Edit: Chrysanthemum
Thương Ngôn oán hận mà cắn xé một khối thịt bò, ăn a ăn, nhai a nhai, tựa như khối thịt bò ngũ vị hương thơm nức kia có cừu oán gì đó với tổ tiên y vậy. Nhớ tới nữ tử tên gọi Khinh Hàn luôn tràn ngập ý cười mà nhìn mình, y liền hận không thể đem nàng xé xác ăn tươi giống như khối thịt bò trước mắt.
Hừ, ăn thịt có gì là sai, y vốn chính là động vật ăn thịt, ai muốn ăn mấy thứ rau cải xanh lét này, có cái gì buồn cười chứ…. Lại nhìn nhìn Hách Liên Vân Thiên ở đối diện, trong mắt của hắn cũng là ý cười nhẹ nhàng, Thương Ngôn ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục hung tợn cắn thịt bò.
Lúc này bọn họ đã từ biệt Khinh Hàn, ở trong Tây Phương lâu lớn nhất trấn trên ăn cơm. Hách Liên Vân Thiên quả nhiên nói được là làm được, thay Thương Ngôn gọi một bàn toàn là thịt, từ bay lượn trên trời đến bơi ở dưới nước, cái thịt gì cũng đều có, đương nhiên càng thêm không thể thiếu được món ăn chiêu bài của Phượng Tê lâu ––– Thịt bò ngũ vị hương. Nghe nói là được hầm nhừ bằng nước canh bí truyền, hương vị đặc biệt tươi ngon mọng nước.
Không biết vì cớ gì, khi Khinh Hàn kia cười y, y cảm thấy nàng vô cùng khó ưa, Hách Liên Vân Thiên cũng cười nhưng y lại cảm thấy không có gì lớn, ngược lại còn ngượng ngùng, thả chậm tốc độ nhai nuốt.
“Thật sự ăn ngon đến như vậy sao?” Hách Liên Vân Thiên thấy biểu cảm của y tuy rằng hung tợn, chẳng qua tốc độ có thể hình dung như là hổ đói ăn mồi, nghĩ rằng hẳn là hương vị rất ngon chăng?
Dứt lời liền nghiêng qua cắn một miếng nho nhỏ trên khối thịt bò vừa bị cắn xé mà Thương Ngôn đang cầm trên tay.
“Đó là…” Chỗ ta vừa ăn xong a, Thương Ngôn vốn định nói thế, nhưng khi nhìn lại thì dường như trên bàn không còn món nào là y chưa động qua, cơ hồ toàn bộ đồ ăn y đều đã nếm thử, nhưng thật ra Hách Liên Vân Thiên một ngụm cũng chưa động vào mà cứ ngồi nhìn y ăn, thế mà cũng vẫn rất thỏa mãn. Ý thức được điểm này, Thương Ngôn nhất thời xấu hổ không thôi.
Hách Liên Vân Thiên ăn nếu so với Thương Ngôn như gió cuốn mây tan thì tương đối nhã nhặn. Thương Ngôn đều đã nuốt vào nửa cân thịt bò, Hách Liên Vân Thiên mới từ từ chậm rãi nhai nuốt xong một miếng kia.
Thì ra Hách Liên cũng ăn thịt a, y vẫn cho rằng hắn chỉ ăn chay, lại nhìn thân thể mảnh dẻ của hắn một lượt, trách sao được bộ dạng lại gầy yếu đến như vậy, không ăn thịt thì làm sao cường tráng được đây? Ân, sau này nhất định phải nuôi cho hắn béo lên thêm một chút. Nam nhân mà, cường tráng chút mới tốt, Hách Liên dù có đẹp nhưng nhìn vẫn thấy yếu ớt. Ý nghĩ có phần đột ngột lướt qua trong đầu của Thương Ngôn.
“Ăn ngon không?” Thương Ngôn hỏi.
Hách Liên Vân Thiên gật gật đầu, “Ân, quả nhiên không hổ là món chiêu bài ở nơi này.”
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên ăn xong một ngụm rồi lau miệng xem như ăn được, lại vội vàng gắp một khối thịt chim câu non được hầm nhừ bỏ vào trong bát của Hách Liên Vân Thiên, nói rằng món này ăn cũng rất ngon, muốn để cho hắn nếm thử. Có trời mới biết được, tốc độ ăn của Thương Ngôn nhanh đến như vậy thì rốt cuộc có nếm ra được mùi vị gì không.
Hách Liên Vân Thiên cười cười, cũng không từ chối, gắp một miếng thịt mà Thương Ngôn bỏ vào trong bát mình lên ăn. Thương Ngôn cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục gắp rau vào trong bát của hắn. Hách Liên Vân Thiên không nói chuyện, đều từ từ ăn hết tất cả.
Nhìn thấy tướng ăn nhã nhặn của Hách Liên Vân Thiên rồi lại nhìn bàn ăn rối tinh rối mù, Thương Ngôn không khỏi cũng nhã nhặn từ tốn theo. Kỳ thật y không cần phải ăn cơm, cũng không phải rất đam mê mấy thứ thức ăn này, chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Thời điểm khi y vẫn còn là lão hổ cũng ăn như vậy, nếu như chậm rãi nhấm nháp đồ ăn, có lẽ tiếp theo đồ ăn trước miệng cũng bị loài vật khác đoạt đi, vậy nên đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất mà ăn hết.
Mấy người ở bàn bên cạnh đối với sức ăn và tốc độ khủng khiếp của y đã sớm ghé mắt, chẳng qua Thương Ngôn làm bộ như không phát hiện mà thôi, ngay cả Hách Liên Vân Thiên cũng không nói gì, y cần chi phải cố tình nhã nhặn vì bọn họ, y nhất định cứ ăn thịt như vậy đấy!
Nếu đổi lại không phải Hách Liên Vân Thiên mà là người khác ở trước mặt Thương Ngôn ăn chậm rãi nhấm nháp như vậy, Thương Ngôn nhất định sẽ cảm thấy hắn đang làm chuyện thừa, dù sao thức ăn cũng chỉ để làm đầy bụng mà thôi, chỉ cần có thể nuốt xuống là được, ăn chậm đến như vậy, thưởng thức từng miếng nhỏ như vậy có ý nghĩa gì?
Nhưng nếu người đó biến thành Hách Liên Vân Thiên sao… Vậy thì phải nói lại, dù sao thì hắn ăn như thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Mắt thấy hai người kia ngươi một đũa ta một đũa ăn vui đến quên cả trời đất, Tiểu Tam sao mà vui vẻ cho được, mùi thơm đến như vậy, nó đã sớm chảy nước miếng, từ trên đùi của Hách Liên Vân Thiên chồm lên, một đôi tiểu móng vuốt đặt úp sấp trên mép bàn, đôi mắt lấp lánh tha thiết mong chờ mà nhìn vào đôi đũa của Thương Ngôn luôn hướng vào trong bát của Hách Liên Vân Thiên, nhưng cũng không đút cho nó ăn.
Hừ, tên đáng ghét, nó quyết định sau chuyện này sẽ không để cho y ôm mình nữa, cư nhiên lại không để cho nó ăn mấy thứ thơm muốn chết kia.
Dường như nghe được tiếng lòng của Tiểu Tam, Thương Ngôn rốt cuộc chú ý tới Tiểu Tam đang thò đầu ra từ trong lòng Hách Liên Vân Thiên, “Sao vậy? Ngươi cũng muốn ăn?” Nói xong đôi đũa quẹo sang mang miếng thịt bò định đút cho Tiểu Tam.
Tiểu Tam vui vẻ nên quyết định mặc kệ hiềm khích trước đó mà há mồm định cắn, thế nhưng lại bị một đũa của Hách Liên Vân Thiên cản trở, mắt thấy thịt đến miệng mà lại bay đi, ủy ủy khuất khuất mà cọ cọ Hách Liên Vân Thiên lấy lòng.
“Nó không thể ăn thứ này.” Hách Liên Vân Thiên buồn cười xoa đầu Tiểu Tam ở trong lòng đang không ngừng làm nũng, giải thích cho Thương Ngôn hiểu.
“Nó vẫn chưa thể ăn thịt sao?”
“Dù cho nó có thể ăn thịt thì cũng không thể ăn loại thịt đã được nấu nướng thêm gia vị này được, những thứ gia vị này đối với chúng ta thì ngon nhưng mà bọn nó sẽ không tiêu hóa được. ”
“Nha.” Thì ra là như vậy, Thương Ngôn dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn khuôn mặt nho nhắn như đưa đám của Tiểu Tam, một ngày nào đó ngươi tu luyện thành yêu quái rồi thì sẽ có thể ăn, nhưng mà nếu tu thành yêu quái rồi thì hình như cũng không cần ăn, ai a, thực mâu thuẫn quá mà.
Hách Liên Vân Thiên thấy Tiểu Tam cúi đầu nhỏ dựa vào trên người Tiểu Tứ, mỉm cười gọi tiểu nhị đến.
“Lấy cho ta một phần thịt bò tươi ngon nhất, cắt nhỏ ra một chút.” Đón nhận ánh mắt kỳ quái của tiểu nhị, Hách Liên Vân Thiên chỉ vào hai tiểu tử ở trong lòng.
Tiểu nhị kia giật mình, đồng thời thầm nghĩ, quả nhiên là kẻ có tiền, đi đến Tây Phương lâu của bọn họ mà gọi thịt bò để cho mèo ăn. Lại nhìn thêm hai con mèo nhỏ kia một chút, thật sự là xinh đẹp đáng yêu vô cùng, ai, người này so ra với hai con mèo nhỏ kia còn làm người ta tức chết hơn.
Vốn Tiểu Tam còn đang rầu rĩ nhưng đến khi Hách Liên Vân Thiên đưa đến một bánh thịt bò được băm nhuyễn đặt trước mặt nó thì nhất thời khỏe như vâm, trước hết ăn một ngụm nhỏ, liếm liếm miệng, a, so với sữa lúc nào cũng ăn thì ngon hơn nhiều lắm. Thấy nó ăn đến cao hứng, Tiểu Tứ vốn nằm úp sấp cũng vội vàng tiến đến, Tiểu Tam đang ăn đến cao hứng thấy Tiểu Tứ đến phân chia thức ăn với nó, tuy rằng lão đại mất hứng, có điều thấy trên người của Tiểu Tứ có cùng một dạng khí tức với nó thì vẫn đại lượng mà chừa chỗ ra một chút, để cho Tiểu Tứ đến cùng thưởng thức mỹ thực trước mắt.
—
Thương Ngôn thỏa mãn mà ôm mền ngồi trên cái giường hiện tại được ghép từ băng ghế của mình, hồi tưởng đến bữa cơm vui vẻ nhất từ mấy ngày qua, liếm liếm môi, chẹp, rốt cuộc không còn mùi vị đồ ăn chay nữa rồi.
“Vào trong ngủ đi, trời lạnh.” Nghe thấy thanh âm ôn nhu như nước kia của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn nhất thời không kịp phản ứng.
Thấy Thương Ngôn ngơ ngác không có phản ứng gì, lại nói: “Bên ngoài rất lạnh, vào buồng trong ngủ đi.”
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên ngoắc mình lại, liền ôm mền đi vào phía trong nhà, thẳng đến khi thấy Hách Liên Vân Thiên dịch đệm chăn của mình vào trong, ý bảo y nằm ngủ ở nửa phần giường bên ngoài, bây giờ Thương Ngôn mới chậm chạp phản ứng kịp, Hách Liên Vân Thiên đây là muốn y ngủ trên giường?
“Không cần, không cần, ta không lạnh.” Vội vàng xua tay, chính mình căn bản không cần ngủ, mỗi lúc đêm về thì y đều tu luyện, làm gì cần phải chiếm giường của Hách Liên, tuy rằng giường của hắn cũng đủ lớn, thế nhưng có mình ngủ ở bên cạnh thì Hách Liên nhất định sẽ không thỏai mái.
Hách Liên Vân Thiên quay đầu lại đánh giá Thương Ngôn đột nhiên lúng túng, cư nhiên có người có giường không ngủ mà thích ngủ ở băng ghế, lại nhìn bộ dáng y ôm chăn nhìn chằm chằm mũi nhân mà ngẩn người, ngây ngốc đến đáng yêu. Giật mình, hẳn y là đang ngượng ngùng, ở chung vài ngày, hắn đã muốn quên mất Thương Ngôn là một người không quen với việc ở chung với người khác, đột nhiên muốn y nằm chung một giường với người khác, tiếp xúc thân mật như vậy, hiển nhiên là sẽ không quen.
“Tướng ngủ của ta coi như không tồi, yên tâm đi, sẽ không nằm đè lên ngươi đâu.” Hách Liên Vân Thiên cười nói.
“Không… Không phải… Ta thật sự… Không lạnh…” Thương Ngôn đáng thương bị hắn cười đến mức nói cà lăm, cứng nhắc đứng bên giường, nhìn Hách Liên Vân Thiên cởi áo ngoài rồi chui vào trong chăn. Bên này Hách Liên Vân Thiên đã nằm rồi, nhưng y vẫn còn đứng ngây ngốc, kéo má nhìn hắn hồi lâu.
“Giúp ta thổi tắt đèn đi.”
Tuyên bố ý tứ dù y không ngủ thì hắn cũng phải ngủ. Nghĩ đến ngày hôm nay đi một ngày đường, Hách Liên Vân Thiên cũng rất mệt mỏi, nếu vậy lúc này chắc hẳn là đã uể oải cực kỳ, Thương Ngôn vội vàng thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Ngọn đèn mờ nhạt biến mất, trong phòng lập tức tối đen, lưu lại một mình Thương Ngôn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, băn khoăn không biết có nên đi ra gian ngoài ngủ hay chăng, cuối cùng vẫn là leo lên giường ngủ cùng Hách Liên Vân Thiên.
Đêm khuya tối đen đối với Thương Ngôn mà nói căn bản là không có ảnh hưởng, y vốn có năng lực nhìn thấy rõ vào ban đêm, huống chi với tu vi hiện tại của y, cái gì trong đêm tối mà không sáng rõ như ban ngày, thế cho nên y có thể nhìn thấy được rõ ràng bộ dáng ngủ yên của Hách Liên Vân Thiên, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là khinh thủ khinh cước mà nhẹ nhàng cẩn thận nằm bên cạnh Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên đã có hảo ý, y làm sao có thể cự tuyệt.
Không tạo ra bất kỳ thanh âm lẫn chấn động nào mà nằm lên giường, may mà Thương Ngôn là một yêu quái, bằng không đối với người thường mà nói thì đây tuyệt đối là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Động tác này có độ khó cao là ở chỗ, y căn bản chỉ nằm có một nửa người ở trên giường, nửa phần người còn lại lộ ở bên ngoài, đổi lại là người thường thì đã sớm ngã xuống.
Thương Ngôn cẩn thận chiếm một góc nhỏ ở cạnh giường, không dám có chút nhúc nhích nào, giống như là hoàn toàn nằm ngay đơ, ngay cả thở mà y cũng cố ý thả chậm nhẹ nhàng, nếu không phải do sợ sẽ hù chết Hách Liên Vân Thiên thì hiện tại y nhất định đã dứt khoát nín thở.
Cũng không biết qua bao lâu, nghe thấy được tiếng thở nhẹ nhàng trầm ổn của Hách Liên Vân Thiên bên tai, Thương Ngôn nhịn không được mà thoáng nghiêng đầu, thấy được đúng là khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Con người bình thường ôn hòa nay lại càng dịu dàng giống như một ao xuân thủy, ở trong lòng Thương Ngôn khơi lên từng trận sóng, tướng mạo tuấn mỹ tựa thiên thần kia giống như một đóa hoa sen trắng nhẹ nhàng nở rộ trong đêm, trang nhã tinh thuần lại xinh đẹp quyến rũ lòng người. Hơi thở của Thương Ngôn cứng lại, chợt cảm thấy cả người trở nên khô nóng, cảm giác dao động kia giống như là khi động dục, đã mấy trăm năm qua y không cảm nhận được nó, cảm giác kia xa lạ mà quen thuộc đến lạ kỳ.
Bỗng nhiên hiểu rõ được ý niệm trong lòng mình đối với Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn ngạc nhiên mở to hai mắt, hận không thể đứng lên tự tát cho mình mấy cái, y sao lại có thể động dục đối với Hách Liên Vân Thiên? Cư nhiên lại có loại ý niệm xấu xa hạ lưu đối với Hách Liên Vân Thiên này ở trong đầu? Lại nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên đối với mình không có chút phòng bị lại tràn ngập thiện ý, quan tâm mình mắc mưa sẽ cảm lạnh, lo lắng mình trực tiếp nhảy xuống từ nóc nhà sẽ bị thương, sợ mình ngủ bên ngoài sẽ bị lạnh nên gọi mình vào ngủ trên giường, thế mà chính mình lại có thể nổi lên tà niệm với con người tinh thuần không thể khinh nhờn ấy, thật sự là hổ thẹn đến mức khiến Thương Ngôn xấu hổ không ngừng, hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui xuống cho xong.
Chỉ sợ lúc này mà Hách Liên biết được ý niệm vô sỉ trong đầu của mình vừa rồi thì nhất định sẽ đuổi mình ra ngoài luôn, Thương Ngôn cười khổ một tiếng, ngày mai vẫn là nên thành thật ngủ bên ngoài thì hơn.
Đang thầm quyết định, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, sau đó là thanh âm ôn nhu dễ nghe của Hách Liên Vân Thiên, “Ngươi a, ta cũng không phải là lão hổ ăn thịt người, còn sợ ta ăn ngươi sao, cách xa như vậy làm cái gì? Cũng không sợ bị ngã xuống.”
Thương Ngôn thầm ai thán, ta chính là lão hổ ăn thịt người đây a. Bên hông bỗng nhiên bị ôm chặt, Hách Liên Vân Thiên lại có thể kéo y cả người lẫn chăn sát lại gần, Thương Ngôn nhất thời cứng đờ tay chân, khẩn trương đến mức không dám thở, hiện tại y căn bản là đang kề sát với Hách Liên Vân Thiên a, y sợ chính mình nhất thời xúc động sẽ thật sự nuốt hắn vào bụng mất.
Hách Liên Vân Thiên không có mảy may phát giác chút gì, giúp y sửa sang lại chăn mền, chỉnh lại góc chăn, lại cảm thấy dưới tay là thân thể cứng ngắc quả thực giống như tảng đá, sờ soạng vài cái rồi lấy tay mò lên đầu của y, xoa nhẹ tóc của y, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng ra chút, ta đáng sợ như vậy sao?”
Thương Ngôn nghĩ nghĩ, thành thật “Ừm” một tiếng, đương nhiên là đáng sợ rồi, quả thực so với mãnh thú hồng hoang còn đáng sợ hơn, nếu là dã thú hung mãnh thì y còn dám xông lên liều mạng cắn xé đối phương một phen, có điều hiện tại ra tay với một Hách Liên Vân Thiên không có sức mạnh đáng kể, chẳng qua là ôn nhu xoa đầu của y thôi, y liền khẩn trương đến mức không nhúc nhích được, nếu không phải y có lực khống chế kinh người thì e rằng toàn thân đều đã phát run.
Hách Liên Vân Thiên nghe được đáp án ngoài ý muốn này, động tác trên tay khựng lại một chút, dở khóc dở cười, bàn tay tựa như có chút tức giận mà vỗ nhẹ đầu của y, “Ngủ đi.” Sau đó thu hồi móng vuốt đáng sợ giống như mãnh thú hồng hoang của hắn lại, nghe thấy tiếng Thương Ngôn nho nhỏ mà thở phào một cái, Hách Liên Vân Thiên thực sự có xúc động muốn tiếp tục đưa tay qua mà trêu đùa y, hắn đáng sợ đến như vậy sao? Chẳng qua vẫn là nhịn xuống, người trước mắt này thành thật đến mức khiến cho người ta không đành lòng khi dễ.
Lúc này Thương Ngôn đã nhắm chặt hai mắt, không dám nghiêng đầu nhìn Hách Liên Vân Thiên bên người nữa, sợ rằng lát sau mình lại nổi lên cái loại tà niệm gì, trong lòng lặng lẽ một lần lại một lần niệm thanh tâm chú học được từ một lão hòa thượng nào đó. Một con yêu quái niệm thanh tâm chú, nếu nói ra thì thế nào cũng có thể khiến cho những yêu quái khác cười đến chết.
Ể? Hình như có thứ gì đó kéo góc chăn của y?
Thương Ngôn trợn mắt nhìn xuống, ngạc nhiên, trên mép giường có một đám lông bông xù, phía trên là một đôi mắt to xinh đẹp như ngọc lục bảo, chẳng qua đôi tiểu móng vuốt trên thân của thứ này đang không ngừng cào góc chăn của y.
Tiểu Tam? Ngoài Tiểu Tam thì còn ai có thể nghịch ngợm gây chuyện như thế này đây.
Thấy Thương Ngôn tỉnh, Tiểu Tam hưng phấn mà bật người nhảy thẳng lên, đáng tiếc cái thân thể nhỏ xinh kia đứng thẳng lên khó khăn lắm mới đủ chạm đến mép giường, lần này mới vừa nhảy lên, nhất thời đứng không vững mà trượt xuống.
Thương Ngôn ló đầu nhìn, thiếu chút nữa là nhịn không được phải bật cười, tiểu gia hỏa này cư nhiên còn giẫm lên trên lưng Tiểu Tứ mới với tới được chăn của y, đưa tay ra ôm hai tiểu tử đã ngã thành một đống kia lên giường.
Tiểu Tam vừa mới lên giường, thấy Hách Liên Vân Thiên ở bên trong, không nói hai lời muốn nhào qua hắn, Thương Ngôn vội vàng nhéo lấy cổ của nó kéo lại, còn đưa tay che cái miệng muốn ồn ào của nó, lại bị Tiểu Tam cắn một ngụm trên tay, cũng không để tâm đến, đem nó nhét vào trong mền của mình, sợ rằng sẽ khiến Hách Liên Vân Thiên bên người bị đánh thức.
Tiểu Tam ở trong chăn giãy dụa một phen, Thương Ngôn sợ đến mức phải đè chặt nó lại, cẩn thận mà nhìn sang Hách Liên Vân Thiên, mở miệng nhỏ giọng uy hiếp: “Còn cử động nữa thì ta sẽ đem bỏ ngươi xuống dưới.”
Tiểu Tam kia cũng không biết có phải hiểu được hay không, ngừng giẫm đạp, ủy ủy khuất khuất mà ló cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, cuộn mình nằm bên cổ của Thương Ngôn, lưu luyến liếc nhìn Hách Liên Vân Thiên một cái, hu hu, người ta muốn cuộn mình trong chăn của hắn nha… Thật đáng ghét.
Thương Ngôn mỉm cười sờ sờ Tiểu Tam lấy làm an ủi, nhưng mà Tiểu Tam lại vung đuôi, đánh bay tay của y.
Hừ, ai mà cần ngươi sờ chứ!
Đang lúc khi Thương Ngôn cười cười, một tên do không cẩn thận mà để lọt lưới – Tiểu Tứ – đã ngông nghênh bò tới nằm trên gối đầu của Hách Liên Vân Thiên, cái đuôi đánh một vòng rồi gục xuống. Thương Ngôn thầm buồn bực, không hổ là cùng sinh ra từ một mẹ, tên nào cũng chọn lúc người ta không để ý mà gây thêm phiền, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý để nó nằm đó, ai biết được nếu y kiên quyết tha trở về thì nó có thể khiến cho Hách Liên Vân Thiên bị đánh thức hay không.Hết chương .