"Trịnh Thành Tử không biết nhưng anh lại biết đấy thỏ trắng ạ." Dương Giai Di giang tay ra để chặn thỏ trắng và mỉm cười với thỏ trắng. "Nếu em không hiểu bất cứ điều gì trong tương lai, em hãy cứ việc hỏi trực tiếp anh."
"...??" Thỏ trắng nhìn Dương Giai Di bằng ánh mắt bối rối.
"Dương Giai Di chẳng phải cậu nói với tớ rằng cậu cần phải đi thay áo quần bây giờ ư, mà sao cậu lại tốt bụng với bạn gái của Trịnh Thành Tử vậy chứ, giúp cô ấy giải đáp những câu hỏi luôn?" Đích Hạ Phong nhìn Dương Giai Di với ánh mắt soi xét.
"Này, Đích Hạ Phong." Dương Giai Di mỉm cười và vỗ chiếc mũ đỏ trong tay và chậm rãi nói: "Trịnh Thành Tử luôn là người lấy nhiều thứ của chúng ta, và bây giờ thậm chí cậu ấy là người có bạn gái đầu tiên nữa chứ. Chúng ta luôn tụt lui về phía sau, chẳng phải nếu có cơ hội thì nên nắm bắt để vượt mặt cậu ấy ư. "
"Ca ca nước cam, anh lấy gì của anh Dương Giai Di và Đích Hạ Phong vậy ạ?" Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử với một ánh mắt khó hiểu.
Thỏ trắng nhớ rằng mẹ cô luôn nói rằng việc lấy đồ của người khác là một hành động sai trái không được phép.
"..." Trịnh Thành Tử nhìn Dương Giai Di nhưng lại không nói một lời nào bởi vì cậu lại quá lười biếng giải thích với cậu ấy rồi tiếp tục dẫn thỏ trắng ra ngoài.
"Thỏ trắng, bạn không biết rằng Trịnh Thành Tử luôn là người dẫn đầu mọi thứ trong lớp anh ư, thỉnh thoảng Dương Giai Di có thể dẫn đầu một vài khoản còn lại đều đứng thứ hai." Đích Hạ Phong đi phía sau và giải thích với thỏ trắng.
"À... nhưng em vẫn chưa hiểu lắm..." Trường mẫu giáo của thỏ trắng chưa bao giờ dạy cho cô về xếp hạng.
"Em cứ hiểu vậy nè, trong mọi trường hợp, ca ca nước cam của bạn đều giỏi nhất, nhưng Dương Giai Di cũng không kém đâu, chỉ là thua ca ca nước cam một chút thôi." Đích Hạ Phong đưa hai ngón tay chỉ một đoạn ngắn rồi mỉm cười.
"Ca ca gió, vậy anh có xếp hạng cùng với hai anh đó không vậy?" Sau khi Dương Giai Di nghe những lời nói Đích Hạ Phong thì cậu cảm thấy có một chút khó chịu trong người.
"Anh thì không hứng thú những việc như xếp hạng hay cạnh tranh nhau gì đâu." Sau khi Đích Hạ Phong nhắc về Dương Giai Di thì cậu đi thẳng mà không đợi bạn mình đi cùng.
"Ca ca gió ư!!" Dương Giai Di hét lên và đuổi theo kịp Đích Hạ Phong.
"À..." thỏ trắng nhìn bóng dáng Đích Hạ Phong và Dương Giai Di đuổi rượt nhau và không nói nên lời.
Trịnh Thành Tử đứng sững lại một lát rồi nhìn lên bạn của cậu biến mất. Sau một lúc im lặng, cậu ta đột nhiên hét lên: "Thỏ trắng."
"Hmm??" Thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử.
"Nếu sau này em có đi chơi với bất cứ ai thì em không thể tự tiện mà cho người khác hôn em được chứ. Mẹ em không dặn em là không để người lạ hôn mình mà không có sự cho phép của mình ư?" Trịnh Thành Tử do dự nói với thỏ trắng
"Nghĩa là không để ai hôn em được ư?"
"Ừ, đúng rồi."
"Thế còn bạn của em thì sao?"
"Không được phép."
"Thế còn chú và dì của em thì sao?"
"Cũng không được luôn."
"Nếu người khác muốn hôn em thì họ phải làm sao ạ?"
"Thì buộc phải hỏi ý kiến của em." Trịnh Thành Tử nhanh chóng thốt ra để ngăn dạy thỏ trắng.
"Dạ!" Thỏ trắng gật đầu và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt "Em hiểu rồi ạ."
"Giờ chúng ta đi thôi nào." Trịnh Thành Tử bế thỏ trắng dọc quanh hành lang dài và xuống cầu thang.
"Ca ca!" Thỏ trắng đi cùng với Trịnh Thành Tử và nói, "Vậy là thỏ trắng chỉ có thể cho bố mẹ thỏ trắng và dì Chu và ca ca nước cam hôn lên má thôi, phải không??"
"..."
Sau khi nghe câu này, Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi gật đầu với thỏ trắng.
"Nếu vậy có phải ca ca nước cam đó chỉ cho bố mẹ ca ca và thỏ con hôn ca ca nước cam thôi phải không?" Thỏ trắng mở tròn mắt nhìn Trịnh Thành Tử với biểu cảm tò mò.
"Em luôn có quá nhiều câu hỏi, thỏ trắng à."
"Nhưng ca ca nước cam vẫn chưa trả lời câu hỏi của em kìa..."
"..."