Ánh trăng của ngày hôm sau tỏa xuống, như bị hút vào cái vòng xoay kia, rồi một cỗ ma lực hùng hậu không ngừng từ bên ngoài căn phòng tràn vào cơ thể của Ambrose.
Nhưng.
“Không được rồi.”
Ambrose cảm thấy một cỗ linh hồn sâu trong người đang không ngừng lớn dậy, nó là của một Ambrose khác… hai linh hồn sẽ va chạm với nhau, cậu không làm cách nào để ngăn cản điều đó được.
Rắc rắc…
Cả hai linh hồn bắt đầu đổ vỡ… chúng tan thành các mảnh sáng… tâm trí của Ambrose dần đần mờ đi…
Fayola ở bên cạnh cũng thấy không ổn, cô bé chạy tới, dùng ma lực thăm dò khắp cơ thể Ambrose, nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng màu đỏ từ đầu bên kia căn phòng lao tới.
Đó là Viên đá phù thủy - thứ mà ông hiệu trường đã dùng để cài bẫy Voldemort năm ngoái.
Nó bay thẳng tới, đập vào ngực Ambrose, và chui hẳn vào trong người cậu ta. Sau đó, một màng chắn màu đỏ tỏa ra xung quanh, ngăn chặn những mảng trắng tan vỡ…
Fayola cũng bị tấm màng trắng bắn ngược trở lại, cô chỉ thấy một luồng ma lực khổng lồ không ngừng phun ra từ con nhộng màu đỏ kia...
Sau hai phút, màng chắn bắt đầu thu nhỏ, cho tới khi nó hoàn toàn bao quanh Ambrose và biến mất… Fayola tiến lại gần thì thấy Mô hình mạch khắc ma thuật hoàn toàn biến mất.
“Thành công rồi sao?” Fayola nhẩm bẩm.
Cô bé bắt đầu kiểm tra cơ thể cho cậu ta, cả Pháp trận ma khắc mạch bên dưới nữa, tất cả để ổn, không thấy ba động ma lực một chút nào.
Fayola thở phảo, rồi vung tay điều khiển thân thể của Ambrose đi sang một cái hồ nước nồng nặc mùi thuốc ở phái bên kia căn phòng, đây sẽ là chỗ cho Ambrose hồi phục lại.
Nhưng khi chỉ vừa mới thả cậu bạn xuống dưới hồ nước, Fayola cảm thấy một cánh tay chắc khỏe kéo cô bé ngã xuống theo…
“Unh Unh unh…”
Sóng nước bắn tung tóe, Fayola ngửi thấy một mùi hương khiến cả người mềm ra, mê muội trong đó, đến khi cô cảm nhận lại được thì thấy phía dưới lóe lên một cơn đau khủng khiếp...
Nhưng nó vừa lóe lên lại biến mất, Fayola lại mê muội trong cái mùi hương đó, không biết thời gian bao lâu… nó mới dừng lại, có thể là một tiếng, một ngày, hoặc một tuần…
====
Một năm sau.
====
Vào một ngày mùa hè oi nóng, Ambrose đang nằm trên một chiếc giường bỗng nhiên cậu cảm giác được ai đó đang gọi mình, Ambrose thình lình mở mắt ra…
Trong tích tắc đó, một luồng ký ức chảy vào trong đầu Ambrose, cậu nhớ là mình đang thực hiện việc khắc mạch ma pháp thuật cơ mà…
Rồi có vẻ việc khắc ma thuật rất thành công, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy trong người có thứ gì như muốn lao ra, vỡ ra…
Cậu biết đây là do bạo động ma lực nên ngay lập tức tu luyện theo phép minh tưởng mà Deus đã cho... Nhưng nó không hiệu quả, nguồn ma lực lớn đến lỗi không thể dùng sức lực điều khiển nó được.
Đây có thể nói là hậu quả không mong muốn do việc uống thuốc liên tục hàng chục năm trời của Ambrose, không phải tất cả dược lực của nó đều được cậu hấp thu, mà tích trữ trong cơ thể, dần dần thành một lực lượng lớn đến như ngày hôm nay.
Đã như vậy, nhân vật chính của chúng ta khi đó còn cảm thấy một nguồn ma lực cực kì khổng lồ khác từ trong một viên đá màu đỏ trong cơ thể cậu.
Tất cả chúng như muốn phá tan cái thân thể mới lành lặn này để bay ra ngoài vậy, Ambrose nào có thể chịu được, ngoài miệng cậu không kêu lên bất kỳ tiếng động nào nhưng trong lòng gấp không chịu nổi.
Đúng lúc đó, Ambrose cảm thấy một thứ gì đó ấm áp ôm lấy cậu, một mùi hương hoa hồng quen thuộc khiển cả người cậu run lên.
Trong đầu Ambrose đột nhiên có cảm giác quen quen giống như đã cảm nhận ở đây đó một, một thứ say mê, một thứ cuốn hút không thể tả nổi.
“Là cuốn sách chép nhạc mà người thanh niên đưa cho Ambrose khi anh ta cứu đi con sói màu bạc, trong đó là một giai điệu, chính là giai điệu này.”
(Xem lại chương )
Ambrose nhớ ra và liên tục nhẩm lại thứ giai điệu kì lạ đó trong đầu, trong mấy giây sau đó, sự bạo động ma lực trong cậu dường như giảm đi.
Nhưng không, cảm nhận kĩ hơn cậu lại thấy tất cả chúng tập chung ở phía dưới bụng của mình… sau đó, Ambrose vẫn tiếp tục nhẩm lại ní, cả thân thể cậu đều vang lên giai điệu này…
Một mùi hương thơm phát ra, một cảm giác thư thái không thể tả nổi, nhưng sau đó thay đổi toàn bộ.
Cả người Ambrose trở lên nóng rực, miệng khô lưỡi đắng chát. Một thứ bản năng bùng cháy trong cơ thể Ambrose, bản năng của sự kết hợp, sự hòa trộn giữa hai cá thể…
Sau đó thì … (Tác: Các bác tự hiểu.)
Lắc đầu mấy cái, Ambrose cảm thấy cả người nhức mỏi, như một chiếc máy lâu ngày không hoạt động… Nhưng khi vừa nhìn thấy người trước mắt, cơ thể cậu đột nhiên tràn đầy năng lượng, da mặt đỏ lên chưa bao giờ hết…
Ambrose lẩm bẩm:
“Fayola… là cậu hả… Mình bị làm sau rồi đấy, nhanh rời đi…”
Ambrose cảm thấy không ổn chút nào, trong đầu cậu lại hiện lên đoạn giai điệu đó. Ambrose chỉ muốn chồm tới tóm lấy Fayola, ôm lấy cô bé… tận hưởng cô bé.
Ngược lại, đối diện Fayola không những không lùi lại, mà khuôn mặt đỏ ửng lên.
Cô làm sao biết được mọi chuyện lại xảy ra như vậy, cô vừa mới từ Hogwarts trở về xong, còn Ambrose thì vừa mới ngủ say một năm tỉnh dậy…
Ai ngờ được việc đầu tiên cậu ta muốn lại là chuyện này… Thở dài một tiếng, Fayola ma lực bùng nổ, quần áo trên người biến mất, cô bé bước tới ôm lấy Ambrose.
Còn nhân vật chính của chúng ta còn giữ được lý trí nữa sao, cậu ta thấy Fayola tiến tới, ngửi thấy mùi hương hoa hồng quen thuộc, theo bản năng mà làm…
-----
(Lúc này trong phòng diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại)
-----
Tới tận cuối chiều, Ambrose mới tỉnh táo lại, nhìn xem Fayola nằm bên cạnh trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp… Ambrose không dám động đậy sợ khiến Fayola tỉnh dậy cậu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì, chỉ nghĩ lung tung…
“Là do giai điệu đó.”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, Ambrose quay đầu lại thấy Fayola đã tỉnh (hoặc cô bé nào ngủ, chỉ là xấu hổ quá không muốn thấy Ambrose thôi), cậu nói:
“Mình không biết, chắc là vậy… khi đó trong đầu mình xuất hiện một giai điệu… nó… thôi thúc mình… nên…”
“Cậu không phải giải thích.. chuyện này tớ không… không… trách cậu.”
Nói tới đây, giọng của Fayola nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu. Nhưng lập tức cố nói sang chuyện khác:
“Đúng như Deus nói, giờ chúng mình mới biết cuốn sách chép nhạc đó có giá trị nhường nào. Ambrose, cậu thử cảm thân ma pháp trong cơ thể mình đi.”
Ambrose nghe vậy liền nhắm mắt cảm nhận tình trạng trong cơ thể của mình, rồi cậu ta bất ngờ thốt lên:
“Mình đã là ma pháp sư cấp …”