Lam Di Tinh trở về căn phòng lạnh lẽo, hai mắt cô khóc đến sưng húp mà ôm lấy cơ thể băng lạnh tái xanh đã bị phủ khăn trắng của Đoàn Thế Khương.
Cô đau nhói khi chạm vào lòng ngực của người vốn là điểm tựa mỗi ngày của mình bây giờ đã trở nên trống rỗng.
Ngay cả khi chết, bọn người giàu ấy vẫn không buông tha cho anh.
- "Thế Khương, anh yên tâm mà an nghỉ.
Chuyện bọn họ tự ý lấy trái tim của anh, em sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu."
Dứt lời, cô khẽ hôn nhẹ lên gương mặt chàng trai tưởng chừng sẽ bên cạnh cô cả đời nhưng nào ngờ lại rời xa cô một cách bất ngờ đến vậy.
Bàn tay Lam Di Tinh run run, vội mở chiếc hộp mà khi nãy Phan Nhất đã đưa cho cô.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn, cô mếu môi mĩm cười liền sau đó khóc nức nở.
Đáng lẽ ra, cô phải vui mừng và hạnh phúc khi thấy nó, cảm động khi được anh quỳ xuống cầu hôn, tự tay đeo chiếc nhẫn vào tay cô, sau đó trao cô nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng thực tại lại không giống như cô nghĩ.
Lam Di Tinh chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của mình, hai mắt rưng rưng, mĩm cười nhìn người đã nhắm nghiền đôi mắt:
- "Thế Khương, em sẽ luôn mạnh mẽ ngay cả khi không có anh bên cạnh.
Em sẽ hoàn thành giấc mơ còn đang dang dở của anh.
Đoàn Thế Khương, em yêu anh.
Sẽ mãi yêu anh."
Một lúc sau, chiếc giường chứa thi thể băng lạnh của anh được di chuyển đến nơi khác mà chuẩn bị tiến hành hỏa thiêu.
Buổi tối hôm đó, Lam Di Tinh lặng lẽ lái xe về nhà.
Suốt đoạn đường đi, hình ảnh chàng trai luôn nở nụ cười vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh.
Giọng nói trêu chọc của anh cứ vọng mãi bên tai cô:
- "Em có bằng lái chưa đấy? Anh không dám giao tính mạng của mình cho em đâu."
- "Thế Khương."
Cô giật mình quay sang thì giọng nói ấy cũng biến mất, chỉ là một chiếc ghế trống không có người ngồi.
Gương mặt cô tỏ ra hụt hẫng mà rơi nước mắt, sau đó thầm tự an ủi bản thân:
- "Lam Di Tinh, mày trở về thực tại có được không? Đừng cứ nghĩ anh ấy vẫn còn ở bên cạnh mình nữa.
Bây giờ mày phải tập sống một mình mà không có anh ấy.
Thế Khương đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của mày rồi."
Cô cứ thế mà tự nói chuyện với chính mình suốt cả đoạn đường đi nhằm quên đi cảm giác trống trãi lúc này.
Ngay khi về đến nhà, cô chẳng còn tâm trạng để thay quần áo mà lập tức nằm lăn ra giường, lấy chăn trùm kín người lại.
Mong rằng ngày mai mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cô như những gì mà Đoàn Thế Khương đã nói trước đây mỗi khi cô buồn.
Về phía Tống Khải Hoàn, anh lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn ra cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài của mặt trăng soi rọi khắp căn phòng càng khiến người bên trong càng thêm lạnh lẽo và cô đơn.
Nhớ lại ánh mắt đầy căm phẫn của Lam Di Tinh nhìn anh và câu nói chắc nịch khiến anh cảm thấy có chút gì đó buồn không thể tả.
- "Một ngày nào đó, tôi sẽ tận tay mổ lấy quả tim anh đang cướp lấy từ Thế Khương để trút giận thay anh ấy.
Hãy chờ đó."
Bất giác, anh khẽ đặt tay chạm vào vết mổ trên cơ thể mình.
Cảm nhận từng nhịp đập của trái tim ở bên trong lòng ngực vốn không thuộc về anh.
- "Tống Khải Hoàn, mày đã sống lại một lần.
Mày phải trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước đây để xứng đáng với quả tim đang đập ở bên trong người."
Thầm nhủ bản thân, một lúc sau, Tống Khải Hoàn nhắm mắt lại mà ngủ thiếp đi.
Sau khi bắt đầu lại một cuộc sống với một trái tim của người khác, anh lại sẽ phải đối đầu với những điều đang chờ đón mình phía trước.
Đặc biệt chính là người con gái ấy..