Vẫn Mãi Bên Em

chương 41: đục nước béo cò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Đêm khuya, hết thảy đều trở về thời khắc yên tĩnh, mấy người ở tầng hầm nho nhỏ đều chìm vào mộng đẹp, Diệp Thu vẫn duy trì cảnh giác, tinh thần lực thỉnh thoảng chú ý tình huống xung quanh biệt thự.

Ở nơi tinh thần lực của cậu không với tới, vài tên đạo tặc ẩn nấp trong bóng tối, đồng tử dần nhiễm điên cuồng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhóm "dê béo".

Mấy ngày nay trong căn cứ sóng ngầm mãnh liệt, mọi người ít nhiều đều tận lực tránh không ra ngoài, dù mưa dần ngớt nhưng cửa vẫn đóng chặt cũng không có gì lạ.

Nhưng quả thực thức ăn còn lại không đủ, ở tình huống như vậy ra ngoài giết tang thi đổi lương thực quả thực là cửu tử nhất sinh (), mỗi người ra ngoài đều ôm tâm lý vĩnh biệt.

() cửu tử nhất sinh ( 九死一生):Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.

(nguồn: )

Không phải không sợ hãi tử vong, chỉ là người thường ở mạt thế cũng giãy giụa cầu sinh thôi.

Mấy đạo tặc ở trước mạt thế chính là tội phạm, lần này thừa cơ lộ diện, vài kẻ bản chất lười biếng hết ăn lại nằm, mạt thế xảy ra liền rối loạn, trước phải giết tang thi là tình thế bắt buộc, nay chuyện nhất lao vĩnh dật () ngay trước mắt thì kẻ nào lại không động tâm.

() Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng

Còn một ít người cũng là thật không có biện pháp, mưa to vài ngày, tang thi bên ngoài căn cứ cũng không còn bao nhiêu, hơi nước hòa tan hơi thở trong không khí, khứu giác của tang thi cũng không có tác dụng quá lớn, tốc độ đến căn cứ căn bản không đuổi kịp tốc độ giết tang thi của con người.

Không giết được tang thi đồng nghĩa không đổi được thức ăn, không có thức ăn đồng nghĩa với điều gì, mọi người đều biết.

Bí quá hóa liều tuy sẽ có nguy hiểm, nhưng kết quả cũng làm cho người ta thập phần động tâm, phần động tâm này vừa đúng với mong muốn của một vài người, bí quá hóa liều cũng không còn khó chấp nhận như trước.

Lại nói, hết thảy bất quá cũng vì sinh tồn mà thôi, có người là để sống, có người là để sống được tốt hơn.

Hai, ba giờ sáng là thời điểm tốt nhất để hành động, cho dù bảo an thay ca luân phiên, nhưng lúc này vẫn mỏi mệt, tinh thần không thể bảo trì độ tập trung cao, nên vẫn bị người khác tìm được điểm sơ hở.

Không giống như trực ban mỏi mệt, vì thu hoạch to lớn kích thích đến, ở nơi âm u ẩn nấp cả đêm, nhóm đạo tặc vẫn duy trì hưng phấn cao độ, tha thiết ước mơ vật phẩm ngay trước mắt, chỉ cần giải quyết vài tên trông cửa thì không bao giờ phải chịu đói nữa!

Lâm vào điên cuồng, sẽ chẳng ai nghĩ đến hậu quả, thịt béo trước mắt cũng đủ cho bọn họ thất lạc thần trí, cuối cùng nhảy vào vực sâu vô tận.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vài ánh mắt trong bóng đêm tham lam nhìn nhau vài lần, bóp cò bắn về phía con mồi!

Tiếng súng vang lên bốn phía, bảo an bất ngờ không kịp đề phòng chết hơn phân nửa, số còn lại vội vàng tìm vật che chắn, khẩn trương phản kích.

Có người trong nhóm tập kích kho lương bất hạnh trúng đạn ngã xuống, nhưng lúc này liệu có ai chú ý bọn họ, có lẽ họ còn chưa chết, nhưng ai sẽ để ý? "Chiến hữu" của họ sao?

Tin tức bắn nhau trong đêm bùng nổ ở nhiều nơi, nhận được tin chính phủ nhanh chóng xuất động lực lượng, ý đồ đem hỗn loạn dập tắt.

Đồng dạng nhận được tin tức, thế lực dị năng giả cũng động tâm, nếu có thể thừa cơ làm suy yếu lực lượng chính phủ...

Nguyên bản chỉ là vài tên đạo tắc đối với kho lương của chính phủ hoặc của tư nhân tiến hành cướp bóc, lại thành cơ hội chống phá của các thế lực.

Đạo tặc, quân nhân, dị năng giả, người thường có ý đục nước béo cò...

Rất nhanh, không biết được bao nhiêu người gia nhập trận hỗn loạn này, đốt, giết, cướp, trộm, trong lúc hỗn loạn, nhân tính trở nên yếu ớt không chịu nổi, ngày thường, có ác độc thế nào thì vào lúc này cũng trở nên bình thường, cái ác bị phóng đại tột cùng.

Vị trí biệt thự bọn Diệp Thu ở có vẻ tốt, xôn xao cả đêm cũng không lan đến khu vực bên này, nhưng mặt trời vừa lên, bình tĩnh, cũng sắp bị đánh vỡ.

Trong tầng hầm nho nhỏ, mấy người đều sớm rời giường, đang ăn bữa sáng.

Diệp Thu đang ăn bánh bột ngô, động tác tạm dừng, hơi hơi nghiêng đầu, thần sắc khó hiểu.

Ở nơi cách khu biệt thự một con phố, có người đang trên đường tiến hành đập phá cướp bóc.

Phần lớn người vừa mới rời giường, thậm chí có người vẫn còn nằm trên giường, đã bị kẻ lạ đột nhiên xông vào đánh đập, dùng súng dùng đao cưỡng ép nộp ra lương thực còn sót lại trong nhà.

Không ai cam tâm, nhưng lương thực hết có thể kiếm lại, nhưng mất mạng thì cũng xong rồi!

Không phải không có người phản kháng, nhưng người đó đều là bị một đao giết chết, từ trên người tang thi luyện ra ngoan lệ, nay dùng với đồng loại một chút cũng không ghê tay.

Diệp Thu cau mày quan sát bọn họ, phát hiện mấy người đó có vẻ như có tổ chức.

Tên cầm đầu không tham dự cướp bóc, mà không ngừng dùng ngôn ngữ kịch liệt kích động cảm xúc của đám người, làm cho hỗn loạn càng phát ra không thể kiềm chế.

Càng ngày càng có nhiều người gia nhập đội ngũ cướp bóc, nhưng càng nhiều là xuất phát từ không cam tâm, nếu bản thân bị người cướp, vậy vì sao không thể đi cướp lại người!

Đám người trở nên điên cuồng, phần lớn cư dân hai bên đường đều đóng chặt cửa, nhưng cũng có người không chịu nổi dụ hoặc, cầm đao súng vũ khí gia nhập đội quân cướp bóc.

Nhìn đến đội ngũ tự phát "lớn mạnh", trong mắt mấy tên cầm đầu đều không hẹn mà cùng trở nên cuồng nhiệt, đứng trước đám người, gân cổ kêu gọi đến khàn giọng.

"Ngẫm lại mấy ngày qua chúng ta thế nào! Lại nhìn bọn hắn!" tên cầm đầu mặc đồ đen, lòng đầy căm phẫn chỉ vào khu biệt thự cách đó không xa, "Thời điểm chúng ta ăn không đủ no! Bọn họ lại ở biệt thự!"

Thiết côn trong tay, hắn hung hăng đánh vào trụ đèn ven đường, "Tận thế đến! chính bọn họ ăn thịt ăn cá, chúng ta lại phải chịu đói! Người lớn chúng ta có thể nhịn, nhưng bọn trẻ đều không có cái ăn!"

Tên bên cạnh "cố nén bi thống" vỗ vỗ bờ vai hắn, than thở khóc lóc: "Mấy kẻ giàu có đều không phải thứ gì tốt! Chúng ta liều mạng đi giết tang thi cũng không đủ ăn, bọn chúng vẫn trốn ở trong căn cứ! Trong nhà còn không biết bao nhiêu là lương thực! Không công bằng! Đám nhà giàu đó, chính là sâu mọt hút máu! Bọn chúng còn chưa chết, chúng ta cũng đừng mong có ngày lành!"

Đám người huyên náo vốn bị lương thực, vật phẩm cướp được làm cho đỏ mắt, nay nghe những lời này cảm thấy thập phần chính xác, dựa vào cái gì mình mệt chết mệt sống còn ăn không đủ no, những người đó lại có biệt thự có đồ ăn?!

Lâm vào điên cuồng, họ sẽ không nghĩ được cái gì người giàu có từng cố gắng trả giá, bọn họ chỉ biết đến sự khác nhau lúc này.

Vì sao lại có sự khác nhau?

Bởi vì không công bằng, ông trời không công bằng, chính phủ không công bằng, những kẻ giàu có lại càng táng tận lương tâm!

Bọn họ không nghĩ cướp bóc là sai lầm, cũng không nghĩ người bị đoạt đi thức ăn sau đó sẽ sống như thế nào, càng không nghĩ, là mình sai.

Hiện tại bọn họ chỉ tâm tâm niệm niệm, là người giàu có rất nhiều lương thực, là bọn họ đã lâu chưa thấy qua thịt cá.

Thành công châm ngòi phẫn nộ cùng tham niệm của đám người, hỗn loạn, liền thuận lợi phát sinh.

Mất đi lý trí cùng phán đoán, bị tài phú mê hoặc, cứ như vậy...

Thời điểm cửa khu biệt thự bị đạp mở, bọn họ, đều đỏ mắt.

Lại không ai chú ý tới, mấy kẻ vừa mới còn hiên ngang lẫm liệt, sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Chính phủ.

Nam nhân một thân quân trang đẩy mạnh cửa, vài bước đến bàn công tác, nhăn mày hướng người tây trang giày da ngồi trên ghế, nói: "Lão Tần, xảy ra bạo động!"

Nam nhân bị kêu Lão Tần, mặt nghiêm chỉnh đoan chính, đúng là thị trưởng căn cứ N thị, Tần Trường An.

Tần Trường An mệt mỏi nhéo nhéo mũi, đáy mắt trắng đêm không ngủ một màu xám xanh, "Lão Cam, nói với nhóm dị năng giả, liên thủ đi."

Cam tướng quân nhăn mày, rốt cuộc im lặng, nhìn Tần Trường An gật gật đầu.

Tuy rằng hai người bọn họ đều muốn ngồi lên cái vị trí kia, nhưng đều rất lý trí, khát vọng quyền lực không giả, nhưng mất đi quyền khống chế căn cứ lại không phải việc bọn họ muốn nhìn đến.

Về phần cục diện hiện tại...

Trong mắt hai người đồng thời xẹt qua một tia sát ý, có vài người, sẽ phải trả giá thích đáng!

Không đùn đẩy kéo dài, động tác chính phủ nhanh hơn rất nhiều, toàn bộ quân đội vũ trang nhanh chóng xuất động, liền cả dị năng giả là vũ khí bí mật của quân đội cũng bị phái đi.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, bình ổn bạo động!

Quân đội, dị năng giả phải đối mặt là những dị năng giả gian ngoan lòng tham không đáy bên cạnh đó còn có lực lượng phản loạn.

So sánh cùng lực lượng vũ trangquân đội, loại chỉ biết giương nanh múa vuốt thì thực lực cũng thường thường, chân chínhkhiến cho đội quân dẹp loạn cảm thấy khó giải quyết chính là người thường nhất thời chạy đến tham gia náo nhiệt.

Đa phần không phải tham dự cướp bóc, cũng không có thương tổn đến mạng người, chẳng qua là cho bõ tức.

Nhưng quả thật bọn họ lại góp phần tạo thành hỗn loạn...

Sĩ quan chỉ huy được hỏi đến, ngẫm một lát rồi hạ lệnh: "Bắt lại mang về, cũng sẽ không oan uổng bọn họ!"

Binh lính nhận được lệnh, lập tức cẩn thận tỉ mỉ chấp hành, nhất thời lượng người bị bắt tăng cao.

Bọn Diệp Thu trong tầng hầm, cả nhà không hẹn mà cùng thả nhẹ hô hấp, kề sát vách tường chuyên chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Tiếng người sôi trào rất nhanh tiến gần biệt thự, cửa sắt bị đạp mở, căn nhà ấm áp ngày xưa nay bị cường đạo xâm nhập.

đồ ăn, đồ dùng, phòng khách, phòng bếp.

phòng ngủ...

Chỉ cần có thể mang đi, không ai bỏ sót.

Bọn họ chỉ biết đỏ mắt hứng thú xem mình có thể mang đi được bao nhiêu, về phần chủ nhân của biệt thự đi đâu, ai để ý?

Cho dù trốn trong tầng hầm kín kẽ, cả nhà vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng la hỗn tạp mừng như điên của đám người bên ngoài.

Cướp sạch người giàu vô sỉ? Mỗi người đều bình đẳng?

Sắc mặt Diệp Thu trở nên khó coi, sao bọn chúng lại vô sỉ như vậy? Chẳng lẽ cướp của bọn họ đại biểu cho mỗi người đều bình đẳng?

Diệp Đông Dụ Thụ đều siết chặt nắm đấm, nghẹn đến đỏ bừng.

Vương thẩm che kín miệng, cùng Diệp Tiểu Ngư liếc nhìn nhau, trong mắt đều không thể tin.

(Shuri: QT ghi là Vương thẩm Vương thúc liếc nhau, nhưng Vương thúc lúc này đang ở Vương gia thôn, chắc tác giả nhầm, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Ngư nên ta tự động sửa)

Những người đó, sao có thể táng tận lương tâm như vậy?

Diệp Thu phải cắn chặt khớp hàm mới kiềm chế xúc động không chạy ra, nếu không phải thấy tình thế phía trước không ổn mới trốn vào tầng hầm, có phải bọn liền bị phê phán là người giàu độc ác? Bọn cường đạo đó cũng biết mỗi người đều bình đẳng?

Bất quá là đám vô sỉ phóng thí thôi!

Dụ Tiểu Ngư có chút khẩn thương nhìn nhìn Diệp Thu, bé không biết trên kia xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn biểu tình của mọi người bé biết, khẳng định không phải chuyện tốt!

Phẫn nộ cực điểm, ngược lại Diệp Thu trở nên bình tĩnh, chuyện kỳ quái trên thế giới này nhiều như vậy, huống chi là xã hội bây giờ?

Cướp bóc còn lấy lý do đường hoàng, có có gì mà đám người này không làm được nữa đây?

Huống hồ, mấy kẻ đó dù sao cũng chỉ là số ít.

Bình tĩnh trở lại, Diệp Thu cong môi cười cười, nhìn tiểu Đậu Đinh khẩn trương hề hề trước mặt, vươn tay xoa xoa đầu bé, nói: "Đừng lo lắng, anh không sao."

Diệp Thu nhìn quét một vòng, tươi cười tốt đẹp nhưng ánh mắt lạnh lẽo, "Làm chuyện sai trái, tất phải trả giá đại giới."

Không ai biết trong lòng cậu đầy ghê tởm, cướp bóc thì thôi, còn phủ thêm hiên ngang lẫm liệt lên mặt, quả thật vô cùng ghê tởm!

Dưới tác dụng của tinh thần lực, mấy kẻ xâm nhập biệt thự cướp bóc đều bị Diệp Thu ghi tạc trong đầu, dám lấy đi dù chỉ một cành hoa ngọn cỏ, cũng phải gánh lấy hậu quả!

Thu hoạch to lớn, bọn họ sẽ không nghĩ đến, có người ghi nhớ thật kĩ dung mạo bọn họ, cũng quyết tâm khiến bọn họ phải trả giá đắt.

Có lẽ trong đầu ngẫu nhiên nghĩ tới, nhưng bị những thứ lấy được che mắt, hay tâm lý may mắn khiến họ cảm thấy mình chiếm được lợi lớn, huống chi, giống như vị kia đã nói, bọn họ không sai.

Bọn họ chỉ nghĩ đến việc bản thân không phạm pháp là điều kiện tiên quyết, nhưng Diệp Thu bất cần câu môi cười lạnh sẽ làm cho bọn họ nếm thử cái gì là trả giá bằng máu!

Tiện nghi của Diệp nhị thiếu gia, ai cũng có thể chiếm sao?!

Tác giả có chuyện muốn nói: PS:rfj ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:-- ::

Cám ơn thân (╯╰)~~~~

Muội chỉ nhóm đầu không ít lôi, còn có tiểu thiên sứ mỗi chương nhắn lại, đều hảo đáng yêu (╯╰)

Đối này xuẩn tác giả cảm giác sâu sắc mặt đỏ, ngôn ngữ quá mức thiếu thốn, song càng lấy biểu cảm tạ!! ~(≧▽≦)/~

Đề lời nói ngoài: nê nảy mầm hiện đại Bá Vương cấp bậc vụng trộm đổi mới mị? Tiểu manh vật manh vật tiến giai manh vật Tiểu Manh chủ manh chủ

Chung cực manh chủ tiểu bá vương Bá Vương siêu cấp Bá Vương Tiểu Bá chủ bá chủ vô địch bá chủ...!Hảo manh O(∩_∩)O

..............................................

Hết chương

Đậu: đọc chương này xong làm toi nhớ đến tình hình Việt Nam mấy ngày qua.

Nhìn bình luận của mấy thanh niên đòi đạp đổ chính quyền trên FB với YT, nhìn cách người dân biểu tình, còn có mấy người chưa chi đã nói tương lai Việt Nam là một tỉnh của Trung Quốc, toi buồn hết sức các cô ạ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio