi nhỏ nó khoái chơi mấy cái này lắm.”
Đồ chơi? Văn Dã mở hộp đựng giày ra, mắt liếc nhìn những đồ vật đựng ở bên trong, không khỏi thấy cuống họng mình có chút chua chát. Chỉ có vài ba món đồ nho nhỏ ở bên trong. Chiếc trống bỏi () đã phai mất màu, con ếch nhỏ màu xanh tróc nước sơn, còn có chiếc máy bay giấy được gấp bằng sách bài tập. Ngoài ra cũng không có gì nữa.
Trần Xảo Ngọc cầm lấy trống bỏi lên lắc lắc, nói: “Cái này là tui mua cho nó đó. Lúc đó nó mới có mấy tháng tuổi thôi, rất thích cười nghen. Cậu không biết đâu, nó giống y chang con mèo con dị đó, cặp mắt to tròn cứ rượt theo trống bỏi mà chạy qua chạy lại. Tuy là Đoạn Phỉ lạnh lùng với nó, nhưng cũng không phải đối với nó hoàn toàn không có chút tình thương, dù sao cũng là một miếng thịt trên người rớt xuống mà. Cô ta liền đặt cho thằng nhỏ tên là Vân Nhạc, ý là muốn nó mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ như dị, cười cười nói nói, nhưng mà…” Đôi mắt Trần Xảo Ngọc liền đỏ hoe lên, nói tiếp: “Nhưng từ ngày cổ bỏ đi, nó cũng không còn cười miếng nào nữa. Tui biết, tại cổ là người duy nhất ôm ấp nó, chăm bẵm cùng yêu thương nó, thành ra khi cổ bỏ đi, nó không quên được người mẹ đó. Nhạc Nhạc là một thằng nhỏ rất cứng đầu, nó chờ Đoạn Phỉ nhiều năm như dị, cũng là tại nó đợi cái tình thương yêu đó. Cũng tại cái tình thương này, mà nó rất là kiên cường mạnh mẽ, cái gì cũng không sợ. Nó không sợ Vân Cẩm Bằng đánh mắng chửi rủa, cũng không thèm quan tâm đám bạn trên trường ăn hiếp cười cợt, nó đều không sợ. Nhưng mà nó đợi suốt mười năm trời, cũng không thấy Đoạn Phỉ quay về lần nào hết.” Trần Xảo Ngọc than một tiếng: “Tui cũng làm mẹ, cũng là một thân đàn bà. Mặc dầu chỉ là một người đàn bà ở quê, nhưng mà cái thứ chó đẻ như Vân Cẩm Bằng đến tui cũng không thèm ở nữa là, chỉ là khổ cho Nhạc Nhạc thôi. Cũng may cuối cùng thằng nhỏ cũng trưởng thành, rời khỏi cái chỗ khốn nạn này. Nhưng tui vẫn còn lo lắm, cậu nói coi, thằng nhỏ này, chờ đợi ròng rã mười năm như vậy, nếu cứ như này, không biết cuộc sống sau này của nó có khá khẩm hơn không nữa?”
Văn Dã nhặt lấy máy bay giấy cầm lên, nhìn thấy bên trong có một tấm hình cũ. Trong hình là một người đàn bà với khuôn mặt xinh đẹp, đang ngồi chồm hổm trong sân giặt quần áo. Vân Nhạc nhỏ xíu mặc chiếc áo ba lỗ hình con vịt vàng, nằm nhoài trên bả vai của mẹ, mặt ngước lên, cười đến híp cả mắt.
Nguyên lai… Cậu cũng có thể cười đến vui vẻ như vậy.
Văn Dã vuốt ve khuôn mặt đang tươi cười trong tấm ảnh, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
~ Hoàn Chương ~
Chú Thích
() Bánh nhồi:
Có lẽ là món này ╥﹏╥ Mèo thật sự không chắc luôn, tìm món này nhưng kết quả trả về toàn gì đâu không hà:"