Vân Hách Liên Thiên

chương 8: cộng chẩm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chrysanthemum

Thương Ngôn cũng không biết mơ mơ màng màng thế nào mà lại ngủ thiếp đi, chẳng lẽ là do quá mức khẩn trương, thần kinh quá căng thẳng? Y cũng không rõ mình đã qua bao nhiêu năm không có tự nhiên lâm vào giấc ngủ như vậy. Mỗi một ngày đều giống nhau, đều là tu luyện, tuy rằng chính là ngủ đơn giản thôi cũng đủ khiến cho y ngạc nhiên, lập tức tự nhiên nghiêng đầu nhìn Hách Liên Vân Thiên bên cạnh.

Ánh vào mắt đúng là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hách Liên Vân Thiên, dọa Thương Ngôn sợ đến mức y theo bản năng mà cách ra xa.

“Gào”, bên giường vào lên một trận gầm nhẹ, Tiểu Tam vốn ngủ ở trên ngực Thương Ngôn bị động tác đột ngột này của y quăng xuống giường, bổ nhào mấy vòng rồi lăn ra ngoài. Tiểu Tam bị té đau gầm lên giận dữ một trận, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên cắn Thương Ngôn.

“Phốc”, Hách Liên Vân Thiên mới sớm tỉnh giấc đã bị Thương Ngôn ngủ ở bên ngoài cản lại nên không thể rời giường, nhìn thấy cảnh này cười khẽ một tiếng, vươn người sang, lướt qua Thương Ngôn mà vớt Tiểu Tam đang xù lông ở dưới đất lên.

Cơ hồ cả người của Hách Liên Vân Thiên đều đặt ở trên người Thương Ngôn mới với tới được Tiểu Tam. Hai cơ thể quá mức gần sát, khiến cho Thương Ngôn lại cứng ngắc một trận, Hách Liên Vân Thiên đè lên lồng ngực của y, trái tim cứ “Bang bang” mà đập cực nhanh, dường như ngay cả nội đan đã sớm vững chắc cũng trở nên hoảng động.

Thương Ngôn thực hoài nghi nếu như Hách Liên Vân Thiên ở cạnh y lâu thêm chút nữa thì ngay cả căn cơ của y cũng phải dao động, cũng may mà Hách Liên Vân Thiên chỉ nắm Tiểu Tam lên rồi đứng dậy ngay.

Tiểu Tam ở trong lòng Hách Liên Vân Thiên còn giãy dụa muốn nhào ra cắn Thương Ngôn, nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên ôm vào trong ngực vỗ về một trận, xoa vuốt bộ lông ngày càng xinh đẹp của nó, thuận tiện phủi đi hết cát bụi dính vào vừa rồi khi còn ở dưới đất.

“Được rồi được rồi, Thương Ngôn không phải cố ý, đừng tìm y tính toán nữa, nhỏ mọn như vậy thì sẽ bị rụng lông nha, đến lúc đó trên đầu bị trọc một mảng thì sẽ không còn đẹp nữa.” Vừa nắm lấy cái tai nhỏ của nó vừa cười nói.

Ai ngờ Tiểu Tam nghe được mà không hiểu, dù sao vẫn là oán hận mà nghiêng qua liếc nhìn Thương Ngôn một cái, ở trong lòng Hách Liên Vân Thiên làm nũng ầm ỹ một trận, vô cùng giống như là đang lên án đêm qua nó bị hứng chịu đủ loại hành hạ ác độc.

Chờ đến khi Tiểu Tam thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, Tiểu Tứ thoải mái cuộn mình ở trên gối đầu mới nhẹ nhàng vươn người, rồi cũng nhảy vào trong lòng của Hách Liên Vân Thiên. Tiểu Tam vừa thấy có người đến đoạt vị trí của nó trong lòng của Hách Liên Vân Thiên, nhất thời không vui mà đẩy Tiểu Tứ một chút.

Tiểu Tứ cũng không để ý đến nó, lười biếng mà duỗi thắt lưng một cái rồi điềm tĩnh gục đầu xuống, để mặc cho Tiểu Tam cứ như vậy gây sức ép đến gây sức ép đi, Tiểu Tam đẩy nó một hồi, thấy nó không có phản ứng gì, đành phải bất mãn mà cũng nằm xuống.

“Sớm an, ngày hôm qua ngủ ngon chứ?” Chậm trễ đến lúc này Hách Liên Vân Thiên mới có thể chào hỏi với Thương Ngôn.

Người nằm ngay đơ cơ hồ cả một buổi tối, không dám có chút nhúc nhích nào, thẳng đến khi trời sáng mới đi ngủ, lại có thể không chút đỏ mặt mà gật đầu bảo ngủ rất ngon.

Hách Liên Vân Thiên thấy y vẫn ngồi trên giường không phản ứng, đành phải cười nói: “Đứng lên đi.”

Thương Ngôn lúc này mới chậm chạp kịp phản ứng là mình đang cản đường xuống giường của Hách Liên Vân Thiên, luống cuống tay chân muốn bò xuống giường, cũng không biết yêu quái tu luyện hơn ngàn năm này như thế nào mà lại chân đi vấp lên tay của mình, mất thăng bằng một cái, thiếu chút nữa là ngã ngửa xuống giường.

Hách Liên Vân Thiên dở khóc dở cười mà giữ chặt lấy hông của y, tránh để cho Thương Ngôn thân mật tiếp xúc với mặt đất, thầm nghĩ: không phải là vẫn còn mơ ngủ đó chứ?

Mặt Thương Ngôn “Ba” một cái liền đỏ, rốt cuộc có phải là vì hành vi dọa người vừa rồi của mình, hay là vì hơi thở quá mức gần kề của Hách Liên Vân Thiên, đại khái ngay cả chính bản thân y cũng không rõ ràng được.

Tiếp theo hết thảy mọi việc đều giống với mấy ngày trước, nếu trời mưa, Hách Liên Vân Thiên sẽ đi di dời dược liệu và hoa cỏ của hắn, sau đó im lặng ngồi bên cửa sổ đọc sách, nếu trời đẹp, thì hắn sẽ đi ra ngoài hái thuốc, sau đó cao hứng nhất dĩ nhiên là đám Tiểu Tam và Tiểu Tứ, bởi vì bọn nó có thể chạy khắp núi đồi mà nhảy nhót, xem như một thân da lông thuần trắng kia có biến thành màu đen cũng không quan trọng, dù sao cuối cùng Thương Ngôn cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ cho bọn nó.

Chẳng qua tại cái mùa mưa dầm dai dẳng này, những ngày trời mưa sẽ chiếm đa số, hai tiểu tử kia đành phải nằm ở nhà, tự chơi đùa với nhau, hoặc là thường thường đi đến quấy rầy Hách Liên Vân Thiên đọc sách.

Đối với Thương Ngôn thì lại đơn giản hơn, dù sao khi Hách Liên Vân Thiên ra ngoài hái thuốc thì y sẽ nhắm mắt theo đuôi mà bám theo, thay hắn mở đường, đào hái cỏ thuốc, nếu không ra khỏi cửa, y sẽ bắt đầu làm mấy thứ gia cụ đơn giản cho nhà của Hách Liên Vân Thiên. Cũng không biết vì sao một yêu quái như y lại có sở thích làm nghề mộc, chẳng qua mới ở trong nhà Hách Liên Vân Thiên mấy ngày, cái bàn cái ghế cơ hồ là tất cả đồ trong nhà hắn đều được đổi mới, hiển nhiên đây là thành quả do Thương Ngôn nhàn rỗi nhàm chán làm nên.

(Nhắm mắt theo đuôi: 亦步亦 趋 “Trang Tử, Điền Tử Phương”: ‘phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người đó.)

Khi Thương Ngôn lại làm xong một cái ghế sơn chất lượng thượng thừa, đồ dùng trong nhà được y làm mới rốt cuộc đã đủ một bộ, bàn lớn và ghế dựa khắc hoa, bàn trà nhỏ và trường kỷ đầy tinh xảo, tủ thấp và giá sách theo phong cách cổ xưa, toàn bộ đồ dùng trong phòng lẫn ngoài sảnh của nhà Hách Liên Vân Thiên đều rực rỡ hẳn lên. Chạm trổ tinh xảo, dùng súc gỗ thượng thừa, hình thức hoa lệ, bộ gia cụ này đặt trong căn phòng gần như có thể xem là đơn sơ thì có vẻ không phù hợp, thế nhưng nếu có Hách Liên Vân Thiên an tọa ở trong đó, hơn nữa bên cạnh hắn còn có Tiểu Tam và Tiểu Tứ nằm úp sấp, thì lại hài hòa tựa như một bức họa quyển hoàn mỹ, không hề có chút cảm giác không hợp nào.

Thời điểm Thúy Nhi lại đến thăm Hách Liên Vân Thiên, vừa bước vào cửa thì liền ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình xông lầm vào biệt viện hoàng thất hay dòng dõi quý tộc nhà ai, nếu không có Hách Liên Vân Thiên lên tiếng chào hỏi nàng thì chắc hẳn nàng đã lui ra. Mãi đến khi nàng cầm thuốc cho cha xuống núi rồi thì mới chậm chạp hết thẫn thờ, âm thầm líu lưỡi, những gia cụ tinh mỹ này có thể sánh ngang với đồ của Trương đại phú gia giàu có nhất trấn trên, thậm chí còn xinh đẹp, còn cầu kỳ hơn, không biết những thứ này phải tốn bao nhiêu bạc a.

Đến buổi tối Thương Ngôn nhàm chán ngồi ở trên giường, nhìn Hách Liên Vân Thiên vẫn ngồi đọc sách ở bàn bên cạnh, âm thầm tự hỏi, ngày mai bắt đầu làm giường vậy, cái giường đang được dùng hiện tại chẳng qua chỉ có bốn cái cọc thả thêm một tấm ván gỗ, thật sự quá mức sơ sài, vậy phải làm cỡ bao nhiêu đây? Chính mình lại thêm Hách Liên đều là hai đại nam nhân, còn có hai tiểu tử một khắc cũng không chịu ở yên kia, hẳn là nên làm lớn thêm một chút?

Ôi chao, không đúng, tại sao mình lại ngồi ở trên giường của Hách Liên Vân Thiên… Không phải đã quyết định là hôm nay đi ra ngoài ngủ rồi sao? Thương Ngôn cũng đã ngồi lâu đến nóng giường rồi mới ngạc nhiên nhớ tới, nhìn nhìn sang Hách Liên vẫn còn đang đọc sách, nghĩ đến việc mình nằm cùng giường với hắn không chừng lại nổi lên tà niệm, ai a, vẫn là thành thật đi ra ngoài ngủ thì hơn.

Đang chuẩn bị ôm lấy chăn mền của mình, Hách Liên Vân Thiên bỗng buông xuống cuốn sách trong tay, thổi tắt đèn.

Đột nhiên lâm vào hắc ám khiến cho động tác của Thương Ngôn khựng lại một chút, Hách Liên Vân Thiên ngồi xuống bên giường, sau đó đẩy đầu vai của y vào phía bên trong. Thương Ngôn ngốc ngay tại chỗ, này… Bây giờ nếu như muốn ra bên ngoài ngủ thì dường như không tốt lắm…

“Ngươi còn chưa muốn ngủ sao?” Thanh âm thản nhiên của Hách Liên Vân Thiên truyền đến, Thương Ngôn máy móc gật đầu, nhưng nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên nhìn không thấy, lại “Nha” một tiếng, sau đó liền ngây ngốc nằm xuống, chờ đến khi hai người đều nằm ngủ rồi, Thương Ngôn mới khóc không ra nước mắt, mình sao lại mơ hồ cùng ngủ với Hách Liên trên cùng một cái giường rồi.

Được rồi, ít nhất là hôm nay không thể để cho Tiểu Tứ chiếm gối đầu với Hách Liên Vân Thiên như ngày hôm qua đi, quả nhiên, y vừa mới nghĩ xong, hai tiểu tử kia lại nối đuôi nhau chạy đến, vì thế Thương Ngôn đưa mỗi tay xách mỗi đứa ấn vào trong chăn của mình.

“Gào~” Thật sự là thù mới lại thêm hận cũ a, Tiểu Tam ta không để yên cho ngươi đâu!

Hách Liên Vân Thiên vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, Tiểu Tam và Tiểu Tứ làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, cho dù không phải người chết thì đều bị đánh thức, Hách Liên Vân Thiên nào có chuyện không tỉnh lại chứ. Cười híp mắt nhìn Thương Ngôn ấn đầu hai tiểu tử kia không cho chúng nó chạy tới, một người hai hổ ở trong chăn nháo thành một đoàn, thẳng đến khi Thương Ngôn có xu hướng đè bọn nó ngộp chết, Hách Liên Vân Thiên mới đưa tay đẩy đẩy ý bảo y buông tay.

Thương Ngôn hoàn toàn không chú ý tới Hách Liên Vân Thiên đã sớm mở mắt, khi bị chạm vào mới ý thức được, không khỏi rõ ràng, chính mình lại có thể giống như một đứa con nít chưa lớn cùng với hai tiểu tử này ở trong chăn đùa giỡn không ngớt.

“Lông cũng sắp trọc hết rồi, còn không mau buông tay?” Hách Liên Vân Thiên cười nói, đưa tay mang Tiểu Tam và Tiểu Tứ bị ma trảo của Thương Ngôn đè dưới chăn ra.

Tiểu Tam có người làm chỗ dựa rồi, không nói hai lời lập tức xông vào trong chăn của Hách Liên Vân Thiên, lăn lộn trong lồng ngực của hắn một hồi, lăn qua lăn lại, cọ đến cọ đi, phát ra mấy tiếng gừ gừ thoải mái, tựa như đang tuyên cáo thắng lợi trong trận chiến này, cuối cùng mới vênh váo tự đắc nhe nanh với Thương Ngôn, vung cái đuôi mà tiến vào làm ổ trong lòng của Hách Liên Vân Thiên.

“Được rồi được rồi, ngoan ngoãn nằm xuống đi, còn tiếp tục quậy nữa ta đem ngươi ra bên ngoài đó.” Sủng nịch mặc cho Tiểu Tam ở trong lồng ngực mình hết ăn vạ rồi lại làm nũng, khiến cho chăn mền đều bị rối tinh rối mù, lẫn trong đó còn có vài sợi lông hổ trắng của nó. Lúc này mới đưa tay vuốt ve lưng của nó, ý bảo nó an tĩnh lại.

Tiểu Tứ thì lại khinh thường nhìn cái tên huynh đệ không nên thân này của mình, cũng không đi tranh chăn với Tiểu Tam, trực tiếp nằm xuống ở giữa Thương Ngôn và Hách Liên Vân Thiên.

Thương Ngôn đối với việc Tiểu Tam chạy đến đoạt chăn của Hách Liên Vân Thiên rất bất mãn, nhưng thấy Tiểu Tứ nhu thuận nghe lời như vậy, cười cười muốn sờ đầu Tiểu Tứ để mà ngợi khen, làm sao đoán được Hách Liên Vân Thiên cũng đúng lúc đưa tay vuốt lông của Tiểu Tứ, tay của Thương Ngôn vươn tới thì liền đặt trên tay của Hách Liên Vân Thiên.

Mới đầu Thương Ngôn còn chưa nhận ra được tay mình đang phủ trên tay của Hách Liên Vân Thiên, còn âm thầm lấy làm lạ, Tiểu Tứ từ khi nào thì trọc rồi a, sao lại không có lông, da thịt lại còn trơn láng vô cùng. Nghiêng đầu nhìn sang, chính mình nào có sờ trên người Tiểu Tứ, rõ ràng là đang cầm lấy tay của Hách Liên Vân Thiên vuốt ve một trận.

Hách Liên Vân Thiên hứng thú nhìn bộ dáng ngây ngốc này của Thương Ngôn, cũng không rút tay ra mà cứ để mặc cho y nắm. Ngược lại Thương Ngôn vội vàng rút tay của mình ra, tựa như đụng phải thứ gì giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, sau đó lập tức nhắm mắt lại, không nhúc nhích nằm trên giường giả bộ là đã ngủ, cực kỳ giống như động vật bị người ta bắt được sau đó giả chết.

“Ha ha.” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc nhịn không được mà cười phá lên, người này thật sự quá đáng yêu, làm sao có thể khờ đến trình độ này, lại còn thú vị đến trình độ này, vươn tay ra phủ lên cái tay vừa rụt về của y, vỗ nhẹ vài cái, cứ đặt ở trên tay y như vậy không rút trở về.

Việc này dọa Thương Ngôn sợ đến mức không dám động đậy, bàn tay của Hách Liên Vân Thiên áp trên tay mình rõ ràng không có bao nhiêu trọng lượng, lại tựa như đỉnh núi Thái Sơn đè ép khiến cho y thở cũng không làm nổi. Cũng không biết qua bao lâu, Thương Ngôn mới tìm về được hô hấp của mình, chậm rãi thở vào, rồi lại thở ra, tựa như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi thì sẽ khiến hắn bị hù chết hoặc là sợ quá chạy mất.

Lẳng lặng nhiêng tai lắng nghe, tiếng hít thở dần dần đều đều truyền đến tai, hẳn là đã ngủ rồi chăng? Trộm hé mắt một chút nhìn Hách Liên Vân Thiên, ân, xem ra đã ngủ say rồi.

Do nguyên nhân hai bàn tay cùng đặt bên ngoài chăn, nơi da thịt kề nhau truyền đến xúc cảm mát lạnh. Thương Ngôn không chút nghĩ ngợi mà dùng tay kia vuốt ve bàn tay đã hơi lạnh của hắn, muốn giúp hắn ấm lên. Cảm giác mềm mại mà không mất tính đàn hồi từ dưới bàn tay truyền đến, khớp xương rõ ràng, ngón tay hết sức tinh tế thon dài, có thể thấy được đôi bàn tay kề sát với tay của mình cực kỳ xinh đẹp. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được một đôi tay trường kỳ hái thuốc ở nơi núi rừng này lại có thể không hề bị lưu lại một chút dấu vết nào, trong bụng ngón tay cũng không hề có vết chai, cả bàn tay đều mềm nhẵn quả thực khiến cho nữ nhân đều phải phát cuồng.

Thẳng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Thương Ngôn phát hiện mình cư nhiên còn đang nắm tay của Hách Liên Vân Thiên, thật sự là khiến y hoảng sợ, may mà hôm nay y dậy sớm hơn Hách Liên Vân Thiên, nếu như bị Hách Liên Vân Thiên biết được, mặc dù không đến mức cho là mình cợt nhã hắn thì cũng không thể tránh khỏi xấu hổ.

Cẩn thận cầm tay của Hách Liên Vân Thiên nhét lại vào trong chăn của hắn, thay hắn chỉnh lại góc chăn, thấy từ trong chăn của hắn lộ ra một túm lông màu trắng, tức giận lấy tay chọc nó vài cái, cái tiểu tử nghịch ngợm này, chỉ biết dính lấy Hách Liên Vân Thiên mà làm nũng, còn mê ngủ giống như con heo vậy.

Lại thấy Tiểu Tứ yên tĩnh nằm ngủ ở giữa bọn họ, cuộn thành một đoàn, ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, ngủ say đến mức ngay cả tư thế cũng không đối, nhịn không được mà mỉm cười, xốc chăn mền của mình lên mà đắp lên cho nó, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường.

Thương Ngôn định đi đun nước ấm, sau đó chuẩn bị điểm tâm, sau khi xác nhận Hách Liên Vân Thiên không phải là người ăn chay, y đương nhiên muốn cho hắn ăn thêm nhiều thịt một chút. Y quyết định sau này sẽ không giao việc chuẩn bị thức ăn cho Hách Liên Vân Thiên nữa, nhìn xem hắn nuôi mình gầy thành cái dạng gì kìa.

Ngươi hỏi một con hổ yêu thì sao lại biết làm cơm? Y không biết làm thì còn có thể lên trấn trên mua, dù sao chỉ cần dùng công phu trong nháy mắt là đã trở lại, ân, mua bánh bao hấp mới ra lò cũng được, hay là hoành thánh nóng hôi hổi đây. Ai, nghe nói ở Thạch Đường trấn có quán bán bánh bao canh ăn rất ngon, vỏ mỏng thịt nhiều, cắm xuống một ngụm đều là nước thịt thơm ngon, chỉ là có hơi xa một chút, nhìn nhìn sang Hách Liên Vân Thiên vẫn còn đang ngủ say, ân, phải đi đến Thạch Đường trấn mua mới được, thuận tiện luyện tập pháp thuật súc địa thành thốn.

Hai người hai hổ, à không phải, một người một yêu hai hổ trải qua cuộc sống gia đình có tư có vị, rất có cảm giác ở giữa núi rừng không biết thời gian. Mỗi ngày Thương Ngôn sẽ đổi một món làm đa dạng món ăn nhằm hống Hách Liên Vân Thiên ăn nhiều thịt một chút, tuy rằng mỗi lần hơn phân nửa là vào bụng y, nhưng mà không tồi là Hách Liên Vân Thiên cũng ăn hết không ít, càng vui hơn là Tiểu Tam thấy y mang về một đống mỹ thực cho Hách Liên Vân Thiên ăn nhưng không cho nó ăn lại bày ra bộ dáng chảy nước miếng lẫn tức giận đến giậm chân.

Chờ đến khi cơn mưa dầm không ngừng hoàn toàn tạnh hẳn, mùa mưa khiến cho người ta đều khó chịu rốt cuộc trôi qua, thời gian Thương Ngôn ở lại trong nhà của Hách Liên Vân Thiên đã qua hơn hai tháng, ngày dần trôi qua khiến cho Thương Ngôn thiếu chút nữa quên đi luôn dự định ban đầu của mình.

Mãi đến khi Hách Liên Vân Thiên bảo, hắn đã tìm xem vài bộ sách và tài liệu lịch sử hiện có, lại nghiên cứu về địa hình của vùng núi Trữ Dương, đối với Chu quả đã có hiểu biết tương đối, những nơi có khả năng lớn nhất thì đương nhiên cần phải đích thân đi xác nhận, trước mắt thì những gì có thể làm đều đã làm được tạm ổn, công tác chuẩn bị trước khi vào núi cũng đã sắp xếp xong hết thảy, mấy ngày nữa là có thể vào núi đi tìm Chu quả, Thương Ngôn nghe vậy mà sửng sốt.

Lúc này y mới nhớ đến chính mình sở dĩ ở tại nhà của Hách Liên Vân Thiên là vì muốn đi tìm Chu quả, vốn nghe được có manh mối thì phải cao hứng, thế nhưng vì sao hiện tại y lại có một loại cảm giác mất mát mơ hồ?

Có lẽ là do bởi vì tìm được Chu quả rồi thì mình sẽ không còn lý do để lưu lại chăng? Cuộc sống án nhàn lại thoải mái trước mắt này khiến cho y quyến luyến, quan trọng hơn chính là, cuộc sống có người làm bạn quá mức tốt đẹp, đặc biệt người này lại còn dịu dàng như ngọc, quả thực tốt hơn cuộc sống một người cô đơn ở trong núi sâu tu luyện nhiều lắm.

Chẳng trách được có vài yêu quái mê luyến hồng trần, ngay cả tu vi cũng không màng đến. Y chẳng qua chỉ ở chung với Hách Liên Vân Thiên có ba mươi mấy ngày, cư nhiên lại không bao giờ muốn trở lại cuộc sống cô đơn lẻ bóng trước kia nữa, quả thật mong muốn cứ an an ổn ổn như vậy mà trải qua cùng với Hách Liên Vân Thiên, mỗi ngày hái thuốc, mỗi ngày xem thư.Hết chương .

Bánh bao canh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio