Kể từ lúc đó, cứ đến giờ nghỉ trưa là có một chiếc xe đỗ trước cửa bệnh viện để đợi cô ra.
Lúc đầu, cô không thấy gì nhưng ngày nào cũng vậy khiến cô cảm thấy khó hiểu. Rốt cục không nhịn được, cô hỏi hắn:
"Anh cuối cùng là có ý gì? Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm bác sĩ riêng cho anh."
Hắn mím môi, lộ ra tia không vui, nhưng lại trầm trầm nói:
"Cô cứu tôi, không phải một bữa cơm là có thể trả được. Hàn Đông Đường tôi trước nay không thích thiếu nợ người khác."
Cô nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc nói:
"Sau bữa cơm này chúng ta xem như hết nợ, anh cũng không cần phải đến đây đợi tôi nữa. Cứu anh là chuyện tôi nên làm, anh không nợ tôi gì cả."
Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.
Người con gái này sao lại không biết tốt xấu như vậy? Có biết bao cô gái muốn cùng hắn ăn cơm, vậy mà cô lại "đuổi" hắn đi.
Không khí như cô đọng lại, căng thẳng vô cùng, cho đến lúc ăn cơm cũng không hề giãn ra chút nào.
Trong căn phòng VIP, tiếng dao nĩa chạm vào nhau vang lên rõ rệt. Sau khi ăn xong, hắn nhấp một ít rượu, sau đó hỏi cô:
"Tại sao cô không muốn làm bác sĩ của tôi?"
Cô buông nĩa, nghiêm túc nhìn hắn:
"Tôi vẫn chưa đủ khả năng đó. Nếu vì chuyện này mà làm tốn thời gian của Hàn tổng thì thật không đáng."
Hắn im lặng, đôi mắt nheo lại như đang suy nghĩ, nhưng lại toát lên vẻ nguy hiểm. Cô cảm giác được, khẽ rùng mình.
Thật đáng sợ!
Ăn xong, trợ lí của hắn lại đưa cô về bệnh viện. Lúc ra khỏi nhà hàng, cô thấy một đứa trẻ không qua đường được, liền tiến lên giúp đỡ.
Sau khi an toàn đến đường bên kia, cô quay người trở lại. Nhưng khi gần tới thì một chiếc xe lao nhanh đến, sắp đụng vào cô.
Hơi thở chậm lại, hai chân như bị đổ chì, nặng trịch. Cô mở to mắt nhìn chiếc xe đang ngày càng gần mình, những tưởng mình sẽ bị đụng bay đi, nhưng bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, mạnh mẽ lôi cô tránh khỏi chiếc xe.
Khuôn mặt cô đập vào lồng ngực rắn chắc, hương thơm nam tính ập đến, ngập trong khoang mũi làm cô sững người.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng pha lẫn tia trách cứ:
"Cô không biết qua đường à?"
Cô vội giãy ra, ấp úng:
"Tôi..." Quả thật lúc đó cô không còn cảm thấy gì nữa, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, thậm chí cảnh mình bị đụng bay như thế nào cô cũng tưởng tượng ra.
Nhưng ai ngờ...
Phương Mộc Tĩnh kín đáo nhìn hắn.
Tần Liên lái xe tới, hắn nhìn cô sau đó mở cửa lên xe, cô cũng vội vàng mở cửa xe tiến vào.
Tần Liên nhìn cô sau đó nhìn lại tổng giám đốc nhà mình, không biết rốt cục hai người xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên hắn lên tiếng:
"Tôi vừa cứu cô."
" Hả? À."
Hắn nói tiếp:
" Vậy cô muốn báo đáp tôi thế nào?"
" Hả?"
Hàn Đông Đường vô cùng nghiêm túc: "Tôi không phải bác sĩ, cứu người không phải trách nhiệm của tôi, nên tôi sẽ không rộng lượng mà không cần báo đáp giống Phương tiểu thư đây. Tôi vừa cứu cô, vậy nên cô nợ tôi."
Phương Mộc Tĩnh cứng họng: "Tôi... Vậy anh muốn thế nào?"
Thương nhân tính toán chi li.
Nhưng mà hắn lại nói rất đúng.
Bất quá, cô cảm thấy, lời hắn sắp nói chả tốt đẹp gì.
Quả nhiên...
Hắn hài lòng gật đầu, hơi nhếch môi:
"Vậy cô làm bác sĩ riêng cho tôi đi."
Cô giật mình nhìn hắn, trong lòng thầm rủa tên lái xe khi nãy. Chạy xe kiểu gì thế? Làm cô bây giờ thiếu nợ lại hắn, lại bị hắn đưa ra yêu cầu mà mình đã từ chối ban đầu.
Ông trời ơi! Ông trêu tôi à?!
Cô ho khẽ, nói:
"Này... Có thể đổi cái khác không?"
Hắn nhìn cô:
"Cô nói xem?"
Cô liếm môi, hai bàn tay nắm chặt, cuối cùng cắn răng.
" Vậy...được rồi, tôi đồng ý." Haiz, rốt cuộc cũng không thể thoát.
Hắn hơi mỉm cười, ánh mắt vui vẻ.
Tần Liên nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy mình hơi dư thừa. Cái này phát triển cũng quá nhanh đi.
Không hổ là lão đại. Cậu ta thầm giơ ngón cái.
Sau khi đưa cô về bệnh viện, chiếc xe lại phóng nhanh trên đường lớn. Hắn trầm mặc sau đó nói với trợ lí:
"Điều tra người hôm nay, sau đó âm thầm thưởng tiền cho hắn, nếu hắn dám làm chuyện gì quá phận thì cậu biết phải xử lí thế nào rồi chứ?"
Tần Liên gật đầu: " Vâng ạ."
Hắn nhìn ra ngoài, đôi mắt thấp thoáng ý cười. Phương Mộc Tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian.
______