“Nhưng mà chuyện gì đã xảy ra. Tại sao mình lại vọt thẳng tới ma pháp sư cấp thế này?” Ambrose không hiểu được, bất ngờ nói.
Fayola suy nghĩ một lúc rồi bảo:
“Hẳn là do Hòn đá phù thủy, cùng với giai điệu trong cuốn sách chép nhạc đó, Lúc đó, hòn đá nó tự động bay về phía cậu và rồi…”
Sau đó, cô bắt đầu kể lại tất cả những gì cô bé chứng kiến và hôm khắc mạch ma thuật đó.
Ambrose nghe xong ngẫm nghĩ một lúc và lại cẩn thận kiểm tra cơ thể của cậu một lần nữa, thì thình lình phát hiện trong người mình tồn tại một thứ ánh sáng màu đỏ cuộn lại thành một khối cầu.
“Đây không lẽ là viên đá kia?”
Cậu chậm rãi nhớ lại thông tin về Hòn đá phù thủy này, đến tận Deus cũng trả lời là không thể nói lai lịch của hòn đá, kể cả giai điệu nữa, tên sách này đều từ chối cho cậu thông tin.
Càng nghĩ Ambrose càng thấy đau đầu, bộ não của cậu như bị chậm đi, khuôn mặt cậu ta nhăn nhó lại. Bên cạnh Fayola thấy thế liền nêu ý kiến bảo:
“Hay chúng ta hỏi thử Deus lần nữa… bây giờ chuyện như thế này rồi… chắc cậu ta phải cho biết cách xử lý.”
Ambrose gật đầu, cậu đang định gọi Deus thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay về phía Fayola nói:
“Fayola cậu trước mặc xong quần áo đã… Chúng ta… ta cũng nên đổi vị trí căn phòng này...”
Cô bé không cần Ambrose nói nữa cũng hiểu hoàn cảnh hai người có chút không thích hợp, lập tức biến ra trên người một bộ váy màu hồng nhạt, rồi đưa tay lên ý bảo Ambrose kéo cô dậy.
Ambrose khuôn mặt không hiểu sao bỗng đỏ lên, cậu ta tới bây giờ vẫn chưa quen được với sự thay đổi quan hệ của hai người, hít sâu một cái coi như trấn tĩnh lại, cậu nắm lấy tay Fayola kéo dậy.
Và cả hai cũng sang phòng đọc sách bên cạnh.
Sau khi cả hai yên vị trước bàn trà, Ambrose mới gọi cuốn sách:
“Deus, cậu ở đâu, bọn mình lại có việc nhờ đây?”
Một tia sáng chói lọi quen thuộc lóe lên, và từ trong không khí xuất hiện một cuốn sách trôi lơ lửng. Không cần đoán cũng biết là Deus, cậu ta ưỡn cuốn sách thật dài như vừa mới tỉnh dậy trong giấc ngủ ngàn thu nói:
“Ôi ốiiiii… Ambrose và Fayola à… Lâu lắm rồi không gặp hai người, lại có chuyện gì sao… Ồ, sao trông cả hai cậu mặt mũi đỏ vậy...”
“Không lẽ, Deus nhìn ra điều gì.”
Trong đầu Ambrose chợt hiện ý nghĩ, cậu liền ho khan ba tiếng cắt lời cuốn sách rồi bảo:
“Đó không phải chuyện cậu cần quan tâm… nhanh xem tình hình thân thể của mình, sau khi khắc xong mạch ma thuật và cái cuốn sách chép nhạc kia nữa…”
Dues không nói nhiều mà bay vòng vòng quanh Ambrose, nó bay qua bay lại, bay lên bay xuống rồi giọng nghiền ngẫm nói:
“Không sai… Thân thể cậu trở lại bình thường rồi, không những vậy còn tốt hơn nhiều ma pháp sư cấp khác nữa.”
“A.. đây là… không ngờ viên đá đó lại chọn cậu Ambrose à, cậu rất là may mắn đấy.”
“Nghĩa là sao, viên đá đó ở trong thân thể của mình hả?” Ambrose hỏi.
“Đúng cũng sai, mà nói sai cũng không đúng cho lắm, nhưng cậu chỉ cần hiểu nó tồn tại qua lại giữa thân thể và linh hồn của cậu. Đặc biệt nha, không hiểu sao cường độ linh hồn của cậu tăng gấp đôi, cộng thêm việc linh hồn và thân thể đạt tới mức phù hợp một trăm phần trăm. Tốc độ tu luyện của cậu tăng lên gấp bốn lần so với người bình thường. Chỉ có điều...”
“Làm sao vậy?”
“Vấn đề cũng ở Viên đá kia… nó tồn tại trong cơ thể cậu như một quả boom nổ chậm. Nói thế nào nhỉ, Viên đá sẽ không ngừng hấp thu ma lực trong không khí, đồng thời nó cũng truyền lại ma lực cho cơ thể vật chủ - nghĩa là cơ thể của bồ đó Ambrose.”
“Thế không phải là tốt sao, mình không cần tu luyện chỉ cần sử dụng những ma lực từ viên đá là đã đủ rồi…” Ambrose đáp:
“Không, nó cho cậu quá nhiều ma lực, cực kì nhiều luôn, hơn cả mức một ma pháp sư cấp có thể sử dụng và chứa đựng, nếu để lâu ngày thì bồ có nguy cơ bị bổ chết.”
Ambrose nghe thế trong lòng không khỏi hô lên: “Xui xẻo.” Lúc trước thì thiếu ma lực, cần phải uống thuốc liên tục, giờ lại thừa dư ra.
Fayola ngồi một bên không bỏ sót một từ, bây giờ mới mở lời nói:
“Ambrose không thể kiểm soát viên đá đó được hả Deus?”
Đúng vậy, không phải chỉ cần cậu có thể điều khiển, khống chế sử dụng hòn đá là có thể sao, nhưng Deus lại bác bỏ ngay khả năng này:
“Chuyện này là không thể. Với trình độ, chỉ số không chế ma lực của Ambrose thì không thể nào làm được, ít nhất phải đạt tới cấp mới hơi điều chỉnh được một chút, chứ bây giờ…” Cuốn sách lắc đầu ngao ngán.
“Vậy mình phải chờ bị nổ tung hả?” Ambrose giả vờ kinh hoàng nói, mặc dù cậu ta biết chắc chắn Deus có cách giải quyết.
Đúng vậy, Deus phản ứng lại ngay:
“Ai bảo. Hừ, bồ đúng là người không biết hàng. Đó chỉ là tác dụng phụ thôi, nhưng thử nghĩ xem tương lai sau này của cậu như thế nào, không cần lo lắng về ma lực, tu vi cứ thẳng tắp mà tiến. Còn việc giải quyết thì… chỉ có một cách là truyền bớt ma lực ra ngoài cơ thể thôi.”
(Tác: Anh em lưu ý, ma lực không hề giống nội công trong võ hiệp mà muốn truyền thì truyền ra ngoài được.)
“Nhưng bằng cách nào, À… Deus cậu xem Viên ngọc của Ravenclaw có được không?” Ambrose nhớ ra mình có viên ngọc này có khả năng tồn trữ ma lực.
“Không nó không thấm vào đâu…” Nói tới đây, giọng của Deus trở lên đểu không chịu nổi, cậu ta cười hắc hắc nói:
“Chỉ một cách đó chính là Bổ ma.. ha ha, may là cậu bây giờ đủ lớn rồi Ambrose à…”
Cả Ambrose và Fayola lập tức khuôn mặt đỏ lên, hai người làm sao không biết Bổ ma nghĩ là gì, trong Thư viện Bán thần và Kho báu của Ravenclaw cũng viết về chuyện này… không phải bọn vừa rồi cũng hoạt động hành vi tương tự bổ ma sao…
Bổ ma là một phương thức trao đổi ma lực giữa hai thực thể sở hữu ma lực, bằng cách trao đổi dịch cơ thể. Dịch cơ thể ở đây có thể hiểu là nước bọt hoặc thứ dịch nằm trong bộ phận sinh sản của con người.
Trong phòng không khí trở lên cực kì vi diệu, Ambrose và Fayola không nói lời nào trong khi Deus vẫn nhởn nhơ bay qua bay lại.
Mãi cuối cùng Ambrose mới hỏi sang chuyện khác:
“Còn cuốn sách chép nhạc, và giai điệu đó thì sao?”
Deus đang bay thì bỗng nhiên đứng khệnh lại như máy bay phanh gấp trên bầu trời, cậu ta giọng kinh ngạc nói:
“Bộ bồ đã sử dụng giai điệu trong cuốn sách đó rồi hả?”
“Ừ.”
“Ha ha… đúng là ý trời… không ngờ lại khớp với nhau như vậy… mà cậu lúc đó nghe thấy giai điệu nào, đầu tiên hay thứ hai?” Deus lại bắt đầu cười sặc sụa nói.
“Cậu có ý gì? Mình nghe thấy cái thứ đầu tiên” Ambrose có dự cảm không ổn nói.
“Không sao, đây là chuyện tốt, giai điệu trong cuốn sách chép nhạc đó có thể là hiểu là một phép minh tưởng cực kì cao cấp. Cậu chỉ cần luyện nó là được, vấn đề là nó cũng có tác dụng phụ…” Đang vui vẻ, Deus lại đổi giọng nghiêm trọng:
“Tác dụng phụ rất lớn, cám dỗ cũng rất lớn, Ambrose, cậu không được trầm mê trong đó, đến lúc đó cậu chỉ thành một con quỷ hành động theo bản năng, dục vọng của mình mà thôi.”
“Ờ… mình hiểu. Nhưng đó là gì?”
Deus bay tới trước mặt Ambrose và Fayola hai người nói:
“Hai cậu điều biết một số pháp thuật cần người thi chú phải có tâm lý, ý nghĩ và cảm xúc tương ứng mới thành công phải không?”
Ambrose hai người đông thời gật đầu, giống như Lời nguyền tra tấn, muốn nó thành công thì người thi trú phải cảm thấy vui sướng khi thấy đối tượng thi trú của mình đau đớn vì tra tấn, còn như phép triệu hồi thần hộ mệnh thì trong đầu người thi chú phải nghĩ tới kí ức vui vẻ trong đầu.
“Phải, giai điệu trong cuốn sách này cũng như vậy, nó không những làm tăng tốc độ tu luyện ma lực lên gấp đôi lần mà còn tác động tới thuộc tính của ma lực mỗi khi cậu thi chú.”
“Nói chính xác hơn là tác động tới tinh thần của cậu, nó sẽ kích thích dục vọng nam nữ hoan ái trong người cậu lên gấp nhiều lần… cứ như vậy cho đến khi cậu biến thành một con quỷ chỉ biết tình dục… mất đi lý trí.”
“Chuyện này?” Ambrose kinh hãi nghĩ, không phải giống hệt vừa nãy, Ambrose không thể tự chủ bản thân lao tới làm ‘chuyện đó’ với Fayola sao.
Ambrose hỏi lại cho chắc:
“Nghĩa là mỗi lần mình sử dụng phép thuật đều sẽ bị kích thích ham muốn lên…”
“Chính xác.” Deus nói.