Phương Mộc Tĩnh một tay đè chặt miệng vết thương của Hàn Đông Đường, một tay rút điện thoại trong túi ra, lúc này cô mới phát hiện...tay mình đang run đến đáng sợ.
Cô cắn chặt đôi môi, ấn điện thoại, bên kia lập tức bắt máy:
"Cố Vạn Tinh, giúp em chuẩn bị một phòng phẫu thuật gấp, em đang trên đường đến."
Cô nói thật nhanh, Cố Vạn Tinh nghi ngờ hỏi lại:
[Chuẩn bị phòng phẫu thuật? Có chuyện gì sao?]
"Chuyện này rất dài, anh chuẩn bị giúp em đi. Em mổ chính."
[Ừ.]
Trên ghế phụ lái, Mike nhìn cô, sau đó lại nhìn Hàn Đông Đường đang nằm, nhịn không nổi nữa, rốt cuộc quay qua hỏi Tần Liên:
" Cô gái đó là ai vậy?"
Lại có thể ôm Hàn Đông Đường, lúc nãy lại được Hàn Đông Đường đỡ đạn cho.
Đây là lần đầu tiên Mike gặp trường hợp hiếm lạ này. Lão đại cứ như không cần mạng vậy.
Nghe cô nói mổ chính, có lẽ cô là bác sĩ.
Tần Liên liếc qua kính chiếu hậu, sau đó nhìn anh ta, cánh môi hơi nhếch lên:
" Phu nhân tương lai." Qua chuyện vừa rồi, cậu ta đã dám chắc chắn %.
Lão đại có khi nào giúp người khác đỡ đạn đâu, mà lần này lại là con gái nữa.
Nhất định là phu nhân tương lai!
Ừm! Đúng vậy.
" Hả?" Mike đần người, chớp mắt nhìn cậu ta.
Tần Liên bị nhìn đến không tự nhiên, cũng không đáp lại, chỉ chăm chú lái xe thật nhanh, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ pháy hiện vành tay cậu ta hơi đỏ.
.....
Trước cổng bệnh viện, một đội ngũ y tá bác sĩ đã đợi sẵn, chiếc xe vừa dừng lại họ liền đem băng ca đẩy đến, Mike và Tần Liên nhanh chóng đỡ hắn lên băng ca.
Khuôn mặt hắn lúc này đã tái lại, nhưng lại không có nếp nhăn đau đớn, nếu bỏ qua vẻ tái xanh thì không ai biết hắn đang bị thương.
Cô nhanh chóng bước theo, một cô y tá hỏi:
" Trưởng khoa Phương, cô mổ chính sao?"
Cô gật đầu, cô y tá nói tiếp:
" Viện trưởng nói đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật, y tá và phụ mổ cho cô."
" Được, tôi biết rồi."
Cô vào phòng khử trùng, thay đồ phẫu thuật. Đứng trước cửa phòng, cô bị Tần Liên giữ lại:
" Phương tiểu thư, nhờ vào cô."
" Được." Vẻ mặt nghiêm túc, lời nói kiên định của cô khiến bọn họ vô thức mà yên tâm.
Hàn Đông Đường, cô nhất định sẽ không để hắn có chuyện gì.
Mike đứng ngoài cửa, có vẻ do dự kéo tay cậu, "Tin được không?"
Mạng của Hàn Đông Đường vô cùng quý hiếm, lại đưa vào tay một cô gái, anh ta không yên tâm.
Tần Liên rút tay ra, nói, "Anh biết đây là đâu không?"
Mike: "Bệnh viện Thân Ái."
"Vậy anh biết cô gái đó là ai không?" Cậu hỏi tiếp.
Mike lắc đầu, "Bác sĩ?"
"Trưởng khoa khoa Ngoại thần kinh, bác sĩ hàng đầu của bệnh viện anh đang đứng."
.......
Một tiếng trôi qua, cuối cùng cũng kết thúc. Cô mệt mỏi tháo khẩu trang.
Mike và Tần Liên tiến lên:
"Phương tiểu thư, lão đại thế nào rồi?"
" Phẫu thuật thành công." Cô thở phào, trên môi nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tảng đá đè hai người họ cuối cùng cũng được gỡ xuống.
" Phương tiểu thư, cảm ơn cô."
Cô nhếch môi cười, " lKhông có gì, đây là bổn phận của tôi."
Không ai biết, lúc thấy viên đạn sát tim của hắn, cô đã sợ hãi mức nào, sợ đến mức dường như không thở được. Nỗi sợ đó khiến cô hiểu được...
Có lẽ cô đã thích hắn mất rồi.
Cô không trách hắn giết người không gớm tay, cũng không ghét thân phận của hắn. Cô từng nói cô không thích thương nhân nhưng hắn là ngoại lệ. Từng việc hắn làm cho cô cô đều thấy rất rõ. Chưa một ai đối tốt với cô như vậy, kể cả là Lý Hiển Chi.
Mỗi người đều có một sự lựa chọn riêng cho cuộc đời của mình, cô cũng sẽ không vì vậy mà tránh xa hắn.
Cô phát hiện cô đã đưa ra một quyết định mà cô không biết tương lại sẽ diễn biến thế nào.
Có thể đây là một quyết định đúng đắn...
Hoặc có thể, cô sẽ rơi vào vực sâu lần nữa, vạn kiếp bất phục.
Cô cởi đồ phẫu thuật ra, rửa tay sạch sẽ.
Phương Mộc Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, qua tấm gương, cô mới thấy rõ cảm xúc trong mắt mình.
Có rụt rè, có sợ hãi, nhưng cũng có quyết tâm kiên định.
Cô nở nụ cười.
Thử một lần nữa vậy.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô mới biết, đời người ngắn đến vậy, có một số thứ, nếu bỏ lỡ thì chính là suốt đời.
_______