Lam Di Tinh xông đến người đang nằm trên giường mà nắm chặt lấy cổ áo, không ngừng lay mạnh, đau khổ nói:
- "Anh mau trả lại trái tim cho Thế Khương...anh ấy là người tốt, sao lại lấy đi trái tim của anh ấy."
Tống phu nhân hốt hoảng ngay khi thấy cô làm phiền con trai vẫn còn hôn mê của mình mà tức giận liếc mắt ra hiệu cho Cao Tâm Đức lôi cô ra khỏi người anh.
- "Khụ...khụ..."
Sự giằng co ồn ào của ba người đã làm người bên cạnh hoàn toàn tỉnh giấc.
Tống Khải Hoàn hai mắt hé mở mà nhìn xung quanh phòng.
Một lúc sau, đôi mắt anh dừng lại trước hình bóng người con gái đang ở ngay trước mặt.
- "Tránh ra.
Khải Hoàn, con tỉnh rồi."
Tống phu nhân ngay khi thấy con trai tỉnh lại liền nhanh chóng bảo Cao Tâm Đức giữ chặt lấy hai tay của Lam Di Tinh để tránh cô gây ảnh hưởng đến vết thương trên người anh.
Tống Khải Hoàn chăm chăm nhìn người phía trước, trái tim bỗng dưng nhói lên khiến anh khó chịu mà nhíu mày, bàn tay nhanh chóng ôm lấy lòng ngực mình:
- "Tại sao lòng ngực mình lại thấy đau khi nhìn vào người con gái này chứ?"
Lam Di Tinh hai tay bị giữ chặt.
Cô tức giận, cong chân đá ngược ra sau trúng phải hạ bộ của Cao Tâm Đức khiến ông ta đau điếng mà buông cô ra.
Tống phu nhân thấy thế liền đứng ngay trước giường chặn lại nhằm ngăn cô gây rối tới con mình.
Tuy nhiên, cô vẫn không ngán bất kì ai mà mạnh tay đẩy bà ta ngã sõng soài ra đất.
- "Mẹ...có sao không?"
Thấy thế, Tống Khải Hoàn lập tức ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường mà hỏi han.
Hiện tại, Lam Di Tinh đã đứng trước mặt anh, ánh mắt chứa đầy sự căm hận.
Thoáng nhìn qua, cô đã biết người này chẳng tốt đẹp gì.
Mái tóc thì nhuộm, trên cổ có một hình xăm khiến cô càng thêm coi thường.
Một kẻ ăn chơi trác táng như anh, tại sao lại cao số đến thế? Cô quả thật không cam tâm.
- "Mau trả lại trái tim cho anh ấy."
Lam Di Tinh khóc lóc thảm thiết, hai tay không ngừng lay mạnh người Tống Khải Hoàn, vô tình chạm vào vết mổ trên người, khiến anh đau nhói mà kêu lên.
- "Cô muốn tìm cái chết à?"
Tống phu nhân không nhịn được nữa bèn xông đến chỗ Lam Di Tinh định cho cô một bài học.
Thế nhưng, Tống Khải Hoàn đã bước xuống giường tự lúc nào.
Anh đứng trước che chắn cho cô, nghiêm giọng nói với người đối diện:
- "Mẹ à, đủ rồi.
Đừng gây sự với cô ấy nữa."
- "Gây sự? Là cô ta gây sự với chúng ta trước."
Tống Khải Hoàn bỗng nhiên trở nên vô cùng điềm đạm, rất khác so với trước đây khiến bà có chút không quen.
Một lúc sau, anh hướng mắt nhìn về người con gái ở phía sau, trầm giọng nói:
- "Cô này, nếu cô có chuyện gì không hài lòng thì chúng ta sẽ gặp riêng nói rõ.
Đừng làm loạn trước mặt mẹ tôi, bà ấy không hề đơn giản như cô nghĩ đâu."
Anh chậm rãi nói ra những lời này là vì không muốn cô chuốc thêm phiền phức.
Tất cả người ở Tống gia xưa nay không hề đơn giản, hơn nữa Tống phu nhân là một người rất nham hiểm và thù dai, bà ta đã từng làm không ít chuyện xấu đối với những ai gây cản trở, và kẻ đó chỉ có con đường chết.
Mặc dù là thế nhưng bà ta đổi lại rất nuông chiều đứa con này.
Anh chính là niềm tự hào đối với bà ta.
Lam Di Tinh nghiến chặt răng, cô dần lấy lại lí trí.
Hiện tại, những người bên trong căn phòng này đều thuộc một giuột cả.
Cô không thể ở lại đây lâu hơn.
Ánh mắt Tống phu nhân lúc này cứ trừng về phía cô.
Một lúc sau, Lam Di Tinh siết chặt hai tay, nhìn thẳng về phía người đàn ông trước mặt, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Các người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tận tay mổ lấy quả tim anh đang cướp lấy từ Thế Khương để trút giận thay anh ấy.
Hãy chờ đó."
Nói rồi, cô xoay lưng bước ra ngoài, sau đó đóng cửa thật mạnh khiến những người bên trong giật mình, muốn rớt tim ra ngoài.
Nhìn bóng lưng rời đi, Tống Khải Hoàn vẫn đưa mắt dõi theo.
Một dòng nước mắt bất giác rơi xuống, ngay cả anh cũng chẳng hiểu tại sao.
Trái tim bên trong vẫn đập từng nhịp ổn định.
Tuy nhiên, anh cảm giác mình của bây giờ không giống như trước đây nữa..