Phương Mộc Tĩnh hoàn toàn chết đứng nhìn căn phòng rỗng tuếch trước mặt.
Là rỗng tuếch!
Tủ quần áo không còn một bộ, tất cả tài liệu, máy tính, ngay cả những món quà, thú nhồi bông của cô đều biến mất.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Không lẽ có trộm?
Nhưng mà cô lập tức lắc đầu phủ định. Ở phòng khách vẫn còn nhiều món đồ đáng giá nhưng không mất.
Vậy đồ của cô đâu?!
Điện thoại cô đột nhiên 'reng' lên, cô nhăn mày, ánh mắt trầm xuống nghe máy:
"Alo?"
"Đồ của cô tôi đã cho người chuyển đến nhà tôi rồi, từ nay cô chuyển đến sống ở nhà tôi."
A? Giọng nói này...? Hàn Đông Đường?
Mày cô nhăn lại càng sâu hơn:
" Hàn tổng?"
" Là tôi." Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Cô hơi cắn môi, đáy mắt nổi lên ý lạnh:
" Sao anh lại tự tiện động vào đồ của tôi?"
Bên kia im lặng, sau đó nói:
"Tôi chỉ lo cô không đồng ý."
Cô cười lạnh, gằn từng tiếng:
" Vậy nên anh mới tự quyết định? Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết, tôi quả thực không đồng ý, vậy nên xin Hàn tổng trả lại đồ cho tôi."
Không khí rơi vào sự yên tĩnh kì lạ, lát sau hắn nói:
" Cô là bác sĩ của tôi vậy nên phải ở cạnh tôi."
Ý lạnh rút đi, đôi mắt cô hiện lên sự nghiêm túc:
" Khi anh có vấn đề, tôi nhất định sẽ đến ngay lập tức."
Hắn trầm giọng, có chút không vui:
" Tôi không thích đợi người khác."
Khuôn mặt cô hiện lên sự tức giận, kìm lại cảm giác muốn mắng người, nói:
" Hàn tổng, anh đừng ép tôi như vậy."
" Nếu cô đã là bác sĩ của tôi thì cũng nên ở cạnh tôi, yên tâm đi, nhà tôi đủ lớn sẽ không khiến cô cảm thấy khó chịu."
Tần Liên nhìn hắn vì muốn lôi kéo con gái người ta mà mặt mũi cũng không cần, quả thật có chút tan vỡ hình tượng.
Phương Mộc Tĩnh cảm thấy có chút khó chịu:
" Nhưng mà tôi không quen ở cùng người khác." Đây tuyệt đối không phải là lí do cô bịa ra. Quả thật cô không có thói quen ở chung với người khác. Vì vậy, bắt đầu từ lúc đi học, cô đã dọn ra ở trọ rồi.
Bên kia cười khẽ, nói:
" Vậy thì bây giờ tập làm quen đi. Tôi sẽ bảo Tần Liên sang rước cô."
Vừa nói xong liền cúp máy. Cô nhìn chằm chằm điện thoại, đôi môi hồng mím lại.
Cái người này...
Hàn Đông Đường dập máy xong, thấy Tần Liên vẫn còn đứng đó, ý cười trong mắt nhanh chóng biến mất, lạnh lẽo lại tràn ra:
" Còn chưa đi?"
Tần Liên nhìn lão đại nhà mình, sau đó cuống quýt gật đầu, bước ra ngoài.
Nụ cười của lão đại chỉ dành cho mĩ nhân thôi, còn cậu ta, aiz thôi bỏ đi.
Lão đại vẫn là lão đại.
Hàn Đông Đường thấy cô sắp chuyển đến đây thì tâm trạng đột nhiên tốt lên. Không hiểu sao hắn lại rất muốn gần cô, gần hơn, gần hơn nữa...
......
Khi cô đến đây, chỉ có thể tròn mắt mà nhìn, không còn từ nào để diễn đạt nữa.
Nhà thế này mà đủ lớn à?
Nói thật, dù có thêm mười Phương Mộc Tĩnh nữa thì căn nhà này vẫn còn có chỗ trống.
Trước nhà là khoảng sân vô cùng rộng, có đài phun nước, có vườn hoa, còn có chỗ đỗ ô tô. Từ cổng ra vào đến cửa chính của nhà cũng đã rất xa rồi. Căn nhà này có thể nói là...vô cùng mĩ lệ, như một hoàng cung thu nhỏ vậy, xa hoa tột bậc.
Cô đột nhiên thắc mắc, xây nhà lớn như thế làm gì?
Không sợ đi lạc à? Kẻ có tiền đúng là không thể hiểu nổi.
Trong nhà nhanh chóng có một người đàn ông trung niên bước ra. Ông ấy bước đến, cúi đầu chào cô:
" Chào Phương tiểu thư, tôi là Mạc Định, là quản gia ở đây."
Cô hơi gật đầu, đáp lễ:
" Chào Mạc quản gia."
Tần Liên ở phía sau lên tiếng, nói với quản gia:
" Ông mang đồ của Phương tiểu thư vào đi."
Dù hắn đã mang gần hết đồ của cô nhưng vẫn còn vài thứ ở căn nhà cũ, cô cũng không muốn bỏ chúng ở đó, đành phải mang tới.
" Phương tiểu thư, mời." Tần Liên cung kính.
Cô vừa đi vừa kín đáo nhìn xung quanh. Haiz, giàu đến vô nhân tính mà!
Vừa bước qua cửa, cô liền bị một bóng dáng cao lớn thu hút, đôi mắt người đó đột nhiên ngước lên, đối mắt với cô, bên trong nhanh chóng xuất hiện ý cười.
" Đến rồi à?"
______