Vẫn Mãi Bên Em

chương 42: chương 44-45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Diệp Thu hành động

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Trên quốc lộ không người, Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi lái xe, tuy rằng có thể trực tiếp lợi dụng không gian trở lại căn cứ N thị, nhưng Diệp Cẩn cũng không hoàn toàn muốn như vậy.

Lúc trước Diệp Thu có nhắn cho hắn, căn cứ hiện tại không yên ổn, bọn Diệp Thu hiện tại đều trốn vào tầng hầm.

Nếu muốn thông qua không gian trở lại căn cứ, như vậy Diệp Thu phải chạy ra ngoài, Diệp đại thiếu gia có thể cho phép sao?

Vả lại, tự mình qua cửa càng đáng tin hơn chút, nếu trong khoảng thời gian này tình huống trên đường thế nào hắn cũng có thể biết, mà không phải đến lúc đó lại mù tịt.

Tựa như đoạn vừa rồi, một cây đại thụ đổ ngang đường, hắn hiện tại nếu trực tiếp dùng không gian di chuyển, đến lúc đi lại sẽ khó giải quyết.

Một người lái xe quả thật có chút buồn, cho dù là Diệp Cẩn cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, trước mắt một màn mưa không bờ bến, Diệp Cẩn rốt cuộc dừng xe, lấy giấy bút bên ghế phó lái viết viết.

Lúc này tại căn cứ N thị.

Thu hoạch to lớn làm đám người chạy ra khỏi khu biệt thự liền lâm vào hỗn loạn, cướp bóc quả thật làm cho bọn họ mất đi lý trí, nhưng kẻ một giây trước là "đồng bạn" giờ đây lại hướng ánh mắt tham lam lên "chiến lợi phẩm" trên tay mình , rất nhiều người đột nhiên thanh tỉnh.

Nhưng đã chậm.

Trong quá trình cướp bóc, có người thu được nhiều, có người lại không có mấy, cân bằng bị phá vỡ, chém giết đã quen, nay liền không chút do dự bổ đao về phía "đồng bạn".

Máu tươi hòa lẫn nước mưa dần dần lan tràn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm mắng nhiếc nổi lên bốn phía, rất nhiều người lúc này mới chính thức cảm nhận được tuyệt vọng, mà loại tuyệt vọng này, là bọn họ vừa mới tự tay đưa cho những người vô tội.

Thiện ác nhân quả, trời không bỏ qua ai!

Đám người hỗn chiến rất nhanh bị quân đội bao vây, đội trưởng chỉ huy nhìn cảnh tượng huyết nhục mơ hồ liền nhíu mày, hạ lệnh; "Kêu một đội đến dọn dẹp sạch sẽ nơi này, những người khác, mang đi!"

Thấy mệnh lệnh của mình được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành, sắc mặt đội trưởng lúc này mới thoáng hòa hoãn, nghĩ đến cảnh tượng mình thấy dọc đường đi, trong lòng không khỏi giận dữ ngút trời! Cầm thú! Không đi giết tang thi, ngược lại diễu võ dương oai với người thường, lập tức giết chết cũng không đủ!

Mãi cho đến chiều, căn cứ mới dần dần ổn định lại, thế cục đều được khống chế, các thế lực lần đầu tiên ngồi lại với nhau, đàm phán.

Tần thị trưởng cùng Cam tướng quân là đại biểu chính phủ, phía dị năng giả có Thái Văn Sinh, cùng thủ lĩnh các tiểu đội người sống sót...

Diệp Thu đối với nội dung đàm phán của bọn họ tò mò không thôi, tìm cớ điều tra tình huống liền ra khỏi tầng hầm, không để ý một mảnh bừa bãi trong biệt thự, vụng trộm hướng tới tổng bộ căn cứ.

Cảm xúc khủng hoảng còn chưa qua, mọi người cũng không dám ra ngoài, trên phố lúc này trừ bỏ mưa cùng rác rưởi thì không có một bóng người, Diệp Thu chạy hồi lâu mới tiếp cận tổng bộ, tìm một góc ẩn nấp, thả tinh thần lực, thật cẩn thận nghe trộm.

Trong phòng hội nghị khí thế ngất trời, thế cục tuy rằng tạm thời được khống chế, nhưng vẫn mâu thuẫn trầm trọng như trước.

Số người tham gia cướp bóc bị quân đội bắt giữ rất nhiều, làm thế nào để xử trí cũng là vấn đề thập phần khó giải quyết, bắn chết? Bỏ tù? Hay phạt tiền?

Mạt thế đến, tiền liền mất đi giá trị, bắn chết toàn bộ là không có khả năng, phạt tiền cũng không được, bọn họ căn bản không có, không tích phân, không lương thực, lấy cái gì phạt?

Rất nhiều người trong lúc náo động bị thương, thậm chí mất mạng, vô số người bị cướp bóc sạch sẽ, bồi thường như thế nào? Căn cứ làm sao trấn an lòng người?

Đại biểu dị năng giả thẳng thắn yêu cầu căn cứ hủy lệnh cấm đối với dị năng giả, thừa nhận địa vị của dị năng giả, tôn trọng tự do của dị năng giả, hủy bỏ thí nghiệm trên dị năng giả...Nhưng đại biểu phòng thí nghiệm lại nói thực nghiệm có tiến bộ vượt bậc, rất nhanh sẽ tìm ra bí mật để trở thành dị năng giả...

Vô số vấn đề, vừa quan trọng, vừa khó giải quyết.

Diệp Thu sờ sờ trong túi áo, rốt cục lấy ra một que kẹo, vừa ăn vừa "xem" nhóm đại biểu trong phòng hội nghị mặt đỏ tai hồng, lửa giận ngập trời tiếp tục ồn ào.

Cậu không cần căn cứ làm ra quyết định gì, dù sao cậu cũng không tính ở lại nơi này, nhưng cậu không cho phép trước khi rời đi, căn cứ lại phát sinh vấn đề, trong thâm tâm, cậu hy vọng nhóm lãnh đạo cao tầng có thể tạo ra quyết sách có lợi cho dân chúng.

Toàn bộ căn cứ còn đang chờ đợi bọn họ thảo luận ra kết quả, nhóm đại biểu tham gia hội nghị cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, tuy rằng người người đều mặt tỏ tía tai, nhưng tốt xấu vài tiếng sau cũng cho ra phương án thích hợp.

Căn cứ tiến hành trấn an những người bị hao tổn, cấp một ít lương thực hoặc tích phân làm an ủi, hủy bỏ hết thảy lệnh cấm đối với dị năng giả, vẫn tiếp tục thực nghiệm nhưng nhất định phải tự nguyện đăng ký.

Căn cứ cổ vũ dị năng giả gia nhập quân đội, đãi ngộ vô vùng tốt...

Nhưng làm cho Diệp Thu cảm thấy hứng thú nhất là, căn cứ rốt cục có đối sách với hiện tượng mưa to không ngừng.

Mưa vẫn rơi, đối với người ra ngoài giết tang thi là phiền nhiễu rất lớn, nhưng đồng dạng, mưa to cũng làm cho khứu giác của tang thi trở nên kém linh mẫn, khu vực gần căn cứ đã không còn thấy bóng dáng một tang thi nào.

Có lợi nhưng cũng có hại, nếu nguy cơ tang thi tạm thời giảm bớt, như vậy trước mắt những người trong căn cứ chính là một vấn đề trọng đại khác: lương thực.

Căn cứ nhiều người sống sót, áp lực lương thực liền tồn tại.

Vì giải quyết vấn đề này, đa số đại biểu quyết định biến khu vực trống cùng xung quanh căn cứ thành đồng ruộng, mở rộng quy mô, trồng nhiều loại lương thực.

Suy xét đến đủ loại nhân tố, những kẻ bị bắt trong bạo động, kẻ nào tội ác tày trời trong tay có mạng người, toàn bộ bắn chết, tịch thu một phần tài sản; kẻ chỉ tham gia náo động, đều bắt buộc lao động để trừng phạt.

Lao động, cũng là tham dự kiến thiết căn cứ, san lấp, khai khẩn, xây dựng tường vây, những việc này trong mưa to để làm được cho tốt cũng không dễ dàng, nhiệm vụ gian khổ này là của bọn họ.

Hiện tại chỉ có như vậy, đến khi tạnh mưa chừng đó người "cải tạo lao động" vẫn không đủ, người của toàn căn cứ đều phải tham gia, chỉ cần trong quá trình kiến thiết không gây chuyện, không có hành vi bất lương bị bắt được, đến lúc đó sẽ chính thức trở thành dân cư của căn cứ.

Ra khỏi phòng họp, trên mặt mỗi người đều là tươi cười tràn ngập hy vọng, lần đầu tiên từ khi mạt thế đến nay, mỗi người đều thấy tương lai đầy tươi sáng.

Nhưng là, mặt trời còn chưa thấy đâu?

Diệp Thu hơi hơi câu môi,, tinh thần lực hơi dừng nơi Tần thị trưởng cùng Cam tướng quân người trước tây trang giày da, người sau quân phục nghiêm cẩn, nếu cậu không "xem" sai, thời điểm tuyên bố tạm hoãn thực nghiệm dị năng giả, các thế lực trong căn cứ cùng liên thủ, bọn họ ngấm ngầm nhìn nhau vài lần.

Hơn nữa, căn cứ tuyên bố như vậy, nhưng tiến sĩ Trần phụ trách phòng thí nghiệm của căn cứ là người dị thường si mê thực nghiệm, hắn liệu sẽ cam tâm buông tha cho "thành công" đang gần trong gang tấc?

Chúa tể của căn cứ trong tương lai là ai? Sẽ hy sinh thiểu số để duy trì trạng thái cân bằng vi diệu?

Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng tai họa ngầm vẫn tồn tại, căn cứ thật sự có thể duy trì ổn định sao?

Không thể giải quyết mấy vấn đề này, căn cứ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Hơn nữa, Diệp Thu nhíu mày, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy cái vị nam nhân quân trang kia thập phần chán ghét, chỉ liếc mắt một cái cũng thấy ghét.

Nhưng khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt thẳng thắng kia, quả thật cậu không nên có loại cảm xúc kỳ lạ như vậy nha!

Sao lại như vậy?

Lắc lắc đầu, đem vấn đề này tạm thời để qua một bên, Diệp Thu ra khỏi góc ẩn nấp, đội mũ rời đi.

Tuy rằng tai họa ngầm vẫn còn, nhưng trong một đoạn thời gian, căn cứ hẳn sẽ vẫn duy trì hòa bình ổn định, như vậy thời điểm bọn họ rời đi cũng không cần lo lắng đề phòng.

Mọi người tâm bình khí hòa, thật tốt.

Đi trong màn mưa, Diệp Thu nghiến răng ken két, uất khí Diệp nhị thiếu gia còn chưa có giải tỏa, tâm bình khí hòa cái thí!

Đám hỗn đãn dám can đảm đánh cướp nhà cậu, cầm cái gì của cậu cũng bắt chúng phải nhổ ra bằng sạch!

Thừa dịp bóng đêm che dấu, Diệp nhị thiếu gia xuyên qua đoạn đường hôn ám, đáy mắt dần hiện lên ý cười lạnh băng, không hành chúng tới khóc, cậu không phải họ Diệp!

Thả lượng lớn tinh thần lực, trong phạm vi bao trùm, hết thảy đều không thể che giấu, Diệp Thu dễ dàng tìm thấy mấy kẻ cầm đầu xông vào biệt thự cướp đoạt.

Bọn chúng lúc này đang ngồi trong phòng khách một căn biệt thự, áo quần cũ nát trên người đã sớm thay ra, một đám mặt người dạ thú, cao hứng phấn chấn khoe khoang bản thân.

"Chuyện ngày hôm nay, ít nhiều là nhờ Bạch thiếu gia, nếu không phải hắn ra chủ ý, vài người chúng ta có thể mất mạng!" nam nhân ngồi tựa trên sofa trên mặt đầy vẻ may mắn, hướng nam tử áo xám lắc lắc đầu cảm thán.

Nam tử áo xám gật đầu, cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn, vừa uống vừa nói: "Nói đi cũng phải nói lại, Bạch thiếu gia cũng là người may mắn, đại ca hắn ở quân đội như cá gặp nước, chị dâu lại là con gái cưng duy nhất của Tần thị trưởng, đại ca chị dâu có quyền có thế, từ nay về sau, hắn còn không phải là nhân vật số một số hai?"

Nam nhân hút thuốc phun ra một vòng khói, "Hey, chuyện về sau, ai nói trước được? Bất quá là lúc này, ôm chặt đùi Bạch thiếu gia sẽ được không ít chỗ tốt!"

Nam nhân vẫn luôn im lặng lau lau mặt, "Đại ca, nếu muốn ôm đùi, vậy đùi Bạch thiếu tướng càng to hơn mà?"

Nam nhân hung hăng dập tắt điếu thuốc, "Đùi Bạch thiếu tướng đủ to, nhưng cũng phải xem xem chúng ta có khả năng ôm được hay không!"

Nam tử áo xám cũng đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn hắn: "Lão tam, không phải ta không báo trước, Bạch thiếu tướng kia có thể thấy là một người cứng rắn, chúng ta không dây vào nổi! Cậu đừng làm chuyện hồ đồ!"

Lão tam nhếch môi cười cười, "Nhị ca! Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ hỏi vậy, cũng không có tâm tư gì khác."

Nam nhân áo xám nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn thật sự không có ý tưởng gì khác, mới yên tâm, quay đầu cùng lão đại tiếp tục nói chuyện khác.

Diệp Thu nhanh chóng tới gần, Diệp Thu "nghe" đối thoại của bọn bọ, không khỏi cười cười nghiền ngẫm, cậu vậy mà lại không biết con rể Tần thị trưởng lại có một đứa em trai, bất quá nghe mấy kẻ kia nói sao lại có vẻ không giống người tốt?

Đem nghi vấn để lại, lúc này lực chú ý của Diệp Thu chuyển đến một cái chòi nho nhỏ phủ cỏ khô bên cạnh, cũ nát, nằm khuất sau biệt thự, nếu không biết sẽ không ai chú ý đến.

Nhưng cái chòi thoạt nhìn rách nát lại làm Diệp Thu bất ngờ không ngậm được miệng, không ai có thể đoán được, ở dưới cái chòi tưởng chừng không chịu nổi một kích cất giấu một kho hàng to lớn, bên trong trừ bỏ lương thực cùng đồ dùng sinh hoạt được xếp ngay ngắn, gần cửa kho hàng còn chất một đống đồ vật, thực phẩm, thậm chí có vài thứ còn dính vết máu, không khó nhận ra lai lịch của những thứ này.

Trong đống "chiến lợi phẩm" hỗn độn, Diệp Thu còn nhìn thấy không ít quần áo, rõ ràng là đồ của nhà bọn họ, chính là quần áo dã chiến do cậu thiết kế lại.

Dưới tình huống như vậy phát hiện mấy thứ này, quả thực Diệp Thu không biết nên bày ra dạng biểu tình gì...

Không bàn đến những thứ trong kho hàng, cậu thực xin lỗi mớ quần áo "chịu cảnh cướp bóc"!

Cười hắc hắc, Diệp Thu thật cẩn thận tới gần biệt thự, đột nhiên xuất hiện hạt giống trên tay, ném lên thảm cỏ bên ngoài cửa sổ, tia sáng mỏng manh không dễ nhận ra, dây leo màu lục nhanh chóng bò hướng cửa sổ, bông hoa màu trắng lặng yên nở rộ bên cửa sổ.

Diệp Thu thầm đếm ngược vài giây, mấy người vừa rồi còn đàm luận sôi nổi, vô tri vô giác xụi lơ.

Cong môi cười, Diệp Thu lắc lắc cây búa dài mới lấy từ không gian, đủng đỉnh đến gần căn chòi phủ cỏ khô.

Tác giả có chuyện muốn nói: song càng hoàn tất!

Cám ơn vẫn duy trì xuẩn tác giả tiểu thiên sứ nhóm! Vô sỉ dâng lên môi thơm một quả (づ ̄ ̄)づ

__________________________________________________

Đậu: Ngoài lề chút, nếu bạn nào không thích thì có thể lờ nó đi, hì.

Về vấn đề luật an ninh mạng mới:

Chắc đa số các cậu cũng nghe nói về nó rồi chứ nhỉ? Vậy nên toi chỉ muốn nói là nếu như luật đó được thông qua thì toi xóa hết mạng xã hội rồi lên núi ở thật đấy.

Nếu như quyền riêng tư bị xâm phạm thì dẹp, dẹp hết, lên núi sống cho khỏe.

Chuơng : Cứu vớt thiên hạ

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Tiếng phá cửa xen lẫn trong tiếng mưa không hề gây chú ý, Diệp Thu nện búa thỏa thích, cửa sắt cũ nát nhanh chóng bị phá mở.

Tung chân đá cửa, Diệp Thu vào kho hàng, nhìn căn phòng tràn đầy vật tư, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Có không gian trong tay, cậu cũng không cần chút vật tư này, nhưng cậu không cần, cũng sẽ có người khác cần!

Trong căn cứ có rất nhiều người khó khăn, cậu không thể cứu giúp được toàn bộ, nhưng một vài người vẫn có thể!

Tóm lại, cho ai cũng đều tốt hơn để lại cho đám người này!

Chậc ~ Chiếm tiện nghi của Diệp nhị thiếu gia còn muốn sống tốt?

Vật tư nhanh chóng bị Diệp Thu thu vào không gian, nhìn một vòng quanh kho hàng, Diệp Thu nghĩ nghĩ, lấy ra một thỏi son, viết lên vách tường vài chữ đỏ như máu: "Trời không lưu kẻ ác".

Không kiểm tra mấy kẻ đang hôn mê bất tỉnh, Diệp Thu lập tức rời đi, hướng đến tiểu khu người bình thường ở.

Phòng trống trong căn cứ có không ít, nhưng phần lớn người dân đều chỉ lựa chọn ở tại tiểu khu bình thường.

Mạt thế đến, ở nơi đông người cũng cảm giác an toàn hơn một chút.

Mưa to, chạng vạng, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng trong màn mưa thật mơ hồ, nhưng vẫn thật ấm áp.

Rất nhiều người có lẽ đã bắt đầu nhịn đói, nhưng còn hy vọng thì vẫn còn cơ hội sống, có người bí quá hóa liều mà lạc lối, nhưng còn rất nhiều người vẫn đang chiến đấu, chỉ vì người nhà của mình.

Thả tinh thần lực, vô số hình ảnh bình thản nhưng ấm áp xuất hiện trong đầu Diệp Thu, khẽ thở dài, lại nghĩ nghĩ, xoay người đi về hướng biệt thự nhà mình.

Vừa đi vừa nghĩ, Diệp Thu rất nhanh liền nghĩ ra một cách vừa có thể giúp đỡ người khác vừa không làm lộ bí mật bản thân.

Trở lại biệt thự, mấy người Diệp Đông chờ đợi có chút lo lắng, tuy rằng biết năng lực Diệp Thu rất mạnh, nhưng hiện tại bên ngoài loạn như vậy, lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ gì thì phải làm sao?

Rốt cuộc đợi đến khi thấy Diệp Thu trở về bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, Vương thẩm bắt đầu đi chuẩn bị cơm chiều.

Nội tâm Diệp Thu cảm thấy ấm áp, cảm động đồng thời càng thêm nhớ Diệp Cẩn.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu bỗng nhớ tới thời điểm nghe lén hội nghị, cảm giác trong không gian có động tĩnh, chớp mắt, dùng tinh thần lực đến hộp thư trong không gian.

Quả nhiên, trước trống không, hiện tại có một bức thư lẳng lặng nằm đó.

Trên mặt có chút đỏ, Diệp Thu sợ bị người khác nhận thấy bất thường, vội vàng tùy tiện cầm lên một cuốn sách ngăn trước mặt, thần trí đều đặt ở phong thư kia.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Diệp Thu vụng trộm lấy thư ra, cầm sách che lại xem.

Vừa nhìn phần mở đầu, Diệp Thu trừng mắt, phút chốc gương mặt trở nên đỏ bừng, trái tim đập loạn xạ.

Thư không dài, Diệp Cẩn cũng không dùng từ gì ghê gớm, nhưng chỉ nhìn dòng chữ lưu loát, Diệp Thu có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi viết thư của Diệp Cẩn, giống như có một giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai, đem nội dung trong thư truyền đạt đến cậu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ, chỉ một phong thư đơn giản cũng có thể khiến cậu rung động đến như vậy, trái tim cứ như vậy lơ đãng bị mở ra, tình ý ấm áp trong lòng chảy xuôi, nóng bỏng mà tự nhiên.

Ngón tay nhẹ nhàng phất qua mặt giấy, Diệp Thu chậm rãi cong môi.

Ca ca sắp trở về.

Không thể không nói, trong khoảng thời gian này tuy rằng dù không có Diệp Cẩn, cậu vẫn có thể tự giải quyết nhiều việc, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bên cạnh mình, vẫn nên có một người!

Diệp Thu âm thầm nắm tay, hạ quyết tâm sau này không bao giờ rời xa ca ca nữa, cất lá thư.

Tầm mắt chuyển tới cuốn sách trên tay, thấy rõ nội dung Diệp Thu liền 囧, ra vẻ không có việc gì vứt ra xa.

Ai lại đem cuốn hướng dẫn cách tránh thai để đây? Không thấy nơi này còn có trẻ em hay sao?

Tầm mắt chuyển đến mấy người bận rộn trong phòng, ánh mắt vi diệu liếc nhìn Vương thẩm một cái, thật là càng già càng dẻo càng dai!

Vương thẩm mờ mịt cúi đầu nhìn lại chính mình, chẳng lẽ mặc đồ trái?

Ăn cơm tối xong cũng đã muộn, mọi người tắm rửa liền đi ngủ, cả ngày lo lắng đề phòng, quả thật có chút mệt mỏi.

Diệp Thu rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn môi lấy từ không gian ra một chậu hoa, trong bóng đêm không thấy rõ hình dáng, nhưng một làn hương nhàn nhạt nhanh chóng khuếch tán trong trong tầng hầm.

Tiếng hô hấp xung quanh dần đều đều, Diệp Thu mặc niệm một câu xin lỗi trong lòng, vào không gian.

Diệp Cẩn đang nằm tựa đầu giường, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Diệp Thu đột nhiên xuất hiện.

Mặt Diệp Thu có chút đỏ, mân mân môi, hai mắt nhìn Diệp Cẩn lại lòe lòe tỏa sáng.

Không rối rắm được bao lâu, Diệp Cẩn vươn tay trực tiếp đem Diệp Thu ấn ngã trên giường, hô hấp nóng bỏng giao hòa, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong phòng tăng mấy độ.

Cảm giác thân cận làm cho Diệp Thu kích động đến run rẩy, dùng sức ôm lấy bả vai Diệp Cẩn, đem thân thể hai người càng thêm sát lại.

Trong phòng, cơ thể hai người dây dưa không dứt, Diệp Thu cảm thấy đầu óc trống rỗng, trầm luân trong một lần lại một lần cao trào.

Nam nhân anh tuấn cao ngất ở trên người mình, ngày xưa mặt mày lãnh đạm nay tràn đầy cuồng nhiệt đến mê người, làm cho người ta ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.

Diệp Thu bị va chạm không ngừng, cố gắng vươn tay, ngón tay luồn vào tóc Diệp Cẩn, hơi hơi dùng sức kéo về phía mình.

Động tác không ngừng nghỉ, Diệp Cẩn nương theo lực đạo, cúi đầu, bị Diệp Thu bất ngờ cắn một ngụm ở cằm, liền dừng lại, nheo lại ánh mắt nguy hiểm, vô lực nằm dưới thân hắn lại còn dám chọc người tức giận.

Diệp Thu liếm liếm môi khiêu khích, khóe mắt hồng hồng tự nhiên câu nhân.

Đang muốn mở miệng nói vài câu, động tác Diệp Cẩn đột nhiên nhanh hơn, khiến cậu không nói nên lời, một lần nữa dưới công kích mãnh liệt ý thức liền tan rã.

Tình hình kịch liệt đi qua, dù tố chất thân thể Diệp Thu phi thường tốt cũng không tránh khỏi eo mỏi, toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy ý Diệp Cẩn ăn no uống đủ ôm vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, tinh thần Diệp Thu khá tốt, miễn cưỡng ghé tựa trên người Diệp Cẩn, cùng hắn nói chuyện, kể cho hắn những chuyện phát sinh trong căn cứ thời gian gần đây.

Diệp Cẩn ôm vai Diệp Thu lẳng lặng nghe, ngón tay từng chút từng chút một vuốt tóc cậu, như đang vuốt lông con thỏ nhỏ ôn thuần mà lười biếng, thỉnh thoảng nhẹ giọng trả lời.

Dù sao cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực, Diệp Thu nói xong liền buồn ngủ, tựa vào vào ngực Diệp Cẩn, lặng nghe nhịp tim của hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Diệp Cẩn thấy hô hấp cậu dần ổn định, hơi gợi lên khóe môi, động tác thật dịu dàng, hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng kéo chăn.

Một đêm mộng đẹp, thời điểm Diệp Thu tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần tỉnh táo, sờ sờ bên cạnh, giường vẫn còn ấm, quay đầu nhìn thời gian, mới chỉ hơn sáu giờ.

Nghi hoặc xoa xoa mắt, Diệp Thu rời giường mặc quần áo, rửa mặt, theo thanh âm đi vào bếp.

Trong phòng bếp, Diệp Cẩn đang chiên trứng, nồi bên cạnh đang nấu gì đó.

Diệp Thu kinh ngạc đến gần, hít hít mũi, còn thật thơm.

Diệp Cẩn nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Từ từ, cũng sắp được rồi, đói bụng không?"

Ánh mắt Diệp Thu đầy vi diệu, lắc lắc đầu, lại phát hiện Diệp Cẩn không nhìn thấy, trực tiếp tiến lên ôm thắt lưng hắn, "Không quá đói, ca ca, anh cũng biết nấu ăn sao?"

Diệp Cẩn hơi nghiêng đầu, "Ai đi du học mà không phải tự tay làm?"

Nghĩ đến những người phải tha hương nơi đất khách quả thật không dễ dàng, nhất là vấn đề ăn uống, ánh mắt Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn thoáng chốc càng thêm đồng tình, đáng thương.

Như biết Diệp Thu đang nghĩ cái gì, Diệp Cẩn cong cong khóe miệng không dễ nhận ra, cũng không có nói, bản thân hắn ở nước ngoài du học cũng có bảo mẫu, một lần nữa chuyển dời lực chú ý đến món trứng chiên.

Hạnh phúc ngọt ngào, thỏa mãn ăn từng muỗng từng muỗng bữa sáng tình yêu tự tay Diệp Cẩn làm, thời điểm ra khỏi không gian, Diệp Thu chỉ cảm thấy năng lượng bản thân bùng phát, quả thật có thể ra ngoài tìm tang thi đại chiến ba trăm hiệp!

Nhưng vừa ra tới, nhìn thấy mấy người còn ngủ say trong tầng hầm, khóe miệng Diệp Thu đang tràn đầy ý cười đột nhiên cứng đờ, sờ sờ mũi cười gượng, lấy ra một nhánh cỏ không chút bắt mắt, nghiền nát, lấy chất lỏng đặt ở cửa thông gió.

Chất lỏng màu lục nhanh chóng phát huy công dụng, không đến năm phút, mọi người lần lượt tỉnh lại.

Diệp Thu đã sớm tiến vào túi ngủ, cũng làm bộ vừa mới tỉnh, mặt không đỏ, tim không loạn, duỗi duỗi thắt lưng lười biếng, miệng còn than thở thoải mái, đã lâu không không được ngủ một giấc ngon như vậy gì gì đó.

Diệp Đông vốn đang cảm thấy có chút không thích hợp, nhất thời bị dời đi lực chú ý, còn không nói, cảm giác hôm qua đúng là lần ngủ ngon nhất từ khi mạt thế đến nay của hắn.

Những người khác cũng không để ý đến chút vấn đề này, Dụ Thụ đang kêu Dụ Tiểu Ngư rời giường, Vương thẩm cầm đồ đi rửa mặt.

Biệt thự tuy rằng bị cướp sạch, nhưng hệ thống cung cấp nước vẫn còn có thể sử dụng, tuy không cam tâm, nhưng cũng may người nhà không có việc gì, trong lòng cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như như vậy.

Diệp Thu thả tinh thần lực, quan sát tình huống xung quanh, phát hiện thế cục trong căn cứ đã dịu lại rất nhiều, những quyết định trong hội nghị hôm qua cũng được công bố, mọi người đều thật cao hứng, họ không sợ phải dốc sức, có thể ăn no là được, chỉ sợ cả nơi để dốc sức cũng không có.

Còn nói, căn cứ quyết định khai khẩn làm ruộng cũng là chuyện tốt, số người thường nhìn qua có không ít, trước kia còn đối với tương lai của căn cứ thập phần lo lắng, lúc này mới thoáng yên tâm.

Tuy rằng tang thi là vấn đề lớn, nhưng vấn đề cơm nước cũng rất trọng yếu! Nào có thể chỉ ăn không làm?

Cuộc sống có hy vọng, rất nhiều người cho dù có tâm nhấc lên phong ba gì đó cũng không có cơ hội, dù sao thế đạo bây giờ, có cơm ăn, có áo mặc, có phòng để ở, cũng đủ thỏa mãn kỳ vọng của rất nhiều người.

Tai nạn qua đi, mọi người mới phát hiện bản thân chân chính cần cái gì, ăn no mặc ấm, gia đình, bạn bè, là đủ.

Người xếp hàng báo danh nhiều không đếm xuể, nam thành niên mỗi ngày một cân gạo, phụ nữ, trẻ em trên mười sáu, dưới mười sáu cần xem xét tuyển dụng, mỗi người nửa cân gạo.

Cũng có thể đến sàn giao dịch do căn cứ mở ra, đổi gạo thành bột mì hoặc khoai lang, khoai tây đều được.

Tiền lương tuy không tính là nhiều, nhưng cũng có thể ăn no, dù sao căn cứ lớn như vậy, lương thực trọng yếu như vậy, cũng không thể cho không.

Người trong căn cứ thật ra không có ý kiến gì với tiêu chuẩn tiền lương này, tuy rằng không thể hoàn toàn ăn no, nhưng cũng không đến nỗi nào, hơn nữa ở căn cứ làm việc còn không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, so với việc giết tang thi còn tốt hơn.

Mạt thế, làm cho rất nhiều người đều biết thế nào là đủ.

Diệp Thu hơi hơi buông tâm, tình hình căn cứ tốt lên, đối với bọn họ trăm lợi mà không hại, thời điểm rời đi cũng không phải lo lắng này kia.

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu chạy lên biệt thự bị cướp bóc gần như trống không, tuy rằng khó chịu, nhưng nghĩ đến vật tư bị cướp đang nằm trong không gian, Diệp Thu cũng không lại so đo.

Đi đến từng phòng kiểm tra, Diệp Thu phát hiện, tuy rằng phần lớn dụng cụ trong phòng đều đã bị mang đi, nhưng cũng may còn lại giường lớn cồng kềnh, lúc chuyển lên chỉ cần mang theo đệm chăn là được.

Đi xuống hầm nói với mọi người, sau khi ăn xong liền chuyển lên lầu, Diệp Thu chỉ đơn giản cầm bánh bột ngô liền ra khỏi nhà, đến tòa nhà tổng vụ của căn cứ phát nhiệm vụ.

Tác giả có chuyện muốn nói: thủ tiện đi sưu chính mình văn, kết quả tiền vài tờ đều là đạo văn võng...!Tiền vài tờ tất cả đều là a..

Hảo say lòng người

Bất đắc dĩ lại lần nữa thanh minh, thỉnh xem đạo văn hài tử duy trì chính bản, tác giả viết văn không dễ, như vậy quả thực chính là nhất thùng nước đá chiếu trán bát lại đây, rất đả kích, cầu đừng lạt sao thô bạo QAQ

PS: tiểu thiên sứ nhóm, oa phụ năng lượng, thực xin lỗi:-(

........................................

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio