Sau lễ Giáng sinh vài ngày là bước sang năm mới năm . Cũng là lúc lễ hội mùa xuân cũng sắp diễn ra trong tháng sau đó.
Lễ hội mùa xuân là lúc mà mọi người sẽ gác công việc lại một bên để trở về nghỉ ngơi cùng với gia đình của mình. Và bố thỏ trắng cũng không ngoại lệ.
Như mọi năm, vào lúc một ngày trước khi bố thỏ trắng trở về nhà thì thỏ trắng không tài nào ngủ được.
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng quấn chiếc chăn hằng ngày và không nói gì. Cậu muốn hỏi thỏ trắng có chuyện gì liền kiếm cớ để hỏi: "Giờ đã mười giờ rồi, sao em chưa ngủ đi?"
Thỏ trắng bỏ chiếc chăn ra và ngước lên nhìn Trịnh Thành Tử. Cô bé nở một nụ cười với Trịnh Thành Tử và nói: "Mẹ em nói rằng, ngày mai bố em sẽ về nhà với mẹ con em."
"Nếu vậy thì sao em không đi ngủ sớm đi để mai còn đi đón bố em nữa chứ." Trịnh Thành Tử đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào thỏ trắng.
"Nhưng em rất vui và hóng đến ngày mai nên em không tài nào ngủ được." Thỏ trắng lật nhẹ người dậy rồi quấn chăn và ngồi dậy: "Ca ca nước cam, đã từ rất lâu rồi em chưa được gặp bố em nên em không thể tài nào nhớ và biết được bố trông như thế nào cả."
"Chẳng phải mẹ em luôn cho em xem ảnh của bố rồi à?"
"Nhưng trong đầu em luôn nghĩ rằng bố ở ngoài đời sẽ trông rất khác trên ảnh..." thỏ trắng thì thầm và nói với vẻ thất vọng: "Mẹ em luôn nói với em rằng mỗi tối bố đều quay về để gặp em, bố luôn vẫn dõi theo em dù bố ở rất xa. Nhưng em không thể hôn được bố mỗi khi bố trở về nhà như vậy vì mẹ chẳng bao giờ gọi em dậy cả. Em luôn muốn có bố bên cạnh mỗi ngày vì mỗi lúc mẹ em nạt em thì em có thể ôm bố để mẹ khỏi nạt nữa. "
"..."
Rõ ràng một điều rằng mẹ thỏ trắng đang nói dối cô bé.
Trịnh Thành Tử đang dự định nói điều gì đó tiếp theo thì cậu đột nhiên im lặng và chỉ biết an ủi thỏ trắng bằng cách vuốt nhẹ đầu cô bé.
Trong mùa đông giá lạnh của những ngày đầu năm mới, ngay cả khi ngôi nhà đã được bật máy sưởi ấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh.
Trịnh Thành Tử lắng nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Em vẫn chưa ngủ được à?"
"Dạ." Thỏ trắng quấn người mình vào chăn như một quả bóng, đưa tay ra và dụi mắt.
"Đến đây."
Trịnh Thành Tử vẫy tay với thỏ trắng và ra hiệu cho cô nằm bên cạnh.
Thỏ trắng lăn qua phía Trịnh Thành Tử như một quả bóng tròn, từ từ về phía cậu ấy.
"Em có muốn anh hát ru em ngủ không?"
"Dạ có, em muốn nghe bài Tìm Bố" thỏ trắng gật đầu, và nhanh chóng nằm xuống bên cạnh Trịnh Thành Tử, nhắm mắt lại.
Thật hiếm khi mà ca ca nước cam kêu thỏ trắng nằm sát cạnh và thậm chí hát ru cho thỏ trắng ngủ nữa.
"Tại sao em lại muốn anh hát bài này?" Trịnh Thành Tử băn khoăn về điều này bởi vì thỏ trắng luôn muốn cậu hát ru bài này. Mặc dù, Trịnh Thành Tử thỉnh thoảng chỉ mới hát ru ngủ bài này được vài lần cho thỏ trắng.
"Nhưng ca ca hát bài đó rất hay, và em thích bài hát đó!" Thỏ trắng mở mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với một ánh mắt sáng ngời: "Nhưng anh phải hứa với em rằng anh không được ngủ trước đấy nhé."
"Anh biết rồi..." Trịnh Thành Tử vươn tay ra và kéo chiếc chăn của thỏ trắng xuống thấp hơn để thỏ trắng có thể nghe rõ được lời hát, rồi cậu bắt đầu du dương:
"Bố không sợ mưa rơi. Bố không sợ tuyết rơi. Ngay cả khi gió lạnh đến thì bạn có thể nhìn thấy được bố. Bạn có thể nhìn thấy bố của mình mỗi ngày. Tôi không muốn sợ gió và tuyết. Tôi chỉ muốn tìm bố tôi. Bố tôi là một người cha tốt, đã rất lâu rồi ông ấy không về nhà. Nếu bạn nhìn thấy bố tôi, hãy kêu ông ấy về dùm tôi... "
Trong đêm tĩnh lặng, Trịnh Thành Tử cố gắng hát với trầm giọng kèm theo tiếng gió ríu rít bên ngoài cửa sổ lảng vảng khiến thỏ trắng đi vào giấc ngủ dễ hơn. Giai điệu bài hát thiếu nhi này là bài hát cuối phim của phim hoạt hình được phát trên đài truyền hình cách đây một thời gian. Thỏ trắng thích nghe bài hát này, bởi vì cô ấy nghĩ rằng người đàn ông trong phim hoạt hình đang chạy như một người cha trong rừng tuyết.
Mặc dù thỏ trắng chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết...