Cuộc sống của cô trong những ngày sau vô cùng bình thường. Thức dậy, đi làm, về nhà như một quy luật tuần hoàn.
Hôm nay, Hàn Đông Đường vẫn ghé bệnh viện đợi cô như mọi khi. Trên xe vô cùng an tĩnh, ai cũng im lặng không nói gì. Đột nhiên Tần Liên lên tiếng, nghiêm túc lại có chút lạnh:
" Tổng giám đốc, có xe bám đuôi."
Cô nghe vậy thì giật mình, định quay ra sau thì một bàn tay ấn đầu cô lại, âm thanh trầm khàn trên đỉnh đầu vang lên, nhàn nhạt nói:
" Tăng tốc."
Tần Liên nghe lệnh liền đạp mạnh chân ga, trên đoạn đường vắng, chiếc xe lao đi như tia chớp, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy âm thanh ma sát với mặt đường.
Phía sau cũng nhanh chóng vang lên tiếng xe gào rú, tim cô thịch một tiếng, vô thức nắm lấy góc áo hắn.
Hắn cúi xuống, nhìn cô gái trong lòng, khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, bàn tay to lớn áp lên đỉnh đầu cô, khẽ xoa:
" Đừng sợ."
Cô mím môi, gật đầu, cô tin hắn...dù không biết tại sao, chỉ biết rằng, bản thân mình đang tin hắn vô điều kiện.
Cô không biết, loại niềm tin này có tốt hay không.
Vừa dời khỏi gương mặt cô, ánh mắt vốn dịu dàng lại trở nên lạnh lẽo như sương, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra sự nguy hiểm tột độ.
"Thông báo cho Mike, bảo hắn ta nhanh đem người tới."
"Vâng ạ."
Tần Liên gọi điện, rất nhanh, điện thoại đã có người bắt:
" Trợ lí Tần sao lại gọi cho tôi thế?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự cợt nhả trêu đùa vang lên.
Tần Liên không rảnh đối đáp cùng hắn, chỉ lạnh lùng nói:
"Mike, đường X, nhanh đem người tới."
Bên kia im lặng một giây sau đó đáp:
" Ok, tới liền."
Chiếc xe vốn đang lao đi đột nhiên 'két', thắng gấp. Hàn Đông Đường cau mày, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía trước. Phía đầu xe bị một chiếc xe màu đen chặn lại, cửa xe bật ra, một nhóm người chạy xuống.
Phía sau cũng ngừng xe, tiếng bước chân vang lên rõ rệt, còn có âm thanh lên nòng của súng.
Sát khí xung quanh Hàn Đông Đường ngày càng dày đặc, hắn buông cô ra, khẽ nói:
" Ngồi yên trong đây đợi tôi, nhớ kỹ, không được bước ra ngoài."
Cô lo lắng nhìn hắn:
" Anh... sẽ không sao chứ?"
Hắn mỉm cười, xoa đầu cô:
"Sẽ không."
Hắn đẩy cửa, bước xuống xe, Tần Liên cũng theo sau, ánh mắt cô lo lắng dõi theo bọn họ.
Cô nghe bên ngoài vang lên tiếng cười to:
" Hàn tổng, lâu rồi không gặp."
Hàn Đông Đường không đáp lại lời của hắn ta, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Hắn ta cũng không giận, chỉ nói:
"Lần trước không giết được anh, lần này nhất định sẽ được."
Hắn cười lạnh, nhướng mày:
" Chỉ dựa vào cậu?"
Sau đó đưa mắt ra xung quanh:
" Cùng đám người này?"
Giọng nói đậm mùi khinh bỉ cùng cao ngạo.
Nhiêu Tông ngưng cười, ánh mắt đằng đằng sát khí. Hàn Đông Đường nếu dễ giết thì đã không gọi là Hàn Đông Đường. Lần trước, bắn hắn hai viên đạn, nhưng Hàn Đông Đường đã giết sạch người của hắn ta, còn khiến hắn ta trọng thương, thù này Nhiêu Tông hắn nhất định phải báo!
" Ha, vậy thì phải xem anh có nỡ hi sinh cô ta hay không?"
"Ưm..." Âm thanh vang lên, đánh thẳng vào màng nhĩ của Hàn Đông Đường.
Con ngươi hắn co rụt lại, nhanh chóng xoay người, đập vào mắt hắn là cô gái vốn đang ngồi trong xe, lúc này đang bị hai người đàn ông bắt giữ.
Cánh tay bọn chúng như gọng kìm, kẹp chặt lấy cô, siết mạnh, khiến Phương Mộc Tĩnh đau đến ứa nước mắt.
Tần Liên đi theo sau hắn, vậy nên, trong lúc này, chỉ có một mình cô trong xe.
Hàn Đông Đường thầm trách bản thân, hắn nên bảo Tần Liên ở lại.
Đôi mắt cô hướng về hắn, khiến hắn đau nhói, lạnh lẽo nói:
" Mày dám?" Là ai cho hắn ta lá gan mà dám động vào cô?
Nhiêu Tông đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như có con rắn đang bò lên, không một chút nhiệt độ, áp lực cùng sát khí này, suýt khiến hắn chịu không nổi.
"Mày thử xem?" Hắn ta căn răng, nói.
Bên kia, một người đàn ông đang giữ lấy cô giơ tay lên, con dao trong tay lóe sáng, kề vào cổ cô.
Cô kinh hoảng, đứng lặng người, sâu trong đôi mắt là sự kinh hoàng.
Chỉ thấy bóng Hàn Đông Đường lóe lên, trong chớp mắt sử dụng tốc độ sét đánh lướt đến bên người một tên đang cầm súng.
Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng 'rắc' của xương cốt gãy vụn, sau đó là tiếng thét chói tai:
" A a a!!"
Tần Liên cũng nhanh chóng giải quyết những tên cầm súng xung quanh, trong tay cậu ta cũng có một cây súng lạnh lẽo.
'Cạch!'
Tiếng lên nòng, sau đó Nhiêu Tông chỉ cảm thấy bên thái dương có một vật cứng rắn áp vào.
'Cạch!'
" Bỏ súng xuống, thả người!"
Bên tai là giọng nói âm u như ma quỷ, khiến Nhiêu Tông lạnh người, tốc độ này con người vốn không thể có được.
Hắn ta run giọng, sự sợ hãi dâng lên:
" Bỏ...bỏ súng xuống...thả người..."
Xung quanh dần buông súng xuống, Hàn Đông Đường nheo mắt, cánh tay hạ xuống, chậm rãi lui đến bên cạnh cô.
Nhưng mà đột nhiên...
Có một tên phía sau, nhắm súng về phía cô.
Pằng!
Cô hoảng hốt, thấy hắn hoảng sợ chạy về phía mình, giơ tay kéo cô vào lòng, xoay người lại.
Phập!
" Lão đại!"
" Hàn Đông Đường!"
Viên đạn ghim thẳng vào ngực trái hắn, máu tuôn ra.
Phương Mộc Tĩnh kinh hoàng, đầu như bị đập mạnh. Đôi mắt cô dần mờ lại, cánh môi run run, khóe mắt phiếm hồng.
Cảm giác kia, lại lần nữa ập đến...
Trong căn nhà rộng rãi, cũng từng có một âm thanh non nớt nhưng đau đớn hét lên: "Mẹ!!"
Bên tai cô vù vù tiếng gió, bàn tay đè lên miệng vết thương, còn một tay khác nâng đầu hắn lên.
"Hàn Đông Đường, không được nhắm mắt!"
Sau đó là tiếng súng vang lên liên tiếp, không phải bắn về phía cô mà là về phía đám người kia.
Một giọng nói gấp gáp vang lên:
" Lão đại!"
Cô dường như không nghe thấy tiếng huyên náo xung quanh, trong mắt cô chỉ còn người đàn ông trong lòng, hắn khẽ cười, vuốt mặt cô:
" Ngoan, đừng sợ."
Cô run giọng, gấp gáp nói:
" Hàn Đông Đường, mở mắt cho tôi, chúng ta lập tức tới bệnh viện." Nhưng người trong lòng cô đã sớm nhắm mắt, ngất đi.
Cô hoảng loạn:
" Mau...mau đưa anh ấy lên xe."
Bỏ qua mọi ánh mắt nghi vấn, cô bảo Tần Liên đưa hắn lên xe, sau đó chính mình cũng ngồi lên.
Cô biết rõ, viên đạn này, nếu may mắn thì sẽ lệch đi, còn nếu không...là sẽ ghim thẳng vào tim.
Cô đè lên miệng vết thương, đôi môi mím chặt, lộ ra sự nhợt nhạt.
Hàn Đông Đường, xin anh đó, anh nhất định đừng có gì hết...
Chiếc xe vụt đi trong đêm, cảnh tượng phía sau tan dần vào bóng tối, chỉ có tiếng hét thảm thiết còn vọng mãi...
Như đau đớn, cũng như hả dạ.
______