Văn Phòng Ẩn Hôn

chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ý nghĩ muốn sinh em bé của Đồ Tiểu Ninh cũng không phải đột nhiên xuất hiện, từ khi mẹ chồng mất cô đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Hơn nữa hôm nay biết tin Nhiêu Tĩnh đã mang thai, nơi mềm mại trong lòng cô như bị khẽ chạm vào. Cô cảm thấy nếu như hai người bọn họ cũng có em bé, cái nhà này có lẽ sẽ náo nhiệt vui vẻ hơn. Con trai của Dục Hằng chắc chắn sẽ rất đẹp trai thông minh, gen của anh tốt như vậy mà, không dùng thì thật là đáng tiếc.

Chỉ là cuối cùng anh lại nói chờ thêm một thêm một thời gian nữa.

Trong lòng Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng biết anh làm chuyện gì đều có tính toán. Nhiêu Tĩnh đi rồi, bộ phận cũng chỉ còn sót lại ba người, mặc dù ngân hàng sẽ bổ sung người mới, nhưng cũng phải cần thêm thời gian. Trong lúc mấu chốt này, nếu cô lại mang thai, bộ phận chắc chắn sẽ hỗn loạn rối rắm. Hơn nữa bây giờ cô là nhân vật đang được đồn đại là cặp kè với phú nhị đại, nếu lúc này mà mang thai, không biết sẽ bị mồm năm miệng mười xâu xé bàn tán thành như thế nào nữa.

Vì thế anh nói chờ thì chờ đi, sau đó Đồ Tiểu Ninh cũng không còn xoắn xuýt, chỉ suy nghĩ ở trong lòng.

Người ta vì anh mà bỏ qua mấy trăm triệu, nhưng anh lại keo kiệt một con tng trùng cũng không chịu cho.

Nhiêu Tĩnh thực sự muốn rời đi, Kỷ Dục Hằng cuối cùng cũng đồng ý, giúp cô ấy nộp đơn xin từ chức lên bộ phận nhân sự của chi nhánh ngân hàng. Rất nhanh cô ấy tiến hành thủ tục nghỉ việc, bộ phận kiểm toán bắt đầu kiểm tra nội bộ cô ấy, mà khách hàng cũ của cô ấy cũng được chuyển đầy đủ sang cho Đồ Tiểu Ninh.

Triệu Phương Cương là người kêu cha gọi mẹ nhất, anh ấy là đồng nghiệp với Nhiêu Tĩnh trước cả Đồ Tiểu Ninh, có thể nhìn ra Nhiêu Tĩnh rời đi làm anh ấy rất khổ sở.

“Người đàn ông thần tiên nào lại dụ dỗ chị mê mẩn đến mức ngay cả tiền đồ tốt đẹp cũng vứt bỏ thế hử?” Anh ấy nghĩ mãi không ra, dưới ánh mắt của anh ấy, những người vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp đều là những kẻ ngu ngốc. Không ngờ Nhiêu Tĩnh luôn luôn khôn khéo, vậy mà đầu óc cũng trở nên mơ màng từng bước từng bước đi vào phần mộ tình yêu ấy.

“Tôi không đi, sao cậu có thể “thượng vị”?” Nhiêu Tĩnh dọn dẹp đồ vật phản pháo.

Lời này cô ấy nói đúng là sự thật, cô ấy còn ở bộ phận này một ngày nào, thì ngày đấy Triệu Phương Cương cũng vẫn phải ở dưới cô ấy, chỉ có cô ấy đi rồi Triệu Phương Cương mới thể thăng chức. Hơn nữa lấy năng lực và mối quan hệ xã hội của anh ấy, tương lại sau này sẽ càng ngày càng phát triển.

“Đừng nói những lời này, Triệu Phương Cương tôi không bám váy đàn bà, cũng không cần nhường đường, chị không đi tôi vẫn còn một đối thủ cạnh tranh, con mẹ nó chị vừa đi đột nhiên tôi cảm thấy tôi chẳng còn giá trị gì.” Triệu Phương Cương thẳng thắn nói.

Nhiêu Tĩnh cười cười, “Sao cậu lại không có giá trị chứ? Cậu là một thanh bảo kiếm sắc bén của lão đại mà.”

“Nhưng mà cánh tay phải của anh ấy không còn, chỉ còn cánh tay trái tôi đây cũng tổn hại nghiêm trọng.”

Nhiêu Tĩnh nhìn quanh văn phòng, “May mà Phùng Sinh không có ở đây, nếu không lời này bị cậu ấy nghe được sẽ rất tổn thương.”

“Phùng Sinh tính cách không lạnh không nóng, không đủ tàn nhẫn, còn Tiểu Đồ.” Triệu Phương Cương lại bắt đầu đánh giá Đồ Tiểu Ninh, “Vẫn có thể bồi dưỡng, hay là từ hôm nay trở đi Tiểu Đồ chuyển môn hạ, bái anh làm sư phụ đi?”

Đồ Tiểu Ninh cũng không ngẩng đầu lên, “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sư phụ của em chỉ có duy nhất chị Nhiêu, em tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn.”

“Ôi ôi, em con bé lừa đảo này.” Triệu Phương Cương cảm thấy bị tổn thương, tổn thương từ tận đáy lòng.

Nhiêu Tĩnh mỉm cười hài lòng, “Cậu tưởng tôi rời đi rồi là anh có thể đào góc tường nhà tôi sao? Tiểu Đồ vẫn là người của tôi nhé.”

“Vâng vâng vâng, người của chị người của chị.” Triệu Phương Cương vừa nói vừa xắn ống tay áo.

“Làm gì? Muốn đánh nhau sao?”

“Không, tôi muốn trao cho chị một cái ôm thẫm đẫm tình đồng chí cách mạng, đồng thời chúc mừng chị từ một nữ cường nhân trong hố sâu công việc nhảy sang hố sâu thăm thẳm khác, trở thành người phụ nữ của gia đình. Hi vọng sau này gặp lại, bà chị gái già của tôi đừng biến thành bà chị xồn xồn.”

Nhiêu Tĩnh ném một cái kẹp bấm qua, hai tay chống nạnh giống như bình thường mắng anh ấy, “Cậu muốn chết hả, ai là bà chị xồn xồn chứ, là cậu thì có, cả nhà cậu mới xồn xồn!”

Văn phòng vẫn vẫn vui vẻ như trước, chỉ có Đồ Tiểu Ninh trong lòng cảm thấy lưu luyến không thôi. Bởi vì cô biết, sẽ có người rời bỏ nơi này sau Nhiêu Tĩnh, bọn họ cuối cùng rồi cũng sẽ từ biệt, mà những ngày như vậy chỉ có thể trở thành hồi ức quý giá, có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ có được nữa.

Cô yên lặng nhìn danh sách khách hàng mới được thêm vào dưới tên mình, cũng chẳng cảm thấy mừng rỡ như điên, bởi vì đây chính là tâm huyết của Nhiêu Tĩnh, mặc dù cô ấy cam tâm tình nguyện cho cô, nhưng cô không thể vui mừng thoải mái. Cô biết một mình cô cố gắng để được chuyển lên chính thức sẽ rất khó, nhưng cô không muốn trở thành người giống như Nguyên Kiều, cô muốn dựa vào chính mình, thử xem tự bước đi được bao xa.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bên tai vẫn vang lên tiếng đùa giỡn của Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương, thời gian chớp mắt vụt qua.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, đồng nghiệp, bạn bè, người thân, trưởng thành chính là có đến cũng có mất, vui mừng ưu sầu đan xen, nhân sinh có duyên gặp gỡ rồi tạm biệt, những gì bạn có thể làm chỉ là kiên trì đi về phía trước.

—— Bà J.

Đồ Tiểu Ninh lại bắt đầu điên cuồng tìm kiếm khách hàng, ngay cả Triệu Phương Cương cũng nói bây giờ cô là chuyên gia marketing.

Khách hàng ngày hôm nay cô đi gặp làm bên quảng cáo, có quan hệ hợp tác với khách hàng của cô, ông chủ muốn quay vòng vốn, thuận tiện giới thiệu cho cô.

Công ty quảng cáo này quy mô cũng không lớn, có điều ông chủ vẫn rất bận bịu, thường xuyên phải đi công tác, hôm nay kế toán mới liên hệ với cô nói ông chủ vừa về, buổi chiều có thể tới gặp.

Đồ Tiểu Ninh cầm tài liệu tới, cô theo địa chỉ kế toán gửi tới, lái xe tới đến dưới lầu công ty, ngẩng đầu nhìn biển hiệu.

——Quảng cáo Huy Hoàng

(Huy 晖 này có nghĩa là ánh dương, ánh nắng)

Cô nghĩ thầm hẳn là Huy Hoàng (辉 xán lạn, rực rỡ) mới đúng, hẳn là tên ông chủ có một chữ Huy (晖)? Nhưng mà cô tra xét thông tin công ty, cho dù là cổ đông hay là pháp nhân đều không có ai mang chữ Huy (晖) này.

Cô chỉnh trang quần áo bước vào, tới trước phòng tài vụ tìm kế toán.

“Là quản lý Đồ phải không?”

“Đúng vậy.”

“Thật là khéo, ông chủ cũng vừa qua đây, bây giờ đang ở trong văn phòng đây.”

“Tốt quá, vậy nhờ cô đưa tôi tới gặp anh ấy.”

“Được.”

Hai người một trước một sau đi, Đồ Tiểu Ninh thuận miệng hỏi, “Ông chủ họ gì vậy ạ?”

“Họ Dư.”

“Họ Dư? Nhưng hình như anh ấy không phải đại diện pháp nhân cũng không phải là cổ đông?”

“Dư tổng của chúng tôi là người đàn ông tốt, đại diện pháp nhân là mẹ, cổ đông là vợ, vì thế trên thực tế anh ấy không có tên trong danh sách những người nắm quyền ở công ty.”

Đồ Tiểu Ninh mỉm cười, “À, thì ra là như vậy, anh ấy đúng là một người con có hiếu và người chồng tốt.”

Hai người đi tới cửa phòng làm việc của ông chủ, kế toán gõ gõ cửa, “Dư tổng, người của ngân hàng đến rồi.”

“Ừm, mời vào.”

Kế toán đẩy cửa đi vào, một người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao đang ngồi trên ghế sofa pha trà, anh ta ngước mắt nhìn tới.

“Xin chào Dư tổng.” Đồ Tiểu Ninh cung kính chào hỏi.

“Chào cô, tới đây, mời ngồi.” Dư tổng này rất trẻ trung, quần áo thoải mái tùy ý, xem ra cũng là không chênh lệch nhiều với cô, lại là một người rất gần gũi, nhiệt tình bắt chuyện với cô.

Đồ Tiểu Ninh đi tới, lấy danh thiếp trong túi ra tự giới thiệu về mình, “Dư tổng, tôi là quản lý dịch vụ khách hàng của DR, Đồ Tiểu Ninh, lần đầu gặp mặt, thật hân hạnh.”

Dư tổng này đứng dậy nhận lấy danh thiếp của cô nhìn một lúc, lại nhìn cô, lại nhìn danh thiếp.

Đồ Tiểu Ninh gặp gỡ nhiều khách hàng, nhưng phản ứng của anh ta rất kỳ lạ, cô đang buồn bực lại đột nhiên nghe thấy anh ta kinh ngạc nói.

“Đồ Tiểu Ninh?”

Cô gật đầu, “Vâng.”

Sao vậy?

Anh ta đặt danh thiếp xuống, vừa đánh giá cô vừa ngồi sát lại, “Trung học cơ sở cô học trường trung học Tân Tài đúng không?”

Đồ Tiểu Ninh khựng lại chốc lát, “Đúng vậy.”

“Khóa ?”

Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, cô không giỏi toán học, hỏi cô khóa thứ mấy cô còn phải tính lại đã.

Anh ta lại hỏi, “Lớp K?”

Đồ Tiểu Ninh kinh ngạc, “Sao anh biết?”

Anh ta vỗ đùi, “Quả nhiên là cậu! Đồ Tiểu Ninh!”

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh ta chăm chú, chẳng lẽ là bạn học thời cấp hai sao? Nhưng mà khuôn mặt này, cô không thấy quen chút nào.

Cô tiếp tục duy trì mỉm cười, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức trong đầu xem có bạn học nào họ Dư không, thế nhưng ký ức thời trung học cơ sở quá xa xôi, ngoại trừ mấy bạn ngồi cùng bàn và lớp trưởng còn thường gặp gỡ, thực sự cô không nhớ được tên những người khác.

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô, anh ta chỉ vào mặt mình, “Tôi đây! Cậu không nhớ rõ sao? Suy nghĩ kỹ thử xem!”

Đồ Tiểu Ninh nghĩ, làm sao bây giờ? Chuyện lúng túng nhất trên thế gian này không gì bằng người ta biết mình, mà mình lại không nhận ra người ta, quan trọng hơn là anh ta bây giờ còn là khách hàng của bản thân, cô nặn ra nụ cười nhìn anh ta, nói biết thì không được, mà nói không biết cũng không nên.

Dư tổng cũng nở nụ cười, gợi ý cho cô.

“Hồi cấp hai, sau buổi tối tự học trên đường về nhà, có một lần xe đạp của cậu rơi xuống cống, phải không?”

Đồ Tiểu Ninh vừa nghe, trời đất, trong nháy mắt nghĩ tới.

Cô không nhịn được kinh ngạc, “Cậu, cậu là Dư, Huy?”

Dư tổng gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, tôi là Dư Huy, bây giờ đã nhớ ra chưa?”

Trời đất! Trong lòng Đồ Tiểu Ninh chửi thầm một trăm lần “đậu xanh”, đây là cái mối duyên phận khỉ gió gì vậy?

Người đàn ông trước mắt, khách hàng cô đang tiếp thị vậy mà lại là Dư Huy, cậu thiếu niên quậy phá nổi danh trường trung học, thời học trung học đã từng uy hiếp cô, khiến cho cô bị vấp vào nắp cống trên đường đi từ lớp tự học buổi tối về, xe đạp của cô cũng bị lao xuống cống!

“Nào nào nào, ngồi xuống đã!” Dư Huy thấy cô vẫn đang đứng thì mời cô ngồi xuống, dáng vẻ nho nhã lễ độ, đâu còn có chút hung hăng ương ngạnh như thời còn đi học.

Đồ Tiểu Ninh không ngờ bây giờ cậu bạn này đã thay đổi lớn như vậy, cảm thấy bất ngờ chấn động.

Dư Huy ném chìa khóa xe cho kế toán, “Đi lấy giúp tôi hộp trà ngon trong cốp xe, tôi muốn ôn lại chuyện xưa với bạn học cũ.”

Kế toán cầm chìa khóa, “Vâng, Dư tổng.”

“Lấy loại tốt nhất nhé!” Anh ta lại căn dặn.

“Vâng.”

“Cậu ngồi đi.” Anh ta ngoái đầu nhìn lại nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh đang còn đứng thẳng, sau đó cười nói, “Cậu đang tức giận chuyện ngày xưa tôi bắt nạt cậu sao?”

Đồ Tiểu Ninh xua tay ngồi xuống, “Không không, đã là chuyện rất lâu về trước rồi, khi đó mọi người đều là trẻ con, biết cái gì đâu.”

Dư Huy kéo kéo ống quần ngồi xuống, “Đúng vậy, bây giờ suy nghĩ lại thấy thật ấu trĩ.” Lại nhìn qua Đồ Tiểu Ninh, “Bây giờ cậu làm việc ở ngân hàng sao?”

Chuyện cũ năm xưa như theo dòng thời gian trôi đi và sự trưởng thành của bọn họ chậm rãi quên đi, lần thứ hai gặp mặt chỉ còn lại ôn hòa nhã nhặn của những người đã trưởng thành, cùng sự khách sáo khi gặp lại cố nhân.

“Đúng vậy, làm quản lý dịch vụ khách hàng, bây giờ chẳng phải đang tới công ty của Dư tổng đây để tiếp thị đây sao? Xem ra hai chúng ta cũng rất có duyên.” Đồ Tiểu Ninh trêu ghẹo nói.

“Ôi, cậu đừng trêu tôi nữa, tôi thì làm tổng giám đốc gì chứ, tự mở một công ty nhỏ kiếm cơm mà thôi. Tôi kết quả học tập không tốt, lại học không cao, đi xin việc chỗ nào người ta cũng không nhận, đành phải tự gây dựng sự nghiệp.” Dư Huy nói, rót cho cô một ly nước lọc.

“Tự chủ gây dựng sự nghiệp mới tốt, tự mình làm ông chủ, không giống chúng tôi phải đi làm thuê cho người ta, kiếm cơm dựa vào thành tích, áp lực cũng lớn, cậu xem, ngày hôm nay không phải cậu là thượng đế của tôi sao?”

Dư Huy nâng ly trà lên uống một hớp, “Đừng đừng, cậu tâng bốc tôi như vậy, tôi sắp bay lên trời rồi. Ban đầu tôi cũng chỉ muốn tìm ngân hàng tư vấn rồi nghiên cứu lại, nhưng bây giờ cậu tới, cho dù tôi không muốn vay cũng phải vay!”

Đang nói chuyện thì kế toán mang trà đến, anh ta nhanh chóng mở ra bắt đầu pha trà. Đồ Tiểu Ninh nhìn anh ta có một bộ trà cụ, trước tiên nấu nước, sau đó tráng qua dụng cụ uống trà, lại pha trà, cuối cùng rót một chén trà nhỏ tự tay đưa cho cô.

Đồ Tiểu Ninh vừa định đón lấy, đã nghe anh ta nói.

“Bạn học Đồ, thời trung học là tôi không tốt, không hiểu chuyện bắt nạt cậu, làm cho cậu đêm đó ngã thành như vậy, năm đó nợ cậu một lời xin lỗi, ngày hôm nay xin được trả lại cho cậu.” Anh ta nâng chén trà lên, vẻ mặt rất trịnh trọng, “Thật xin lỗi! Mong cậu tha thứ!”

Anh ta như vậy ngược lại khiến cho Đồ Tiểu Ninh rất ngượng ngùng.

“Dư tổng.”

“Dư Huy, cứ gọi tôi là Dư Huy đi, Dư tổng tôi nghe thấy xa lạ quá.”

Đồ Tiểu Ninh cũng đổi giọng, “Bạn học Dư, cậu không cần như vậy, đây đều là chuyện khi còn nhỏ. Lại nói, lúc đó tôi cũng chỉ bị thương ngoài da, những năm nay tôi đã sớm quên mất rồi.”

Dư Huy thở dài, “Tôi là thật tâm nói xin lỗi với cậu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện trước kia, cảm thấy bản thân đúng là khốn nạn lại không hiểu chuyện, không hiểu sao lúc đó tôi lại làm ra được chuyện bắt nạt bạn học nữ?” Càng nghĩ càng hối hận, còn tự mắng bản thân, “Thật là một tên súc sinh.”

Đồ Tiểu Ninh thuận thế tiếp nhận ly trà của anh ta, “Con người luôn có thời thanh xuân xốc nổi. Khi đó tôi cũng làm không đúng, không nên ném bóng rổ vào cậu.” Bây giờ nghĩ lại, khi đó bản thân cũng kích động, cứ việc trả bóng rổ lại cho anh không phải là sẽ không có chuyện dây dưa phía sau sao?

Dư Huy cũng khoát khoát tay, “Dù sao cậu cũng là một cô gái, nói như thế nào khi đó tôi cũng không nên ở mai phục trên đường cậu đi học buổi tối về, bây giờ nghĩ lại thật là quá đáng, cũng rất nguy hiểm, may mắn là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.”

Hai người cứ như vậy hàn huyên lại chuyện xưa, bầu không khí trong cả buổi đều ung dung thoải mái, không cần câu nệ không gò bó bản thân. Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bọn họ thực sự là đã trưởng thành rồi, nhiều năm qua đi, đều đã thành thục.

Lại tán gẫu thêm một lúc, Dư Huy nói kế toán đi chuẩn bị tài liệu, anh ta uống một hớp trà, thuận miệng hỏi một câu, “Đúng rồi, sau này cậu và hotboy trường học năm xưa, Kỷ Dục Hằng, thế nào rồi?”

Đồ Tiểu Ninh đang cầm ly trà, nghe thấy lời này của anh ta, động tác hơi ngừng lại, lại trấn tĩnh uống trà, “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”

Dư Huy nở nụ cười, “Cậu không biết sao? Năm đó cậu ta nói cậu rời đi, sau đó lôi tôi vào góc đánh cho một trận tơi bời, ra tay vô cùng tàn nhẫn, máu mũi tôi chảy mấy ngày mới cầm được.”

Lời nói của anh ta khiến cho Đồ Tiểu Ninh hơi sững sờ, mà anh ta vẫn còn hồn nhiên nói tiếp.

“Lúc đó cậu ném bóng rổ vào tôi, cũng là cậu ta chặn tôi lại ở cửa sân bóng rổ, tôi mới không kịp đi tìm cậu tính sổ.” Anh ta mân mê ly trà lại lắc đầu, “Thằng nhóc kia rất để ý cậu, ra tay rất tàn nhẫn, cậu ta sợ tôi truyền ra chuyện cậu ta thích cậu ở trường học, còn lôi chuyện sẽ khiến tôi bị đuổi học ra uy hiếp tôi, lúc đó tôi còn tưởng hai người sẽ ở bên nhau.”

Đồ Tiểu Ninh cứ như vậy ngậm ngụm trà trong miệng, cũng không thể bình tĩnh mà nuốt xuống được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio