Văn Phòng Ẩn Hôn

chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm nay Kỷ Dục Hằng không phải đi xã giao, khi Đồ Tiểu Ninh về thì anh đã ở nhà rồi.

Anh đang cầm cuốn sách ngồi trong phòng khách, thấy cô trở về khép sách lại đứng dậy đón.

“Em muốn ăn cái gì?”

Anh mặc một cái áo mỏng nhạt màu, quần thể thao, bởi vì dáng người anh gầy gò, khoác lên người anh rộng thùng thình.

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, hổn hển chạy chậm lao về phía anh, ngay cả túi cũng quên không bỏ xuống.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Đồ Tiểu Ninh hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh mới nói, “Ngày hôm nay em đi gặp một khách hàng.”

“Ừm.” Giống như những chuyện ngày thường tan tầm hai người nói chuyện, anh chưa phát hiện có điều gì không thích hợp.

“Anh đoán xem ông chủ là ai?”

Anh cúi người đặt sách lên khay trà, “Ai?”

Đồ Tiểu Ninh ngưng thở, “Dư Huy, thiếu niên hư hỏng bắt nạt em thời trung học.”

Động tác trong tay anh hơi ngưng lại, không dễ phát hiện nhưng vẫn rơi vào trong mắt Đồ Tiểu Ninh.

Sách vững vàng nằm ở trên khay trà, anh lại ừ một tiếng, lần thứ hai đứng thẳng nhìn về phía cô, “Sau đó thì sao?”

“Cậu ta nói với em mấy chuyện.”

Anh lẳng lặng đứng ở đó, dáng người anh tuấn giống như một pho tượng được đắp nặn tỉ mỉ.

Anh không nói tiếp, giống như đang lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô.

Đồ Tiểu Ninh đi về phía trước hai bước, cũng chẳng buồn thay dép lê.

“Cậu ta nói, năm đó anh để em đi trước, anh đã đánh cậu ta một trận, đánh cho cậu ta máu mũi chảy không ngừng. Cậu ta nói lúc trước em ném bóng rổ vào người cậu ta, là anh đã đứng chặn ở cửa sân bóng rổ chặn cậu ta tại, còn nói……” Cô hơi ngừng lại, đối diện với ánh mắt của anh.

Anh vẫn đứng thẳng, “Còn nói cái gì?”

Trái tim của Đồ Tiểu Ninh đập loạn nhịp, nóng hổi, mãnh liệt hơn bất kỳ những lần nào so với trước đây.

Cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt anh, “Còn nói anh, thích em.”

Khoảnh khắc đó, trong phòng rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Đồ Tiểu Ninh có thể nghe thấy nhịp đập của chính mình, có điều giây phút này cũng không kéo dài quá lâu, đôi môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, nói, “Cậu ta nói không sai.”

Đồ Tiểu Ninh không biết nên làm gì để hình dung cảm giác vào giờ khắc này, bởi vì trong một thời gian ngắn lại có nhiều cảm xúc đan xen, cô thậm chí còn tưởng bản thân mình nghe nhầm.

“Anh, em?”

Giờ khắc này ánh mắt của anh tựa như muốn xuyên thủng đáy lòng cô, dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, giọng nói anh mềm nhẹ, như ở ngay bên tai cô, quyến rũ ngọt ngào khiến cho cô say.

Anh nói, “Đồ Tiểu Ninh, anh đã yêu em, từ rất lâu về trước.”

Ánh mắt Đồ Tiểu Ninh nóng bỏng, trái tim cũng nóng lên, cảm thấy đại não không còn là của chính mình, nghĩ gì liền hỏi cái đó, “Anh, yêu thầm em?”

“Đúng vậy, anh yêu thầm em.”

“Từ thời cấp hai sao?”

“Anh từ khi học cấp hai, đã yêu thầm em.”

Cô hỏi cái gì anh đáp cái đó.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, nhưng lại chân thực đến mức không giống ảo ảnh.

“Nhưng, nhưng, anh là Kỷ Dục Hằng, em chẳng là gì, em, sao anh lại?”

Anh vẫn đang chăm chú dõi theo cô, giống như mẹ chồng đã từng nói, chỉ cần cô xuất hiện, anh có thể không chớp mắt nhìn cô nửa ngày, chỉ sợ không nhìn thấy cô nữa.

“Anh nói là, anh nhất kiến chung tình với em.”

Viền mắt cô ướt át, thì ra không phải bắt đầu từ lần gặp gỡ trong thang máy, mà đã sớm như vậy, cô cứ tưởng nhất kiến chung tình nhưng thì ra là tình thâm đã lâu.

Tình cảm dâng trào, hạnh phúc lại càng cảm thấy kinh ngạc, Đồ Tiểu Ninh nói không ra lời, anh ngồi đó vươn tay về phía cô, “Có một số thứ, vẫn muốn đưa cho em, vốn muốn chờ đến khi làm lễ cưới bù lại, xem ra hôm nay phải đưa trước rồi.”

Đồ Tiểu Ninh yên lặng đi tới, anh cầm lấy tay cô đi vô phòng làm việc.

Hai người đứng trước tủ sách cao to, anh kéo mở một ngăn kéo nhỏ trong một góc khuất. Ngăn kéo đó thực sự quá mờ nhạt không đáng chú ý, mỗi lần quét tước vệ sinh cô đều lơ là, cho rằng nó chỉ để trang trí, không nghĩ tới còn có thể mở ra.

Anh lấy một đồ vật trong ngăn kéo ra, lại chậm rãi đưa đến trước mắt cô.

Đồ vật được đặt ở nơi đó dường như không thấy ánh sáng mặt trời, tuy ở trong không gian kín, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị oxy hóa, theo dòng chảy thời gian mà cũng trở nên phai màu bụi bặm.

Cô dán chặt mắt vào nó, cả người ngơ ngác.

“Anh, anh?”

Anh cầm tay cô lên, nhẹ nhàng đặt nó vào trong lòng bàn tay cô.

“Buổi tối năm lớp ấy, em làm rơi, anh đã đi tìm rất nhiều cửa hàng, sửa rất lâu mới có thể làm cho nó giống như đúc trước đây, vẫn muốn tìm cơ hội tự tay trả lại cho em, nhưng vẫn không kịp trước tốt nghiệp.”

Đôi mắt cô ươn ướt, bàn tay run rẩy.

Trong lòng bàn tay cô, chính là băng cassette bị rớt xuống cống khi cô bị té xe, đó là album mới kỷ niệm năm năm thành lập ban nhạc Dirge. Năm đó cô bị Dư Huy mai phục, băng cassette cô phải dành dụm tiền để mua bị chia năm xẻ bảy, mắt kính của cô cũng bị bể nát. Lúc nhặt đồ không thấy rõ lắm, khi về mới biết băng cassette bị mất, chờ tới sáng ngày hôm sau đi học tìm nhưng chẳng thấy, cô cứ nghĩ bị công nhân vệ sinh thu gom rác rồi, lại không nờ là anh.

“Ông xã, anh……” Cô nghẹn ngào.

Tất cả mọi chuyện, cả đêm thời trung học ấy, vào thời khắc này tất cả đều sáng tỏ, vì thế tất cả đều không phải là trùng hợp, mà bắt đầu từ tình thâm triền miên bao năm của anh.

Tầm mắt cô mơ hồ, cô nâng băng cassette đã từng mất đi dường như đang nâng trái tim của anh, cô nhìn anh như đối diện với cậu thiếu niên chói mắt năm đó đột nhiên xuất hiện tại dưới ánh trăng, đưa tay ra cứu cô.

“Vốn muốn trả lại cái này cho em ở hôn lễ của chúng ta.” Kỷ Dục Hằng nói với cô.

“Sao anh, anh không tỏ tình với em?” Rung động tới từ từng ngóc ngách của thân thể, cô ngôn từ nghèo nàn suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

“Anh đã từng tỏ tình với em.”

Cô nhướng mày.

“Ngày ấy, tham gia lễ cưới của bạn học, bài thơ đó là muốn đọc cho em nghe.” Đôi mắt anh thâm thúy, giọng nói vẫn như làn gió xuân lướt qua vành tai, “Lúc đó em và anh cùng đứng ở trên khán đài, những lời đó chính là tiếng lòng anh muốn nói với em: trang thơ, lặp đi lặp lại nhiều lần cũng chỉ muốn nói những lời khi niên thiếu chẳng thể nói ra — anh yêu em.” Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Bà Kỷ, thực ra, em đã ở trong trái tim anh từ rất lâu rồi.”

Trong nháy mắt lệ rơi như mưa, Đồ Tiểu Ninh nhào vào lồng ngực anh,

“Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng, anh, anh!”

Nếu như bây giờ có gương cho cô soi, chắc chắn cô đã thấy hình tượng mình khóc thành ngu ngốc, nhưng đây chính là lời tỏ tình lãng mạn, thâm tình nhất mà cô nghe thấy trong cuộc đời.

Anh đón lấy cô, ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô, lại giống như lần gặp lại trong thang máy sau nhiều năm xa cách, cô đứng bên cạnh anh, vén tóc dài ra sau vành tai xinh.

“Ninh Ninh, anh yêu em.”

Đồ Tiểu Ninh bị cảm động tới khóc nức nở, “Kỷ Dục Hằng, đẳng cấp của anh quá cao, em, em cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.”

“Vậy thì không cần phải nói gì hết.” Anh nâng khuôn mặt cô, che kín đôi môi cô.

Rất lâu sau đó, trong cuốn “Tôn tử Binh pháp” Kỷ Dục Hằng thường lật xem lại rớt ra bức ảnh bọn họ tham gia lễ cưới bạn học. Đó là bức ảnh đầu tiên bọn họ chụp chung, phía sau có thêm một đoạn văn, những dòng chữ khải ngay ngắn như điêu khắc được viết bằng bút máy, mạnh mẽ cứng cáp:

Thời niên thiếu, anh cao lớn phóng khoáng, cùng em trong vạn người, nhẹ nắm chặt tay.

Năm tháng đằng đẵng, đèn xanh rượu đỏ, xuyên qua vạn dặm người, khẽ chạm vào trán em.

Đêm đó Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hạnh phúc như muốn tan ra thành bong bóng nhỏ, vừa nhắm mắt lại hình ảnh của anh thời trung học lại xuất hiện, học hành xuất sắc không yêu đương, không phải là người tầm thường, cái gì gọi là nói ngọt như mật, cô bị anh Kỷ nhà cô làm ngọt đến họng, ngọt đến mức say sưa, ngọt đến tận đỉnh.

Trời vừa sáng anh còn chưa tỉnh dậy, cô không nhịn được nằm úp sấp lên người anh, nâng cánh tay lên để anh ôm chặt lấy mình, lại tiếp tục vùi sâu vào trong lồng ngực anh, sau đó lại cọ co vào đôi chân dài, mơn trớn thắt lưng anh.

Sáng sớm đã bị trêu chọc, anh cũng không thể tiếp tục ngủ, khẽ nhúc nhích giam chặt cô ở trong lòng mình.

Cô biết anh đã tỉnh rồi, lại càng sáp lại gần, giọng nói nhẹ nhàng như một chú mèo khẽ gọi anh: “Chồng ơi, ông xã ơi.”

Cô hôn lên khuôn mặt anh tuấn của anh, xuống xương quai xanh, hầu kết, cằm, đôi môi.

Tất cả của anh, đều là của cô.

Anh cứ để mặc cho cô đùa nghịch, cho đến khi hai người nhìn thẳng vào nhau, cô lại như muốn tan vào anh, biến mình trở thành một phần của thân thể anh, chưa từng to gan chủ động như vậy.

Cuối cùng hai người quấn chặt lại với nhau, đôi chân hai người chồng lên nhau, cô cọ cọ chân anh, ngón chân co quắp, anh vuốt nhẹ dọc theo cột sống cô, bàn tay lướt qua từng tấc da thịt, “Còn muốn?”

Cô mệt mỏi thở hổn hển nhưng vẫn đáp, “Ưm.”

Từ tối qua đến bây giờ, cô không nhớ được đã bao nhiêu lần, nhưng cô lại muốn anh càng nhiều hơn nữa.

Anh hôn lên bờ vai trần của cô, “Em muốn ép khô anh sao?”

Cô ôm cổ anh làm nũng, “Nhưng mà chưa đủ.”

Anh kéo chăn kín mít, một chút không khí cũng không chui lọt, “Ngoan, ngủ thêm một chút nữa.”

Tay Đồ Tiểu Ninh vẫn đang còn lộn xộn, bị anh đè xuống, “Nghe lời.”

Bây giờ cô có lá gan kiêu căng không cần kiêng dè gì, tay không chịu thu lại, “Không nghe, em muốn.”

Thấy anh không động đậy cô chủ động dán lên, như dây leo hận không thể mọc trên người anh, mút hầu kết anh, “Ông xã.”

Lý trí của Kỷ Dục Hằng sắp bị cô làm cho đứt đoạn, nhưng lại sợ làm tổn thương cô, anh biết tình yêu của cô tha thiết, nhưng dù mãnh liệt cỡ nào cũng phải kiềm chế bản thân.

Anh ôm chặt cô trong chăn, kiên trì dỗ dành cô, “Đêm nay lại cho em.”

Cô lại dụ dỗ cọ sát, hai gò má hồng phây phây, ánh mắt long lanh như vành trăng non tấn công anh, “Không, ngay bây giờ có được không anh?”

Anh xoa đầu cô, “Em phải cho anh dự trữ lương thực để nộp thuế chứ, lần này em bắt nộp hết, giàu có tới cỡ nào cũng đã hết sạch rồi, làm sao cũng phải dự trữ trước một ngày.”

Đồ Tiểu Ninh véo eo anh, “Anh còn có thể không còn sao?”

Hắn không biết xấu hổ trả lời, “Đúng vậy, bởi vì có một người vợ quá lợi hại, lần này nộp thuế hơi nhiều.”

Đồ Tiểu Ninh lại muốn đánh anh, bị anh cười nắm lấy.

“Muốn ăn vạ?”

Đồ Tiểu Ninh không thừa nhận, “Anh mới chơi xấu ấy.”

Anh nắm lấy tay cô đặt trước ngực, cái gì cũng đều nghe theo cô, “Được, là anh chơi xấu.”

“Anh thật là chán ghét.”

“Ừm, anh chán ghét.”

“Anh yêu em.”

“Em yêu anh.”

“Không phải, là anh yêu em!”

“Đúng vậy, là em yêu anh.”

“Không phải, là em yêu anh!”

“Ừm, anh biết.”

“Anh thật là đáng ghét, Kỷ Dục Hằng.”

Hai người ôm nhau quấn quýt, một lát sau Đồ Tiểu Ninh đã nằm ở trên ngực anh, đầu ngón tay lướt vẽ trên làn da láng mịn của anh.

“Trước đây anh thích em sao không nói ra?”

Anh khẽ khép mắt lại, như nửa tỉnh nửa mê, “Sợ em quá đắc ý.”

“Sao em lại đắc ý chứ?”

“Bây giờ em như vậy còn không đắc ý sao?”

Rõ ràng như vậy sao? Nhưng anh đã nhắm hai mắt rồi mà.

“Anh không được nhìn.”

Anh vẫn nhắm mắt, nhưng giọng nói chắc chắn, “Không cần nhìn cũng biết, em thở một hơi, anh cũng biết một giây sau em muốn làm gì.”

Cô ôm chầm lấy cổ anh, nụ cười treo trên mặt không hề che giấu, “Ừm đúng vậy, hotboy Kỷ thầm mến em, em có thể đắc ý chứ, sớm biết anh có ý với em, năm đó em với anh yêu sớm là được rồi, còn có thể náo động toàn trường khiến cho vạn người chú ý.”

Ai nha, cô đã bỏ lỡ điều gì! Nghĩ lại cảm thấy mình thật là thiệt thòi.

Anh nhào nặn mông cô, “May mà em không có suy nghĩ ấy, nếu không dựa theo tính cách của em, sợ là đã làm trễ nải học tập, không thi đậu nổi cấp ba, anh trở thành tội nhân thiên cổ.”

Đồ Tiểu Ninh lại không thừa nhận, “Em kém cỏi như thế sao?”

“Từ mới tiếng anh phải đọc nửa ngày mới thuộc.”

Cô biết anh đang nói tới chuyện trước đây học thêm ở nhà dì anh.

“Đó là các anh đều là học sinh xuất sắc, đương nhiên không giống với em chỉ là tiểu tốt đâm vào đám tướng quân, những từ vựng lít nha lít nhít, chỉ cần nhìn thôi đã muốn hôn mê, nào có trâu bò giống như anh, đã gặp qua là không quên được. Hơn nữa em bị mọi người ghét bỏ xa lánh, lúc đó cũng không thấy anh giúp em một tay.” Cô nói đến phần sau còn có chút oan ức.

“Anh không giúp em?” Kỷ Dục Hằng hỏi ngược lại.

Như lại có được kinh hỉ, Đồ Tiểu Ninh sáp tới, “Lúc đó em suýt chút nữa bị người khác đụng ngã xuống cầu thang, anh đưa tay kéo em không phải là do tiện tay, mà là cố ý kéo em lại?”

“Không phải vậy thì sao? Anh rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều đi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Đồ Tiểu Ninh vui vẻ ôm mặt anh hôn mấy ngụm, “Khi đó anh thấy em xinh đẹp sao?”

Thời còn học trung học cô mang mắt kính, buộc tóc đuôi ngựa, ngoại hình rất bình thường, sao anh có thể nhất kiến chung tình với cô đây?

Anh không lên tiếng cô gấp gáp truy hỏi, “Là lúc hai lớp chúng ta cùng học thể dục sao? Lần đó nhất kiến chung tình à?”

Anh vẫn không nói chuyện, cô lắc lắc anh, “Có phải không anh?”

Nhưng anh chỉ nói, “Anh nhìn thấy em, còn sớm hơn em nhìn thấy anh.”

Tò mò muốn chết, Đồ Tiểu Ninh lại bị giết chết trong một giây ngắn ngủi, hỏi lại như thế nào anh cũng không chịu nói ra.

“Vậy anh nói xem anh xuất sắc cao không với tới, lại đang ở lớp cách xa như vậy, anh không nói enh thích em thì làm sao em biết?” Cô lầm bầm.

“Biết rồi thì thế nào? Muốn yêu sớm à? Em dám không?” Anh hỏi ngược lại.

Cô gật gù tính toán, “Dám chứ.”

Đầu lập tức bị vỗ một cái, “Dám cái thử xem? Hồi đó mới bao lớn mà dám yêu đương? Thành tích học tập kia của em, vật lý ,, hóa học ,, đu idol đã mất một nửa trí thông minh, lại yêu đương vào nữa, em còn có tâm tư học tập sao?”

Đồ Tiểu Ninh sững sờ, “Anh, anh, sao anh biết?”

“Có cái gì mà anh không biết chứ? Vợ của Kỷ Dục Hằng anh học mấy môn tự nhiên kém như vậy, chính anh cũng thấy mất mặt.”

“Ấy, đừng như vậy mà, em cũng chỉ là do học lệch nghiêm trọng, những môn khoa học tự nhiên hơi kém một chút thôi. Mấy môn xã hội vẫn okie mà, tốt xấu gì em cũng thi đậu cấp ba, chỉ là không thể so sánh với các anh học trường trọng điểm thôi.” Đồ Tiểu Ninh lại mặt dày mày dạn đi hôn anh, “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta mỗi người đi một ngả, anh không sợ sẽ không còn gặp lại em sao? Nếu như em cưới người khác thì sao?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, “Những gì của mình thì cuối cùng sẽ thuộc về mình, vận mệnh không cho mình cái gì thì cho dù cưỡng cầu cũng không được. Nhưng từ khi em cùng người nào đó chia tay, thì vận mệnh đã an bài em là của anh.”

Đồ Tiểu Ninh cười thành một đóa hoa, đáy lòng mềm mại ngọt ngào như kẹo bông gòn, cô dựa lại gần ghé sát vào lỗ tai anh, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, “Vì thế, em là mối tình đầu của anh?”

Anh quấn quýt những ngón tay cô, “Em là mối tình đầu của anh.”

“Anh chỉ từng yêu một mình em.”

“Anh chỉ yêu em.”

“Em là duy nhất của anh?”

“Vẫn luôn là duy nhất, chưa bao giờ thay đổi.”

Đồ Tiểu Ninh lại luân hãm, cô đã trở thành người con gái ngưỡng mộ anh mà chính bản thân cô đã từng vô cùng căm ghét, tận đáy lòng nói những lời mà bọn họ thường gào lên khi đó.

Kỷ Dục Hằng, em muốn sinh con cho anh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio