Văn Võ Song Toàn

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chấn Văn đã không còn nhớ nổi lúc nhỏ trông Khương Vũ Thần như thế nào, chỉ nhớ khi đó bọn cậu rất thích với Khương Vũ Thần. Bởi vì cậu ta luôn có rất nhiều trò chơi thú vị nên có rất nhiều đứa trẻ, thậm chí cả những người lớn hơn hai tuổi cũng đều vây quanh cậu ta. Lúc còn nhỏ, cậu gần như sùng bái Khương Vũ Thần, bởi vì cậu ta rất ưu tú, luôn là đứa trẻ được người lớn khen ngợi.

Đã qua nhiều năm, bây giờ Khương Vũ Thần vẫn thu hút người khác như trước. Cứ nhìn những người tới tham dự tiệc sinh nhật của Khương Vũ Thần thì biết, tất cả ánh mắt nhìn cậu ta đều là tán thưởng và sùng bái, Dư Hải kia thì chắc chắn là người sùng bái nhất.

Trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, mặc dù những người tham gia đều ở lứa tuổi ngang ngửa cậu ta, vốn dĩ nên vui vẻ thoải mái, nhưng trong tình huống này, lại cố hết sức bày tỏ dáng vẻ tao nhã nhất, ưu tú nhất của bản thân, che giấu nịnh nọt của mình. Đây chính là nguyên nhân khiến Chấn Văn, Chấn Võ cảm thấy mình không hợp với nơi này.

Mà người sinh nhật, tiêu điểm của tất cả mọi người, sau khi cắt bánh lại tự đưa bánh cho hai người chẳng những không giống với người ở đây mà xu hướng giới tính cũng có vẻ khác biệt.

Lúc cậu ta cầm bánh sinh nhật đi tới, tất cả mọi người gần như nín thở, tầm mắt chuyển theo bước chân của Khương Vũ Thần.

Và những lời của bọn cậu, họ cũng đều nghe thấy rõ ràng, đặc biệt là câu: “Bởi vì cậu không giống bọn họ!”

Câu nói đầy ẩn ý này khiến tất cả đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu suy đoán ý của cậu.

Sự việc xảy ra sau đó khiến tất cả đều hoảng hốt mà la lên. Chấn Văn, Chấn Võ như là đã thương lượng từ trước mà đồng thời úp bánh ngọt trên tay lên khuôn mặt tươi cười của Khương Vũ Thần.

Tất cả mọi người trong sảnh sau khi hô lên thì như bị đóng băng, trợn tròn mắt mà nhìn ba người.

Người có phản ứng đầu tiên chính là Trần Hiểu Hiểu mặc bộ váy dài quét đất tựa như một nàng công chúa. Cô nàng xông tới, vừa lau bánh ngọt trên mặt giúp Khương Vũ Thần, vừa chỉ trích: “Sao các cậu lại quá đáng như vậy?” Những người khác cũng lên tiếng phụ họa, tất cả đều chỉ trích, mắng mỏ Chấn Văn và Chấn Võ.

Chấn Văn chẳng thèm để tâm mà nhún vai: “Chúng tôi chỉ chúc mừng cậu ta thôi mà, sinh nhật mà không bị úp bánh kem không phải rất nhàm chán sao? Đúng không, Chấn Võ?”

Chấn Võ chỉ cười, nhìn ánh mắt đầy vui vẻ của Chấn Văn, càng thêm hài lòng vì hành động của cậu.

Bánh kem vẫn dính trên mặt, Khương Vũ Thần đột nhiên bật cười, ban đầu là cười nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến gập người.

Cậu ta cười như vậy khiến mọi người đều ngơ ngác, Trần Hiểu Hiểu và Dư Hải là mấy người thân thiết với cậu ta nhất, thấy vậy lo lắng hỏi: “Cậu không bị ngốc đấy chứ?” Trần Hiểu Hiểu đặt tay lên lưng Khương Vũ Thần, cúi người nhìn Khương Vũ Thần vẫn gập người mà cười.

Khi Chấn Văn, Chấn Võ bắt đầu nghi ngờ có phải là cậu ta bị úp bánh đến choáng váng rồi hay không, Khương Vũ Thần mới ngừng cười, lau lớp kem hòa nước mắt trên mặt.

“Mình đã nói Vương Chấn Văn cậu không giống người khác mà. Cậu có nhớ trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của mình, cậu cũng úp bánh lên mặt mình không?”

Chấn Văn nhíu mày, lục tìm trong trí nhớ những lần mình và Khương Vũ Thần tiếp xúc với nhau, nhưng không sao nhớ ra sự việc đó.

“Cậu không nhớ? Cũng phải thôi. Lúc đó cậu sáu tuổi, còn mình bảy tuổi, lần đầu tiên mình mời cậu tới dự tiệc sinh nhật. Khi đó cậu như một con búp bê, mặc bộ vest nhỏ màu trắng, đáng yêu đến mức khiến mình không nhịn được mà véo má cậu. Cậu bị mình véo đến tức giận. Mình nói vì mình thích cậu nên mới véo cậu. Kết quả, lúc mình cắt bánh, cậu lại úp bánh kem lên mặt mình, nói là vì cậu thích mình nên mới úp bánh lên mặt mình.”

Chấn Võ vốn đang vui vẻ, nghe vậy thì trầm mặt, nhìn không ra cảm xúc.

Nhìn mặt Khương Vũ Thần dính đầy bánh kem, bộ vest hàng hiệu trên người loang lổ không còn màu sắc ban đầu, chứ đừng nói đến mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ của cậu ta bị lớp kem làm cho chuyển thành màu hồng, cả người trông vô cùng nhếch nhác.

Chấn Văn có chút nổi giận: “Cậu thích bị ngược đãi hả, thế này rồi mà vẫn cười được.”

Khương Vũ Thần vẫn vui vẻ cười nói với Chấn Văn: “Dù sao lát nữa mình cũng phải thay quần áo, chẳng sao cả. Quan trọng là, cậu đã trở lại là Vương Chấn Văn trước kia rồi, mình rất vui. Được rồi, các cậu ăn đi, mình đi rửa mặt, lát nữa sẽ quay xuống.”

Khương Vũ Thần xoay người định đi, lại đột nhiên như nhớ ra gì đó, nhìn Dư Hải: “Dư Hải, thay tôi tiếp đãi bọn họ, đừng có gây sự, nghe chưa?”

Dư Hải cứng ngắc gật đầu, nhìn Chấn Văn không chút tiếp nhận lòng tốt, đè nén tức tối, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Náo loạn xong xuôi, đột nhiên trở lại vui vẻ khiến không khí bữa tiệc có chút kỳ quái. Tiếng xì xào bàn tán của ba cô gái đứng bên cạnh Chấn Văn, Chấn Võ lọt vào tai hai người, nhưng chẳng thể truyền tới trên lầu.

“Nếu như nhìn kỹ, khuôn mặt, đôi mắt của cậu ta đúng là rất đẹp.”

“Vậy tức là Khương thiếu cũng thích cậu ta ấy hả? Không thể nào?”

“Chắc không phải đâu. Mình thấy hình như cậu ấy có hẹn hò với cô bạn gái nào mà.”

“Hiểu Hiểu, cậu thân thiết với cậu ấy, cậu có nhận ra gì không?”

Hiểu Hiểu nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, tức giận, cắn chặt môi, như muốn lại nói gì đó, lại cố nhịn không nói ra.

Chấn Văn thấy mấy cô nàng bàn luận như thế cậu không tồn tại, bất đắc dĩ liếc nhìn, nghĩ hay là đi về thôi, dù sao cũng đã tới, về có thể báo cáo lại với ba rồi.

Nhưng lúc quay đầu nhìn sang, thái độ của Chấn Võ lại khiến cậu căng thẳng, lo lắng hỏi: “Này, anh đang suy nghĩ lung tung gì thế?”

Chấn Võ khoanh tay, tầm mắt vẫn nhìn đầu cầu thang nơi Khương Vũ Thần biến mất, lông mày nhíu chặt: “Anh đang tò mò, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”

“Anh có sao không thế? Đột nhiên lại quan tâm người khác.”

“Cậu ta không phải người khác, hình như cậu ta không coi mình là người khác.”

“Vương Chấn Võ, anh quan tâm cậu ta tự coi mình là gì làm cái quái gì? Chúng ta coi cậu ta là người khác là được rồi.”

“Không, anh không muốn tiếp tục thấy cậu ta giở thủ đoạn để quấn lấy em nữa.”

“Cậu ta quay lại, chúng ta không để ý tới cậu ta là được.”

“…” Chấn Võ không trả lời nữa, đi đến chiếc ghế sô pha dài gần cửa sổ, ngồi xuống.

Chấn Văn bất đắc dĩ đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh, biết giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể ngồi sát bên cạnh, tựa đầu lên vai anh.

Chấn Võ im lặng một hồi mới nói: “Anh không biết lúc nhỏ trông em như thế nào.”

“Em cũng không nhớ rõ, hình như trong nhà không có bức ảnh nào cả.”

“Nhưng mà cậu ta biết.”

Chấn Văn ngước đầu nhìn Chấn Võ, Chấn Võ cũng xoay người, đối diện với Chấn Văn, chăm chú nhìn khuôn mặt của Chấn Văn.

Chấn Văn mím môi cười nói: “Anh không đến mức vì chuyện này mà ghen tuông đấy chứ?”

“Anh không thích cảm giác cậu ta biết chuyện gì đó mà anh không biết.”

“Nhưng có một số việc, chỉ có anh biết. Ví dụ như, em thích hôn anh thế nào.” Chấn Văn đưa mặt tới gần, Chấn Võ mổ lên môi Chấn Văn một cái, rồi cúi đầu nhìn điện thoại đi động của mình.

Chấn Văn ghé mặt tới gần: “Aizz, tất cả mọi chuyện đều chứng minh em là của anh, anh còn lo lắng gì nữa?”

“Anh muốn cho cậu ta biết, em là của anh.”

“Anh muốn cho cậu ta biết bằng cách nào? Không phải cậu ta đã biết rồi sao?”

“Hình như vẫn chưa đủ.”

Chấn Văn bất lực tựa lên vai Chấn Võ. Đôi khi thấy Chấn Võ ghen thật tốt, nhưng mà cứ ghen tuông như vậy thì thật mệt mỏi.

Chấn Văn nghĩ vậy, cười ngọt ngào.

Trần Hiểu Hiểu nhìn hai người không coi ai ra gì, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, đi tới trước mặt Chấn Văn, Chấn Võ, từ trên cao nhìn xuống: “Vương Chấn Văn, hôm nay rốt cuộc cậu đến để chúc mừng hay đến để báo thù thế hả?”

Chấn Văn ngước mắt nhìn cô nàng: “Chúng tôi đến là vì thực hiện nhiệm vụ ba giao.”

Trần Hiểu Hiểu bối rối một giây, lập tức hiểu được ý của Chấn Văn: “Các cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ? Nếu đã hoàn thành thì mau rời đi. Đây không phải nơi để các cậu ngồi chơi.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ vẫn đang xem điện thoại không lên tiéng: “Nếu cậu bảo được anh ấy rời đi thì tôi sẽ rời đi.”

Trần Hiểu Hiểu nhìn Chấn Võ hoàn toàn không để ý đến mình, cắn môi: “Vương Chấn Võ, tốt nhất là cậu mau rời khỏi chỗ này.”

“Chủ nhân của bữa tiệc hình như không muốn chúng tôi rời đi, còn cậu cũng là chủ ở đây sao?” Vương Chấn Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chấn Võ, trước giờ Chấn Võ vẫn luôn rất dịu dàng với con gái.

Trần Hiểu Hiểu há hốc miệng, cuối cùng không thể tiếp tục đuổi người được nữa, Chấn Võ mang đến cho cô nàng cảm giác áp lực, khiến cô nàng không thể hung dữ được.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Khương Vũ Thần từ trên tầng đi xuống khiến mắt đám người bên dưới phát sáng.

Mái tóc vừa gội rủ xuống trán, thay cho bộ vest màu đen là bộ đồ màu trắng sữa thoải mái, dường như cũng thay cả vẻ mặt bất cần đời thường thấy. Khương Vũ Thần lúc này giống như khoác lên mình dáng vẻ của chàng thiếu niên trong sáng, chứ không còn là cậu trai tùy tiện, ăn chơi trác táng thường ngày.

“Để mọi người đợi lâu rồi. Bây giờ là thời gian chơi tự do, trên lầu, dưới lầu, trong mỗi phòng đều bày các trò chơi khác nhau, mọi người thích chơi gì thì chơi, hoàn toàn tự do, tùy theo ý thích, điên cuồng thế nào cũng được.”

Lời Khương Vũ Thần vừa dứt, đám người trong sảnh lại không hề lên tiếng đáp, vẫn chỉ sững sờ nhìn cậu ta.

“Này, các người nhìn cái gì, mau đi chơi đi, lẽ nào còn chờ tôi đi mời từng người?”

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu di chuyển, lúc đi ngang qua Khương Vũ Thần đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn thêm lần nữa.

Khương Vũ Thần quét mắt một vòng, nhìn thấy Chấn Văn, Chấn Võ, đi tới: “Các cậu muốn chơi gì?”

Chấn Võ cất điện thoại, đứng dậy, xoay người nắm tay Chấn Văn, kéo cậu đứng lên, mười ngón tay đan nhau, tự nhiên như vốn dĩ vẫn vậy.

“Có trò lời thật lòng hay mạo hiểm không?”

“Có, ở lầu hai, cậu muốn chơi trò này hả? Chúng ta cùng chơi nhé?”

“Được.”

Trần Hiểu Hiểu lập tức giơ tay lên: “Tôi cũng muốn.”

Hai cô nàng bên cạnh cũng giơ theo. Khương Vũ Thần nhìn Chấn Võ, thấy anh không phải đối thì dẫn mấy người đi lên lầu.

Trong một căn phòng trên lầu hai, bởi vì phòng này chỉ có một cái bàn trống, ngoài ra không còn gì khác cả, cho nên không có ai vào.

Mấy người ngồi vây quanh bàn, Khương Vũ Thần lấy từ trong ngăn bàn ra một bộ bài, đặt lên giữa bàn.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Mấy người trong phòng gật đầu, hai cô nàng lạ mặt vừa căng thẳng, vừa hưng phấn mà nhìn Khương Vũ Thần.

Mọi người rút bài, lật trên bàn. Một cô gái chọn phải lá bài quỷ, mà Chấn Văn ngẫu nhiên chọn được lá bài lớn nhất.

Cô nàng căng thẳng chọn lời thật lòng.

“Cân nặng của cậu là bao nhiêu?” Chấn Văn nhìn dáng vẻ đầy đặn của cô nàng, hỏi. Câu hỏi này khiến Trần Hiểu Hiểu căm tức.

Cô gái đỏ mặt trả lời: “Sáu mươi ba cân.”

Lượt thứ hai, người chọn trúng lá bài quỷ là Trần Hiểu Hiểu, Chấn Võ giữ lá bài lớn.

Trần Hiểu Hiểu cũng chọn lời thật lòng.

Chấn Võ suy nghĩ một lúc hỏi: “Có phải cậu thích Khương Vũ Thần phải không?”

Câu hỏi này khiến Trần Hiểu Hiểu sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ lên. Khương Vũ Thần thấy Trần Hiểu Hiểu như vậy, cười đùa nói: “Cậu cũng có lúc đỏ mặt hả? Đáp án là gì?”

“Đúng vậy, tôi thích cậu ấy!” Trần Hiểu Hiểu quật cường nhìn lại Vương Chấn Võ, nhưng không nhìn Khương Vũ Thần.

Khương Vũ Thần trầm mặc mấy giây rồi vỗ vai Trần Hiểu Hiểu: “Câu hỏi này thật vô vị, người tới đây có ai không thích tôi đâu?”

Trần Hiểu Hiểu vẫn đỏ mặt mà nhìn Khương Vũ Thần, ánh mắt hơi mất tự nhiên, khóe môi gợn lên, mỉm cười.

Vòng thứ ba, Chấn Văn chọn phải lá bài quỷ, cô gái hơi gầy còn lại chọn trúng lá bài lớn, như muốn trả thù cho bạn mình, cô nàng đỏ mặt hỏi: “Cậu là công hay thụ!”

Chấn Văn nhìn cô gái, nghiêm túc suy nghĩ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, lúc này cũng không để ý. Nhìn Chấn Võ hơi đỏ mặt, Chấn Văn cười cười: “Nghe theo Chấn Võ.”

Chấn Võ nghe xong câu trả lời thì mặt càng đỏ hơn, đột nhiên cảm thấy chơi trò này thật không phải ý tưởng hay, tự nhiên lại kéo mình vào.

“Này, đây cũng coi như là câu trả lời sao?” Cô nàng kia bất mãn nói.

“Đây là lời thật lòng, sao lại không tính?”

Vòng thứ tư, đến phiên Khương Vũ Thần chọn phải lá quỷ, Chấn Võ lá lớn.

Chấn Võ nhìn chằm chằm Khương Vũ Thần: “Cậu thích con trai hay con gái?”

Khương Vũ Thần cười nhìn Chấn Võ: “Cậu chơi trò này là vì muốn hỏi câu này sao?”

Chấn Võ nhìn cậu ta, không trả lời, nhưng cũng không bỏ qua.

Khương Vũ Thần xoa trán, nhìn lại Chấn Võ: “Tôi đều thích! Chỉ cần đúng người là được.”

“Nói vậy tức là cậu cũng thích con trai?” Chấn Võ cau mày hỏi tới.

“Cậu đã hỏi xong, tôi có thể không trả lời câu này.”

Ba cô gái trong phòng sững sờ nhìn Khương Vũ Thần, câu trả lời của cậu khiến các cô nàng vô cùng bất ngờ, cảm thấy không sao tin được.

Chấn Văn cầm bộ bài lên, sau khi xào bài thì đưa tới, ba cô gái bỏ lựa chọn, nhìn ba người kia nhìn nhau, như đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.

Ba người lặng lẽ rút bài.

Lần này Chấn Võ rút phải lá quỷ, Chấn Văn thì rút trúng lá lớn.

Chấn Võ lựa chọn mạo hiểm, Chấn Văn toét miệng cười: “Cơ hội tới rồi, anh muốn chứng minh em là của anh thế nào?”

Chấn Võ nhìn như xoáy vào mắt Chấn Văn, ôm lấy mặt cậu, chậm rãi ghé tới gần, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đang cười của Chấn Văn, không chút để ý đến bốn người xung quanh đang nhìn bọn anh chằm chằm.

Hai người không coi ai ra gì, không ngừng trêu đùa môi đối phương, lúc chạm nhẹ, lúc hôn sâu, đến khi nhịp tim của hai người đập mạnh dữ dội mới chịu tách ra.

Chấn Văn kiêu ngạo nhìn Khương Vũ Thần đang híp mắt nghiền ngẫm: “Thấy rồi chứ? Về sau tốt nhất là đừng làm phiền tôi nữa, Chấn Võ sẽ ghen!”

oo Hết chương oo

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio