Ánh trời chiều ngã về tây.
Đồi cát vàng trên bình nguyên Sa Lạp dần dần bị ánh tà dương nhuộm một màu đỏ lấp lánh, tuy chói mắt nhưng vô cùng rực rỡ.
Trong khung cảnh đẹp rạng rỡ như vậy thế mà Vọng Giang Nam chỉ nhìn chằm chằm mỗi Diệp Từ, tựa như đang nhìn một người mà từ trước nay anh ta chưa từng được thấy. Từ bé anh ta đã được gắn với cái danh thiên tài, ai ai cũng đều nói thiên tài luôn là một người cô độc, và bản thân Vọng Giang Nam quả thật cũng cảm nhận được câu nói ấy một cách vô cùng sâu sắc, từ bé anh ta đã luôn bị mọi người gạt sang một bên, sau đó lớn lên đi học rồi đi làm, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu dạy dỗ này.
Cảm giác ấy, thật mới lạ.
Bỗng nhiên anh ta bước đến nhìn Diệp Từ, mỉm cười nói: Hì, nhưng nếu tôi chơi chẳng phải càng không hợp lệ sao? Trong này có cái gì mà tôi không biết nữa.
Diệp Từ lại liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt xem thường: Biết thì sao? Dùng được mới tính đi. Anh nghĩ như vậy là quá xem thường game thủ. Họ đã chấp nhận chơi thì sự tìm hiểu của họ dần dà cũng sẽ không kém các anh là bao, nhưng vấn đề ở đây là dù anh hay họ có biết rõ hết cũng chẳng nghĩa lý gì, anh có tính được ở đâu xuất hiện cái gì? Đánh boss này sẽ rơi ra được trang bị anh muốn hay không? Cô nói vài câu chợt cảm thấy có chút bực bội, không muốn nói nhiều nữa, cô phất tay bảo: Thôi được rồi được rồi, dù sao anh cũng sẽ không có thời gian để chơi, hỏi nhiều vậy làm gì? Để tôi tập trung giết con Hoang Sa Hạt này rồi anh ghi chép của anh, tôi nhặt trang bị của tôi, ai về nhà nấy.
Vọng Giang Nam ngược lại không hề tức giận mà còn nhìn Diệp Từ cười híp mắt nói: Trông cô có vẻ không thích tôi.
Ừ, tôi không thích các người.
Tại sao?
Các người mà xuất hiện thì chỉ có hai nguyên nhân: Một: trừng phạt người chơi giấu diếm bug. Hai: lợi dụng người chơi, giấu diếm bug. Như thế thì lấy đâu ra thiện cảm cho được. Diệp Từ lăn lộn ở thế giới game online bao lâu rồi, còn chuyện gì mà cô chưa từng thấy nữa, công ty game nào cũng giống như nhau thôi. Dù sao trong mắt họ, người chơi đều là cừu, cả một bầy cừu tha hồ cho họ xử lý.
Vọng Giang Nam lặng người một lát rồi bật cười ha hả, đây là lần đầu tiên anh ta nghe được lời đánh giá chân thật như vậy của người chơi đối với bộ phận quản lý. Nhưng phải nói lời nhận xét này cực kỳ chính xác. Anh ta xoay người ngồi xuống bãi cát, híp mắt nhìn trời, không biết lại suy nghĩ đến chuyện gì rồi.
Diệp Từ cũng chẳng buồn quan tâm đến anh ta nữa, đối với những người nắm quyền trong tay này cô không nên đắc tội, nếu không cần cũng sẽ không tiếp xúc nhiều.
Cuối cùng con Hoang Sa Hạt cũng gào lên một tiếng rồi gục xuống, hóa thành con số điểm kinh nghiệp khổng lồ xông vào cột điểm kinh nghiệm của Diệp Từ, giúp cô vèo một cái tăng đến cấp %. Tuy hiện giờ cô còn cách người đứng đầu Buông Tay Cô Ấy ra đến cấp, nhưng như thế này cũng xem là không tệ rồi.
Diệp Từ ném mấy cục thịt cho lão Tam sau đó vô cùng thích thú chạy đến sờ thi thể.
Chỉ còn một cơ hội nữa thôi, lạy trời cho con nhặt được trọn vẹn bộ trang bị Độc Hạt. Diệp Từ vẽ lên ký hiệu chữ thập ở trước ngực, cầu nguyện một cách nghiêm trang.
Sau đó không hề do dự đưa đôi tay đen nhiều hơn đỏ của mình chạm vào xác Hoang Sa Hạt.
Hiển nhiên, Thượng Đế sẽ chẳng hơi đâu mà để ý đến lời cầu nguyện chẳng đâu ra đâu này của Diệp Từ, đôi bàn tay đen của cô lại một lần nữa thể hiện ra bản lĩnh đến đâu xui đó của mình.
Với lần thứ hai bị đánh bại này, boss Hoang Sa Hạt keo kiệt hẳn, chỉ để rơi ra hai món trang bị, hai quyển sách kỹ năng và một đống nước thuốc kèm mấy trăm đồng vàng.
Giày Độc Hạt ×
Áo Choàng Độc Hạt ×
Xạ Kích Ngộ Đạo ×
Thuật Phục Sinh ×
...
Tuy không thể tập hợp được trọn bộ trang bị nhưng lần này nhặt được hai kiện cũng đủ để an ủi Diệp Từ rồi, nhất là đôi giày Độc Hạt còn điểm tốc độ và một kỹ năng Trùng Thứ nữa.
Trùng Thứ (bước vọt về trước): giúp cơ thể ngay lập tức tiến nhanh về trước thước, thời gian chờ phút.
Quả thực là một kỹ năng hộ mệnh, sử dụng lúc PK rõ ràng là một kỹ năng ngịch thiên rồi.
Diệp Từ lập tức sử dụng Kim Châm Bịp Bợm đổi cấp bậc của mình lên để mặc hai món trang bị này. Dù nói thế nào, trong lòng cô cũng có chút tiếc nuối, không gom đủ bộ thì không thể nào mở ra được kỹ năng đặc biệt của bộ trang bị này. Có điều lát sau cô đã tự mình đá bay cái suy nghĩ này, dù sao bộ trang bị này tuy chỉ yêu cầu cấp nhưng nó là trang bị màu tím, dư sức cho cô dùng đến cấp , bấy nhiêu đã đủ rồi.
Sau khi mang giày và mặc áo choàng vào, GS của Diệp Từ lập tức tăng lên ! Hơn gần so với người đứng đầu bảng xếp hạng GS.
Xạ Kích Ngộ Đạo cũng là một kỹ năng thần kỳ của thợ săn, nó có thể chuyển cừu hận của mình sang một người bất kỳ. Đây là kỹ năng nhất định phải có nếu đi đánh phó bản.
Còn quyển kỹ năng Thuật Phục Sinh kia là kỹ năng dành cho mục sư hoặc tế tự, bình thường chỉ xuất hiện ở phó bản cấp . Một quyển kỹ năng chỉ yêu cầu cấp mà lại xuất hiện ở phó bản cấp , chỉ như thế đã đủ để biết nó quý giá như thế nào.
Cô đoán hiện giờ trong game Vận Mệnh chắc chắn chưa ai nhặt được quyển sách này, nếu bây giờ cô đem nó đi đấu giá chắc chắn sẽ trở thành vật phẩm mà người người nhà nhà bay vào tranh đoạt.
Diệp Từ thật sự không dám tin Hoang Sa Hạt sẽ cho rơi ra quyển sách này, xem ra lần này không quá xui xẻo. Có điều cô không định sẽ bán nó ngay bây giờ, dù sao game Vận Mệnh vẫn chưa hợp thức hóa vấn đề trao đổi tiền tệ giữa game và hiện thực, nên tuy có thể khiến cả thế giới dậy sóng nhưng giá cả sẽ khó mà đạt đến con số trên trời.
Thế nên Diệp Từ quyết định tạm cất nó vào kho hàng đã.
Sau khi mặc trang bị mới, học thêm kỹ năng, Diệp Từ liền chuyển sự chú ý lên xác Hoang Sa Hạt, sau đó lật đật đi xử lý nó.
Lúc này Vọng Giang Nam cũng đã viết xong bản báo cáo, anh ta đi đến cạnh xác Hoang Sa Hạt, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười nói: Công Tử U, tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.
Diệp Từ không ngẩng đầu lên chỉ cười đáp: Tôi thì lại mong chúng ta sẽ không phải gặp lại nữa.
Vọng Giang Nam cũng không nói thêm gì, vẫy tay nói: Tạm biệt.
Diệp Từ cũng vẫy tay đáp, sau đó tiếp tục công việc xử lý xác Hoang Sa Hạt.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Diệp Từ cũng xong việc. Cô gọi ngựa đến rồi phóng về thành Nhật Lạc.
Trên đường đi ngang qua cánh rừng Nhật Lạc, Diệp Từ thấy phía xa xa có một mục sư mặc trang phục màu xám đang đánh một con gấu to, kỹ thuật của cô gái này rất thành thạo, kỹ năng nào cũng được cô ta sử dụng một cách thuần thục, gần như không lãng phí chút thời gian nào, kỹ năng này vừa hết lập tức xuất hiện kỹ năng khác, con gấu kia cấp thế mà dưới tay cô ấy chỉ cần kỹ năng đã có thể xử lý xong xuôi.
Lực công kích của mục sư này không tệ, tuy chỉ biết đánh quái đứng yên nhưng nếu rèn luyện thêm một chút sẽ là một mục sư giỏi.
Diệp Từ vừa thầm khen ngợi vừa cưỡi ngựa chạy băng qua mục sư kia. Ngay thời điểm hai người lướt ngang nhau, Diệp Từ thuận tay click vào xem thông tin cá nhân của cô gái kia, không ngờ lại không hề che giấu.
ID: Thạch Hoa Quả.
Chủng tộc: Tinh Linh
Chức nghiệp: Mục Sư
Cấp bậc:
Thạch Hoa Quả?
Diệp Từ bất ngờ đến sững sờ, cái tên này quen quá, nhưng cô lại không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu. Mãi khi đi được một đoạn tàm tạm rồi Diệp Từ mới sực nhớ ra, đây chẳng phải là người được xưng là Thập Đại Bạo Mục Thạch Hoa Quả của game Vận Mệnh sao? Nếu như nói Diệp Từ thích PK thì cô nàng Thạch Hoa Quả này còn mê PK hơn cả cô nữa, về sau trong game có mở ra một khu vực gọi là Nhà Thi Đấu, cô ấy có thể ở trong đấy cả ngày lẫn đêm suốt mười tháng, cuối cùng thành công lật đổ người đứng đầu khu vực ấy một cách vẻ vang.
Nhưng mà bảo cô ấy thích đánh nhau cũng không phải chính xác lắm, khả năng tính toán sử dụng mana của cô nàng này có thể gọi là khủng bố, cô ấy từng một mình chăm sóc cho cả một đội người mà không để một người nào chết cả. Có điều cô gái này có tật xấu là chỉ cam đoan bạn không chết nhưng không đảm bảo cột máu của bạn lúc nào cũng đầy căng.
Thế nên về sau cô ấy còn có một biệt danh khác nữa là Quả Bất Tử.
Đương nhiên những chuyện này đều là chuyện của rất nhiều năm sau. Hiện giờ Thạch Hoa Quả chỉ là một mục sư tương đối khá một chút mà thôi.
Cô gái Thạch Hoa Quả có tính tình khá thẳng thắn, nhân phẩm cực kỳ tốt, mặc dù là con gái nhưng là người dám nghĩ dám làm, nghĩa khí đầy mình, thậm chí còn hào sảng hơn cả đám mày râu kia nữa. Diệp Từ bỗng nhiên dừng bước, trong đầu cô nghĩ đến một chuyện. Nếu sau này cô có đoàn đội của mình, cộng thêm Thạch Hoa Quả này thì sẽ thế nào đây?
Đoàn đội của cô?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền cắm rễ sâu vào đầu cô, hệt như cỏ dại với sức sống mãnh liệt, dù cô có nghĩ ra lý do gì cũng không thể xóa bỏ nó được. Tuy nó chỉ là một ý nghĩ, ngay cả tính toán sẽ làm gì cũng chưa có nhưng Diệp Từ cũng quyết định quay ngựa, chạy về hướng Thạch Hoa Quả.
Thạch Hoa Quả vẫn đứng đấy đánh gấu, một con lại một con. Vận Mệnh là game online đầu tiên cô chơi, nên ban đầu thật sự cô chẳng hiểu cái gì, chọn sai rất nhiều thứ, có lúc cô chán đến mức muốn xóa ID chơi lại từ đầu nhưng lại tiếc những công sức mình đã bỏ ra để chơi đến cấp .
Chào mục sư Bỗng nhiên bên tai Thạch Hoa Quả vang lên một tiếng chào, cô quay đầu lại nhìn liền thấy có một tinh linh đang cưỡi ngựa đứng cạnh mình từ lúc nào, cô gái kia có sóng lưng thẳng tắp, làn da trắng muốt, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như bảo thạch. Mà bên cạnh cô ấy còn có một con báo nhỏ màu đen thùi nữa, con báo ấy đang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt màu hổ phách y hệt.
Chào thợ săn. Diệp Từ cười híp mắt nhìn Thạch Hoa Quả, cô gái kia hết nhìn cô rồi lại nhìn lão Tam, sau đó mới cận thận lên tiếng: Có chuyện gì không?
Diệp Từ lập tức chọn giao dịch với Thạch Hoa Quả, đồng thời kéo quyển sách Thuật Phục Sinh vào ô giao dịch: Có muốn quyển sách này không?
Quả nhiên hai mắt Thạch Hoa Quả lập tức sáng bừng lên, Diệp Từ tin chắc cô nàng mục sư này nhất định biết giá trị của quyển kỹ năng này.
Bạn muốn bao nhiêu tiền? Thạch Hoa Quả nhìn chằm chằm quyển kỹ năng vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, trong ánh mắt ấy ngoài sự e ngại còn có một chút vui mừng.
đồng vàng. Diệp Từ nói bừa một con số.
Thạch Hoa Quả sững người, sắc mặt tối sầm, sau đó cô nàng nhìn quyển sách với vẻ mặt lưu luyến rồi dứt khoát tắt giao dịch: Thật xin lỗi, mình không có nhiều tiền như vậy.
Không nghĩ lại sao? Diệp Từ nheo mắt, cười bí hiểm.
Thạch Hoa Quả quay đầu sang chỗ khác, nói đùa: Trả góp được không? Mười năm nha.
Lần này đến lượt Diệp Từ ngẩn người, cô không ngờ Thạch Hoa Quả lại hài hước đến vậy. Cô cười to vài tiếng rồi lắc đầu: Mình đâu phải ngân hàng, dĩ nhiên không nhận trả góp rồi.
Vậy thì mình còn phải nghĩ gì nữa? Thạch Hoa Quả nói xong liền xoay người đi, trông cô nàng vẫn còn rất luyến tiếc quyển sách này.