Từ ngày cái nơi gọi là diễn đàn được phát minh liền biến thành cái lò bà tám, mọi tin đồn đều bắt nguồn từ đây.
Không phải có một câu nói thế này sao? Diễn đàn cũng giống như quảng trường Nhân Dân, bất kể là cái gì, chỉ cần đem lên đây là mọi người biết hết.
Buổi tối sau hôm giành được thủ sát Hầm Ngục Tàn Khốc, nhờ lúc nào cũng mở chức năng quay video, Mưa Đúng Lúc đã đem đoạn băng đánh hạ ba con boss đã được biên tập lại đăng lên diễn đàn. Đương nhiên, cậu ta vẫn còn rất sáng suốt khi đăng nó ở box chia sẽ kỹ thuật chứ không phải ở box trò chuyện linh tinh, nhưng dù vậy chủ đề ấy chỉ trong một ngày đã có đến triệu lượt xem.
Nguyên nhân chỉ có hai cái:
Thứ nhất: những công hội, đội ngũ chưa đánh hạ được phó bản này đều ùn ùn kéo vào xem học hỏi kinh nghiệm.
Thứ hai: thao tác của nữ thợ săn kia trông giống như có bug ở đâu đây, mọi kỹ năng của cô ấy vô cùng hoàn mỹ, ngay lập tức trở thành đối tượng mà rất nhiều thợ săn muốn học hỏi.
Thậm chí còn có game thủ còn cắt những đoạn có Công Tử U ra, phân tích giải thích từng hành động ấy để giúp phần đông game thủ chức nghiệp thợ săn nâng cao trình độ.
Chủ đề ấy cũng lập tức trở thành bài post sốt dẻo nhất đối với các game thủ chức nghiệp thợ săn, rất nhiều thợ săn sau khi xem xong bài viết này dường như đã tìm ra được phương hướng phát triển mới.
Những ngày tiếp theo bắt đầu không còn giống với trước đây nữa.
Nói chính xác hơn là thái độ của những người ở công hội đối với Diệp Từ khác hẳn ngày trước.
Vì trong game, mỗi khi thành viên đăng nhập sẽ có thông báo ở kênh công hội, thế nên mỗi khi cô vào game đều sẽ có rất nhiều người lên tiếng chào hỏi. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà số người chào hỏi cô càng lúc càng đông, khiến một người trời sinh đã thích ở một mình như Diệp Từ có chút không quen, ứng phó phát mệt, câu trả lời cô thường dùng nhất là: “Chào mọi người.”
Chuyện kỳ lạ không chỉ có thế, ví như mấy hôm nay không thấy Khổng Tước Lam nói năng gì nữa, tuy cô ta vẫn vào game đều đều xử lý mọi chuyện trong công hội nhưng không hề gây sự gì với Diệp Từ cả. Bấy nhiêu còn chưa đủ để lạ, cô ta rõ ràng thấy Diệp Từ nhưng không hề nhắc lại chuyện muốn đuổi Diệp Từ ra khỏi công hội. Mọi thứ cứ như chuyện hôm đó cô ta gào lên ở công hội không hề xảy ra vậy.
Tuy không biết nguyên nhân là gì, có điều Diệp Từ rất vui vẻ phối hợp mà im lặng, mỗi ngày chỉ đều đều chế tạo tên, đi hái thuốc luyện kỹ năng sống mà thôi.
Hai ba ngày thoáng cái trôi qua, hôm nay Diệp Từ vẫn theo thói quen đi chế tạo tên, ngay lúc cô luyện đến giai đoạn quan trọng, chỉ còn % nữa là kỹ năng của cô đạt đến bậc trung cấp thì bên tai cô vang lên tiếng thông báo có tin nhắn mới, người gửi là Vọng Giang Nam.
“Chào bạn Công Tử U, không biết ngày mai bạn có thời gian rỗi không vậy?” Mấy ngày nay ngày nào Vọng Giang Nam cũng online chờ Diệp Từ liên lạc, nhưng ngay cả cái bóng anh ta cũng không thấy, mà cấp trên của anh ta thì ngày nào cũng hỏi thăm vấn đề này, dần dà bắt đầu không còn tin tưởng và nghi ngờ anh ta nói láo, khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Cũng bởi vì chuyện sửa chữa bug nên Vọng Giang Nam khá là chú ý đến từng hành động của Diệp Từ, thế nên anh ta dễ dàng biết được gần đây Công Tử U vừa giành được thủ sát của phó bản Hang Động Băng Giá, kế đến là thủ sát Dã Trư Vương, e là cô ta đã quên mất cái lời hứa hẹn với anh ta rồi. Cho nên, anh ta cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ nữa, đành phải chủ động liên lạc với cô.
Diệp Từ tuy đang bận chế tạo tên nhưng nghe thấy giọng Vọng Giang Nam hỏi mình một cách cẩn thận như vậy cũng không kiềm được mà bật cười, đây là dáng vẻ của quản lý phòng kế hoạch mà mọi người ca tụng trong tương lai sao?
“Chuyện ngày mai để ngày mai tính.”
Vọng Giang Nam nghe mà đờ người, cô ấy trả lời thế này làm sao mà cậu ta leo xuống được đây, “Vậy khi nào bạn có thể giết boss Hoang Sa Hạt một lần nữa?”
Diệp Từ cũng không muốn làm khó làm dễ gì vị quản lý tương lai này, bây giờ cô đắc tội anh ta, chẳng may bị anh ta ghi hận thì sau này chẳng phải khổ rồi sao? Diệp Từ tay làm tên, miệng đáp: “Tôi đang bận chế tạo tên, chờ ' nữa để kỹ năng của tôi thăng lên bậc trung cấp rồi đi có được không?”
“Vậy tôi đi trước thông báo cho tổ kế hoạch.”
“Còn có người đến xem nữa?”
“Ừ, cần phải khách quan.”
Lần này đến lượt Diệp Từ đen mặt, không hiểu sao cô lại có cảm giác mình giống như đang tham gia tuyển tú nữ chuẩn bị ra biểu diễn trước mặt các giám khảo vậy.
Sự thật chứng minh cảm giác của cô không sai một chút nào. Khi Diệp Từ cưỡi con ngựa thân yêu của mình đến vị trí boss Hoang Sa Hạt sẽ xuất hiện, từ phía xa đã nhìn thấy - người chơi mới cấp đứng chờ sẵn.
Thị lực của cô rất tốt, khoản cách tuy còn xa nhưng cô trông thấy rõ nhân vật Mục Sư cấp một đang huơ tay không ngừng nhằm thu hút sự chú ý của cô, Diệp Từ chạy về phía anh ta, sau đó xoay người xuống ngưạ, nhưng không hề đi về phía mấy người kia mà đi ngược về phía boss Hoang Sa Hạt ẩn nấp.
Cô tin chắc đã qua nhiều ngày như vậy, boss Hoang Sa Hạt chắc hẳn đã xuất hiện con mới, dù chưa có thì nhóm quản lý kia cũng làm cho nó xuất hiện.
Lớp cát mềm mại ấm nóng len lỏi qua mu chàn chân của Diệp Từ, mỗi bước chân đều như càng lúc càng lún sâu xuống đất.
Bước chân của cô càng lúc càng chậm, lát sau cô búng người bay ngược về sau, các kỹ năng Thợ Săn Bảo Hộ, Con Dấu Thợ Săn, Độc Xà Đeo Bám và lão Tam liên tục xuất hiện một hơi, lúc chân cô chạm lại xuống đấy thì trên đầu con Hoang Sa Hạt đã hiện ra con số thương tổn to tướng màu đỏ đậm.
- !
Mấy người của tổ kế hoạch đứng xem trông thấy cảnh này đều không kiềm được mà há to mồm.
Cao thủ bọn họ không phải là chưa từng thấy, có điều nhanh và hoàn hảo như thế này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chuyện khiến tổ kế hoạch bất ngờ vẫn chưa dừng tại đây, con Hoang Sa Hạt vừa mở mắt ra liền giống như con chim non nhận Diệp Từ là mẹ, từng bước từng bước bò theo sau Diệp Từ, không đến ' sau, nó lại một lần nữa bị Diệp Từ vây kín giữa mấy gốc dây dương héo rũ.
Hoàng Sa Hạt bị khóa chặt trong rừng cây dương, không thể động đậy, kế đó, nữ thợ săn kia không dùng thêm kỹ năng gì nữa mà đứng ở một khoản cách không xa, giương cung mà bắn.
Con Hoang Sa Hạt hung hãn đã trở thành tấm bia cho người ta bắn như vậy đấy, nó chỉ có thể không ngừng gào thét chứ không thể làm gì được nữa.
Theo tình hình này, chuyện nó bị bắn chết chỉ là vấn đề thời gian. Xem đến đây đã quá đủ rồi. Mấy người phòng quản lý không kiềm được mà cùng thở dài thường thượt, họ đã thật sự bội phục nữ thợ săn này, bọn họ đã thí nghiệm trò chơi này mấy trăm lần, vậy mà vẫn còn để sót bug cho người chơi tìm được, xem ra số bug còn sót lại vẫn còn nhiều lắm.
“Bạn Công Tử U, chúng tôi vô cùng cảm ơn bạn đã hi sinh thời gian quý báo của mình để giúp chúng tôi kiểm tra bug quan trọng này, chúng tôi sẽ ngay lập tức sửa chữa nó.” Tổ trường phòng quản lý bước ra trước vài bước lên tiếng nói, đây là một người lùn, Diệp Từ muốn nói chuyện với anh ta phải cúi đầu xuống, có chút không thoải mái.
“Lát nữa rơi ra gì đều sẽ là của tôi?” Diệp Từ lập lại yêu cầu ngày trước của mình, có những truyện phải thẳng thắng nói rõ, nếu không ai biết mấy người kia có nuốt lời hay không: “Kể cả thi thể.”
Mấy người phòng quản lý nhìn nhau, sau đó gã người lùn kia gật đầu nói; “Dĩ nhiên, đây là yêu cầu chúng tôi đã hứa ban đầu.”
“Các người sẽ không lập tức về sửa lại tỷ lệ rơi trang bị đấy chứ?” Diệp từ híp mắt nói, vẻ mặt cực kỳ không tin tưởng.
Mấy người quản lý như bị người ta nói đúng tim đen, liên tục xua tay: “Đâu có đâu có, bạn đã đề xuất với chúng tôi chuyện tốt như vậy, chúng tôi làm sao có thể làm thế.” Sau đó bọn họ cũng không đợi Diệp Từ lên tiếng, mà quay sang nói với Vọng Giang Nam, bảo anh ta ở đây chờ Diệp Từ đánh chết Hoang Sa Hạt đồng thời thu dọn xong xuôi rồi trở về sau. Tiếp đó cả đám người hóa thành mấy luồng sáng trắng hoàn toàn biến mất.
Thật ra Vọng Giang Nam hoàn toàn có thể giúp Diệp Từ một chiêu giải quyết gọn con Hoang Sa Hạt, nhưng không biết vì sao cậu ta lại không muốn làm thế. Lúc này cậu ta đang đứng cách Diệp Từ không xa, bèn chọn một tảng đá ngồi xuống, im lặng nhìn Diệp Từ không ngừng phóng kỹ năng,
Cả ai không ai lên tiếng, cứ như thời gian đã ngưng đọng lại tại giây phút này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vọng Giang Nam bỗng nhiên nheo mắt, chuyển ánh nhìn từ Hoang Sa Hạt sang Diệp Từ, hỏi: “Công Tử U, cô thấy game này có vui không?
Diệp Từ thoáng giật mình, xoay mặt nhìn Vọng Giang Nam, bực bội đáp: “Không phải trò chơi này do các người viết ra sao? Tự dưng lại đi hỏi tôi?”
“Đúng là do chúng tôi thiết kế, chúng tôi thích nó là chuyện hiển nhiên, mà số người chơi đang tăng không ngừng nên có lẽ đúng là nó rất thú vị.”
“Vậy còn hỏi tôi làm gì?”
“Không biết nữa, tôi có cảm giác cô không phải là một người chơi bình thường, nên tôi muốn biết cảm nhận của cô như thế nào?” Vọng Giang Nam thở dài một hơi, nhìn về phía sa mạc mênh mong, nói tiếp: “Bỗng nhiên tôi có một suy nghĩ, không biết những thứ mà chúng tôi đã viết ra có phải thật sự thú vị như vậy hay không?”
Diệp Từ im lặng nhìn Vọng Giang Nam, cô không thể nhìn ra tuổi tác của anh ta qua nhân vật trong game, nhưng theo Diệp Từ nhớ, ở thời điểm này Vọng Giang Nam khoảng chừng tuổi, và cũng là người nhỏ tuổi nhất ở phòng kế hoạch. Tuy anh ta được mọi người tôn sùng là thiên tài, nhưng thiên tài dù sao cũng có những lúc buồn rầu nghĩ không thông suốt.
“Nếu làm ở tổ kế hoạch mà anh vẫn không nghĩ ra vậy thì thử làm game thủ đi.” Diệp Từ quay đầu nhìn con Hoang Sa Hạt chỉ còn % máu, bình thản nói.
“Tôi đã thử nghiệm trò chơi này rất nhiều lần...”
“Bất kể là anh thử nghiệm bao nhiêu lần, một trăm hay một ngày cũng chỉ là những con số được tính toán mà thôi. Anh sử dụng vũ khí cao cấp nhất, trang bị tối tân nhất đi đánh quái, thậm chí còn mạnh hơn cả thần ở thế giới này nữa thì làm sao có thể gọi là game thủ? Cái này gọi là kiểm tra tính toán một cách máy móc mà thôi.” Diệp Từ lập tức ngắt lời Vọng Giang Nam.
“Game thủ là ai? Chính là những người chỉ cần nghe đến cái tên game thôi đã thấy hào hứng mong chờ, họ vào game, không cần biết ở ngoài họ là ai, vào game đều được đối xử một cách bình đẳng. Họ có thể chơi bằng sức mình hoặc đổ tiền vào để luyện cấp nhanh một chút. Họ có bạn bè, có kẻ thù, cũng sẽ vì một món trang bị cao cấp mà đánh nhau với người khác, đó mới chính là game thủ, và trò chơi chính là cuộc sống của bọn họ.”
Diệp Từ nói đến đây liền quay sang nhìn Vọng Giang Nam, mỉm cười nói: “Hì hì, thân mến, một chuyện đơn giản như vậy anh nghĩ có cần hỏi tôi nữa hay không?”