Lúc đi ra khỏi gian phòng kia, ba cô gái dường như vẫn chưa hồi phục tinh thần, hoàn toàn không nghe được âm thanh huyên náo từ những gian phòng khác trên lầu truyền tới.
Trần Hiểu Hiểu nhìn Khương Vũ Thần, thái độ của cậu ta có vẻ vẫn bình tĩnh như thường ngày. Đối với việc cậu ta quan tâm đến Vương Chấn Văn, hôm nay cuối cùng cô nàng đã biết được lý do, thì ra Khương Vũ Thần thích con trai, thích Vương Chấn Văn. Nhưng khi cô nàng nhận ra như thế, thái độ vừa rồi của Khương Vũ Thần lại đi ngược với suy đoán của cô nàng. Dù có thế nào, chứng kiến người mình thích hôn môi một người khác ngay trước mặt mình, Khương Vũ Thần lại quá mức bình tĩnh.
Trần Hiểu Hiểu đột nhiên phát hiện, mặc dù cô nàng đã quen biết Khương Vũ Thần mấy năm, nhưng vẫn không thể đoán ra được rốt cuộc cậu ta nghĩ gì.
Còn nữa, hôm nay cô nàng đã tỏ tình, ngốc nghếch như vậy, mà phản ứng của Khương Vũ Thần thật khiến cô nàng tổn thương.
Hai cô gái còn lại như bị đuổi mà nhanh chóng gia nhập vào nhóm khác, chắc hẳn là không cần chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện vừa xảy ra.
Mà hai người trong cuộc lại như không hề xảy ra chuyện gì, mười ngón tay đan chặt, thỉnh thoảng nhìn nhau ngọt ngào.
Trần Hiểu Hiểu cũng muốn tránh đi, nhưng lại cảm thấy tránh đi như vậy quá đột ngột, còn khiến người ta hiểu nhầm, đành miễn cưỡng đứng bên cạnh Khương Vũ Thần, giả bộ vẫn như trước giờ, chỉ là nụ cười trên mặt cứng ngắc.
“Chúng tôi về đây, chỗ này chẳng còn gì chơi cả.” Không phải trò chơi không thú vị mà là người chơi không thú vị. Nếu như đổi thành bạn học hay bạn bè của cậu thì tuyệt biết mấy.
“Thế hả? Thật tiếc vì không làm cậu thích thú. Lần sau có cơ hội tới chơi nữa nhé.”
“Còn có lần sau?” Chấn Văn híp mắt uy hiếp.
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu muốn không bị ghen, tôi hiểu. Các cậu đi thong thả, không tiễn.” Nói xong, Khương Vũ Thần không đợi Chấn Văn tức giận, đã ôm Trần Hiểu Hiểu đi xuống lầu.
“Em đoán nhất định là đầu óc cậu ta có vấn đề.”
Nhìn Khương Vũ Thần chơi đùa với bạn bè của cậu ta, thật sự là không sao nhìn thấu nổi người này: “Đừng so đo với kẻ điên, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng điên theo mất.” Chấn Võ thu mắt, cưng chiều nhìn Chấn Văn: “Chúng ta về thôi.”
Sau bữa tiệc sinh nhật ồn ào, trở về trường học, Chấn Văn bỗng cảm thấy nơi này thật thân thiết, thật ấm áp, việc học hành căng thẳng cũng trở nên rất có hương vị. Đương nhiên, không hoàn mỹ nhất chính là thầy giám thị lúc nào cũng yêu cầu thắt caravat nghiêm chỉnh, dường như thầy đã biết chuyện giữa bọn cậu, cho nên nội dung quan sát đám học trò của thầy tăng thêm một mục khác, cấm học sinh thân mật ở trường, đặc biệt là hai nam sinh.
Cho nên, sân thượng trở thành nơi lui tới thường xuyên của Chấn Văn và Chấn Võ, bởi vì nơi này ban ngày rất nắng cho nên ít người lai vãng. Hai người tìm một bóng râm, vừa đủ che hai người không bị nắng chiếu tới, vừa có gió thổi.
Hôm nay hai người lên sân thượng như thường ngày, đang định thưởng thức không gian riêng tư nhân giờ nghỉ trưa, nào ngờ Hạ Vũ Hào cũng đi theo chen vào, làm một bờ vai của Chấn Võ bị phơi ra dưới ánh mặt trời.
Chấn Văn buồn bực đẩy Hạ Vũ Hào: “Cậu không đi tìm đàn anh, chen chúc chỗ tụi mình làm gì?”
Hạ Vũ Hào còn buồn bực hơn cậu, cố ý chen giữa hai người: “Đây không phải nhà của cậu, mình ngồi đây thì làm sao?”
Chấn Võ kéo Chấn Văn lại, vỗ vỗ cậu, rồi nhìn Hạ Vũ Hào hỏi: “Cậu và Khâu Tử Hiên có chuyện gì hả?”
“Không có, cậu hỏi làm gì?”
“Bởi vì trên mặt cậu viết là có.” Chấn Văn học giọng điệu của Chấn Võ nói.
Hạ Vũ Hào vày vò cây cỏ không biết vặt ở chỗ nào: “Mình chỉ thấy rất buồn bực, sắp thi cuối kỳ rồi, dường như có rất nhiều bài tập, làm mãi không hết.”
“Cậu hẳn là đang lo lắng vì Khâu Tử Hiên sắp tốt nghiệp.” Chấn Văn dường như hiểu ra được Hạ Vũ Hào đang lo lắng chuyện gì.
“Tại sao mình phải lo lắng? Anh ấy chắc chắn sẽ không thay lòng.”
“Vậy sao cậu lại bày ra vẻ mặt thối này?”
“Mình chỉ cảm thấy là thành tích học tập của mình vẫn kém cỏi như trước, sau này không biết có thể được học cùng trường với anh ấy hay không.”
“Nói vậy tức là cậu lo lắng anh ấy thay lòng đổi dạ, đúng không?”
“Các cậu chưa từng nghĩ đến sau này sẽ phải học khác trường hay sao?” Hạ Vũ Hào ai oán nhìn Chấn Văn, Chấn Võ.
“Chưa từng, bởi vì tụi mình nhất định sẽ học cùng nhau. Mình đi đến đâu, Chấn Võ theo đến đó.”
“Cậu chớ vội khoác lác, cậu nên lo lắng cho chính mình đi. Chấn Võ học tốt hơn cậu nhiều đó.”
“Ai nói thế? Là vì mình phân tâm theo đuổi anh ấy đấy chứ. Còn một năm nữa, mình nhất định sẽ học tốt, sẽ không để Chấn Võ chạy xa mình đâu.”
Chấn Võ hôn lên trán Chấn Văn, cười nói với Hạ Vũ Hào: “Cậu đừng lo buồn vô cớ nữa, còn một năm, huống chi anh ấy lên đại học không có nghĩa là hai người các cậu không thể liên lạc với nhau.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy rất khó chịu.”
“Hạ Vũ Hào! Em lên đây làm gì?” Khâu Tử Hiên không biết đã lên sân thượng từ lúc nào.
Vẻ mặt cau có của Hạ Vũ Hào vừa rồi lập tức chuyển thành nụ cười toe toét như hoa nở.
“Sao anh lại lên đây?” Cậu đứng dậy, bước ra đón Khâu Tử Hiên, kéo anh vào dưới bóng râm.
“Anh tới lớp học không thấy em, mới nhớ ra nơi này. Sao em không ở phòng học chờ anh?”
“Cậu ta đang lo lắng anh…” Chấn Văn vừa nói đã bị Hạ Vũ Hào ngắt lời.
“Cậu thật là lắm miệng.” Hạ Vũ Hào trừng mắt nhìn Chấn Văn để cậu ngưng lại, rồi thấy Chấn Võ đang lau miệng cho Chấn Văn, lập tức chuyển tầm mắt. Hai người này thật sự hết thuốc chữa rồi.
“Lo lắng anh làm sao?” Khâu Tử Hiên không quan tâm Chấn Văn đang cười trộm, nhìn khuôn mặt lộ vẻ bối rối của Hạ Vũ Hào.
“Không có, em chỉ lo lắng kỳ thi cuối kỳ lần này làm không được tốt, anh đã giúp em ôn luyện lâu như vậy mà.”
Khâu Tử Hiên khoanh tay, vẫn đăm đăm nhìn vào ánh mắt lẩn tránh của Hạ Vũ Hào, chỉ cười không nói, rõ ràng là đang chờ cậu nói thật.
Hạ Vũ Hào bất đắc dĩ nhìn Khâu Tử Hiên, bĩu môi, đầu hàng, thành thật khai báo: “Anh sắp tốt nghiệp rồi, em còn phải học một năm nữa, sau này không thể ngày ngày gặp mặt, em rất không vui.”
Đôi mắt đằng sau cặp kính của Khâu Tử Hiên nhìn Hạ Vũ Hào đầy dịu dàng, anh đưa tay xoa đầu cậu: “Em đã hứa ngày nào cũng xoa bóp chân cho anh, bây giờ muốn nuốt lời sao?”
“Nhưng đấy chỉ là vào buổi tối!”
“Ban ngày chúng ta bận rộn nhiều việc, bây giờ chẳng phải cũng vậy, đều phải học tập rồi tham gia hoạt động trong trường hay sao?”
“Vẫn không giống. Bây giờ bất cứ lúc nào em cũng có thể đi tìm anh, sau này thì không thể nữa.”
Khâu Tử Hiên thở dài đứng dậy kéo Hạ Vũ Hào: “Em đi theo anh!” Hạ Vũ Hào ngoan ngoãn đứng dậy theo Khâu Tử Hiên rời khỏi sân thượng.
Chấn Văn ngửa đầu nhìn Chấn Võ phía sau mình, hôn lên môi anh một cái, ngượng ngùng cười: “Chấn Võ, may mắn là anh lưu ban, nếu không bây giờ em cũng giống như cậu ấy. Em cảm thấy thật hạnh phúc.”
“Anh cũng thế.” Chấn Võ lau mồ hôi trên trán Chấn Văn.
Mặc kệ thời tiết nóng bức, hai người vẫn dựa vào nhau, giống như chỉ cần dựa vào nhau, làm bất cứ việc gì cũng càng thêm thú vị.
Chủ nhật, thời tiết vẫn nóng bức, trong thời tiết đó, Chấn Văn đứng trong câu lạc bộ thể lực mát mẻ, cảm thấy vô cùng vui sướng.
Mấy tháng trước cậu không hề muốn đến câu lạc bộ thể lực, chứ đừng nói gì đến việc tập thể lực làm mồ hôi toát ra như mưa.
Nhìn Chấn Võ đứng bên cạnh, mục tiêu của cậu là có thể bế được Chấn Võ lên, nghĩ đến mục tiêu này càng lúc càng gần, Chấn Văn vui sướng lôi kéo Chấn Võ chạy vọt vào trong.
Nhân viên lễ tân dẫn hai cậu vào phòng khách, chưa tới một phút đồng hồ sau, hai người đàn ông dáng người lực lưỡng đi vào, cánh tay lộ ra dưới bộ đồ thể thao cuồn cuộn cơ bắp, cơ ngực dưới lớp áo cũng lộ ra rõ ràng. Dánh người này hẳn nên phối hợp với vẻ mặt rắn rỏi. Nhưng một huấn luyện viên trong đó lại có vẻ mặt rất trẻ con, có chút giống với Chấn Văn.
Người đàn ông dáng vẻ trưởng thành, vừa nhìn đã có thể đoán ra đây là chủ câu lạc bộ nhìn hai cậu thiếu niên, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Xin chào, hoan nghênh đến với câu lạc bộ của chúng tôi. Đây là huấn luyện viên riêng của các cậu, Hà Siêu. Trong thời gian làm hội viên ở câu lạc bộ của chúng tôi, cậu ấy sẽ phụ trách kế hoạch rèn luyện thể lực của hai cậu. Chương trình rèn luyện thể lực có thể thực hiện ở câu lạc bộ, đương nhiên cũng có thể tự rèn luyện tại nhà, xem thế nào thuận tiện cho hai cậu là được. Bây giờ, trước khi xây dựng kế hoạch, chúng tôi sẽ kiểm tra trạng thái thể lực của hai cậu trước.”
Sau khi làm một số bài kiểm tra và nói chuyện với Hà Siêu, Chấn Văn đã cảm thấy đau đầu. Gì mà hình thể, gì mà tỷ lệ hoàn hảo, cậu hoàn toàn nghe không lọt tai. Cậu chỉ muốn mau chóng rèn luyện.
Sau khi làm một vài động tác khởi động, Hà Siêu đưa cho Chấn Văn hai tạ tay, anh ta làm mẫu vài động tác, sau đó chuyển sang sắp xếp bài tập cho Chấn Võ.
Nhìn Chấn Võ vừa luyện tập đã sử dụng kẹp ngực bươm bướm, vẻ mặt lại dễ dàng như không, Chấn Văn buồn bực mà gắng sức nâng tạ tay.
Hà Siêu vội vàng quay người lại, bắt lấy cánh tay của Chấn Văn, nhẹ giọng nói: “Cậu làm như vậy sẽ bị chấn thương đấy, phải từ từ.”
Nói xong, anh ta đứng sau lưng Chấn Văn, gần như dán người lên lưng cậu, bàn tay nắm lấy cánh tay của cậu, hướng dẫn để cẳng tay của cậu nâng lên, hạ xuống.
Bị Hà Siêu giữ cánh tay, Chấn Văn chỉ có thể nhẫn nại mà chậm rãi cử động.
Sau khi làm mấy chục cái, cuối cùng cậu cũng tìm được cảm giác và nhịp điệu, Chấn Văn trở lên hưng phấn, nhìn bắp tay mình hiện lên sau mỗi lần cử động, cảm thấy rất có thành tựu.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chấn Võ, muốn cho anh thấy bắp thịt hiện lên của mình.
Chấn Võ ở chỗ kia đã dừng lại, nhếch môi, hàm răng cắn chặt, mắt nhìn chằm chằm bên phía Chấn Văn, ánh mắt hoàn toàn không giống như ngày thường nhìn cậu.
Chấn Văn nháy mắt, Chấn Võ lập tức quay đầu đi, tiếp tục luyện tập, vẻ mặt lạnh lùng.
Chấn Văn cúi đầu nhìn mình, hình như không có gì bất thường khiến anh ấy phản ứng như thế.
“Chấn Võ, anh không sao chứ?” Không thích giấu buồn bực trong lòng, Chấn Văn hỏi thẳng Chấn Võ.
“Không, anh không sao. Em tập trung đi.” Mắt Chấn Võ nhìn phía trước, tiếp tục luyện tập.
“Được.” Chấn Văn điều chỉnh lại nhịp độ bị hỗn loạn, tiếp tục nâng tạ lên xuống.
Thấy Chấn Văn nâng lên hạ xuống đều đặn, vững vàng, Hà Siêu mới buông tay cậu ra, lại đi sang chỗ Chấn Võ, ngồi xổm xuống, duỗi tay đặt lên ngực Chấn Võ.
“Phải chú ý hô hấp, hít vào, thở ra. Tốt, một lần nữa, hít vào, thở ra.”
Chấn Văn đột nhiên hiểu ra vẻ mặt vừa rồi của Chấn Võ là vì sao. Cậu híp mắt nhìn bàn tay đang đặt trên ngực Chấn Võ, đặt tạ trong tay xuống, đi đến bên cạnh Chấn Võ.
Hà Siêu thấy Chấn Văn đi tới, đứng dậy, thắc mắc hỏi: “Sao cậu đã dừng lại rồi? Còn ba mươi lần nữa mà.”
Chấn Văn chống nạnh, vẻ mặt không vui nói: “Tôi sẽ làm sau. Nhưng có thể phiền anh đừng động tay động chân với anh ấy được không?”
“Hả?” Hà Siêu nhìn Chấn Văn, lại nhìn Chấn Võ. “Cái gì mà động chân động tay?”
Chấn Văn ôm vai Chấn Võ, nhìn Chấn Võ cười: “Chính là anh ấy, từ đầu đến chân anh chớ có đụng vào.”
“Chấn Văn, em thật bất công. Vừa rồi anh ấy còn dán sát người em?” Chấn Võ giả bộ kháng nghị.
Chấn Văn nhìn Hà Siêu: “Nghe thấy gì chưa? Anh ấy ghen đó. Cho nên, cần làm động tác gì anh hướng dẫn miệng là được rồi, hiểu chưa?” Chấn Văn nói xong thì nở nụ cười vô tội.
“Các cậu… Nhưng không phải các cậu là…” Hà Siêu ngạc nhiên nhìn hai người, muốn tìm ra điểm giống nhau.
Không để anh ta nói hết, Chấn Văn đã ngắt lời: “Không phải, chúng tôi không phải là anh em ruột. Bây giờ hay sau này, anh ấy đều là người của tôi, OK?”
Hà Siêu hiểu ra, cười nói: “Là như vậy sao? Chả trách, trông các cậu chẳng giống nhau gì cả. Được rồi, tôi biết rồi. Bây giờ cậu đã quay lại luyện tập được chưa?”
“Vâng, huấn luyện viên!” Chấn Văn nghe lời, thu tay từ trên vai Chấn Võ về, thuận tiện véo tai Chấn Võ một cái, làm anh không khỏi bật cười.
oo Hết chương oo