So với Chấn Võ, lúc nào Chấn Văn cũng chủ động hơn.
Như là lúc muốn thân thiết, lúc nói về một chủ đề nào đó, lúc muốn làm việc gì đó cùng nhau, trước giờ luôn là Chấn Văn đưa ra ý kiến, Chấn Võ phối hợp. Chỉ có trong tiệc sinh nhật kia là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Chấn Võ chủ động dùng hành động để thể hiện rằng anh yêu Chấn Văn.
Điều này làm cho Chấn Văn rất buồn bực, mặc dù lúc nào cũng có một người đứng ở phía sau yêu thương mình, cảm giác rất an toàn, nhưng đôi khi vẫn có chút uất ức. Lúc nào cậu cũng cảm thấy thiếu gì đó, giống như tay cậu vươn ra, nhưng lại chỉ sờ thấy một bức tường, không khỏi có cảm giác hụt hẫng.
Cho nên, cậu có một kế hoạch, mà vì kế hoạch này, cậu sẵn sàng liều mạng.
Một ngày trước kỳ thi cuối năm, bởi vì thời tiết nóng bức, Chấn Văn tham lạnh, lén hạ nhiệt độ trong phòng mình xuống rất thấp. Cho nên, ngày hôm sau tỉnh dậy, Chấn Văn nằm ở trên giường bóp đầu, nước mắt, nước mũi thi nhau chảy khiến mắt cậu không sao mở được. Hắt xì một tiếng, không lâu sau Chấn Võ vội vã vọt vào.
Chấn Võ vừa đi vào phòng liền rùng mình, vội điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống, rồi đi đến bên giường, sờ cánh tay lạnh buốt của Chấn Văn, bất đắc dĩ nhìn cậu: “Đến chừng nào em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời đây?”
Nói xong cúi người sờ trán Chấn Văn, cau mày lo lắng, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại bưng theo một cái khay.
Chấn Võ đỡ Chấn Văn ngồi dựa lên người mình, cầm nhiệt kể vảy vảy mấy cái rồi kẹp dưới nách Chấn Văn, bưng ly nước ấm đặt ở đầu giường cho cậu uống.
Chấn Văn hai mắt ngấn nước nhìn Chấn Võ, trạng thái này nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới kỳ thi hôm nay.
“Nóng quá, em không ngủ được, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi hôm nay.” Kết quả lại càng dở hơn, Chấn Văn đau đầu nghĩ.
Đầu ngón tay Chấn Võ nhẹ lau khóe mắt ướt át của Chấn Văn, lấy khăn tay lau nước mũi cho Chấn Văn: “Em bây giờ còn ảnh hưởng hơn đó.”
“Em muốn thi thật tốt, vì anh nói nếu như em thi tốt sẽ có thưởng.”
Khó trách khoảng thời gian này Chấn Văn ham học như thế, thật làm anh có chút áy náy.
Chấn Võ khẽ cười nhìn Chấn Văn trong ngực, nhẹ xoa đầu Chấn Văn, dịu dàng nói: “Anh còn chưa nói sẽ thưởng thế nào, em liều mạng như vậy làm gì?”
“Anh chưa nói thì em có thể yêu cầu mà. Nếu cuộc thi lần này em đạt kết quả theo yêu cầu, anh phải đồng ý với em một việc đấy.”
“Được, nhưng trước tiên là em phải uống thuốc đã mới khỏe lại được.”
“Anh không hỏi là việc gì đã đồng ý rồi sao?” Chấn Văn ngước đầu, nhìn sườn mặt của Chấn Võ. Ở góc độ này, đường nét gương mặt của anh càng thêm đẹp. Nếu không phải cậu đang khó chịu, thật muốn nhổm người lên cắn một cái.
Chấn Võ đưa cốc nước tới bên miệng Chấn Văn, nhìn cậu từng ngụm uống hết mới hài lòng trả lời: “Không cần phải hỏi, chỉ cần em muốn, việc gì anh cũng đồng ý.”
“Anh nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu.”
Chấn Võ cười cam chịu, nhìn nhiệt kế, cũng may không sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em nằm nghỉ một lát đi, anh mang bữa sáng lên.”
“Em không muốn ăn!”
“Hôm nay còn có kỳ thi, lát nữa phải uống thuốc, không ăn sao được? Ăn một chút thôi, có được không?”
“Vậy thì ăn một chút thôi nhé.”
“Thật ngoan!” Chấn Võ cúi đầu muốn hôn môi Chấn Văn, Chấn Văn lại tránh đi.
“Đừng, nhỡ lây sang cho anh.”
Đây là lần đầu tiên Chấn Văn từ chối anh, nhìn Chấn Văn mặc dù tránh nhưng vẫn chăm chú nhìn mình, Chấn Võ quay mặt Chấn Văn lại, nhẹ hôn lên đôi môi hơi khô của cậu một cái.
“Vậy thì thật tốt, chúng ta có thể có nạn cùng chịu!” Nói xong, mỉm cười đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Mang theo tâm trạng quyết tâm bước vào kỳ thi, trong lòng Chấn Văn vô cùng hồi hộp, không biết với trạng thái không được khỏe mạnh này của mình có thể thi rớt hay không. Đến khi có kết quả, Chấn Văn vô cùng vui sướng, thành tích này còn cao hơn Chấn Võ dự đoán rất nhiều.
Về đến nhà, nhìn mũi Chấn Văn đỏ lên, hai mắt tròn xoe, vui sướng lâng lâng đứng trước mặt mình, Chấn Võ xoa mặt cậu, hỏi: “Em nói đi, em muốn anh làm gì?”
“Anh theo đuổi em!”
“Hả? Cái gì?” Chấn Võ bối rối nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Chấn Văn.
“Chính là việc này đấy. Từ nhỏ chúng ta đã ở cùng nhau, không có giai đoạn tán tỉnh như những cặp đôi khác, anh cũng thật là hời, không cần theo đuổi đã có được rồi. Nghĩ lại, em thật là thua thiệt. Cho nên khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, anh theo đuổi em đi!”
Chấn Võ từ trong ngượng ngùng mà hoàn hồn, cười ngốc nhìn ánh mắt tỏa sáng của Chấn Văn: “Vậy tại sao không phải là em theo đuổi anh?”
“Em còn chưa theo đuổi sao? Tỏ tình này, còn chủ động bày tỏ tình cảm, mà anh thì đều bị động. Lần này đổi lại là anh chủ động, em sẽ bắt chước anh, tỏ vẻ lạnh lùng.”
“Anh? Lạnh lùng? Sao em lại nghĩ thế?”
Chấn Văn kéo Chấn Võ đến chiếc gương đặt ở góc hành lang trong phòng khách: “Anh tự nhìn đi!”
Chấn Võ quan sát mặt mình trong gương, đúng là có chút lạnh nhạt, biểu cảm không sinh động, thu hút ánh mắt người khác như Chấn Văn bên cạnh.
Chấn Võ ôm vai Chấn Văn, nhìn người trong gương: “Được rồi, em nói đúng. Vậy em muốn anh theo đuổi em thế nào?”
“Chuyện này em không biết thì mới thú vị chứ. Anh tự suy nghĩ đi, em cho anh hai ngày, được không? Bắt đầu từ ngày nghỉ đầu tiên, đến khi khai giảng thì kết thúc, xem anh có thể theo đuổi em được không. Thế nhé, em đi ngủ trước đây.”
Chấn Văn xoay người về phòng, đột nhiên dừng, lui lại hai bước, hôn lên môi Chấn Võ.
“Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon cuối cùng!” Nói xong còn ra vẻ ‘anh tự lo liệu’ mà vỗ lên vai Chấn Võ.
Chấn Võ suy nghĩ cả đêm vẫn không biết làm cách nào để theo đuổi một người con trai, lên trên mạng tìm kiếm chỉ thấy những hình thức theo đuổi con gái, như là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hoa tươi gì đó. Nhưng Chấn Văn là con trai, đâu thể áp dụng hình thức như theo đuổi con gái được.
Tìm kiếm tất cả vẫn không nghĩ ra cách, Chấn Võ đột nhiên nhận ra từ lúc nào mình đã trở nên rất căng thẳng, giống như thật sự sợ không thể theo đuổi được Chấn Văn.
Ném điện thoại xuống giường, Chấn Võ vùi đầu vào trong gối, có lẽ Chấn Văn chỉ nói đùa thôi. Cầm lấy ghi chép trên giường, nhìn ‘bí kíp’ mình mới viết ra, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Ngày hôm sau, Chấn Văn tỏ ra như không quen biết anh, từ vẻ mặt đến hành động đều giữ khoảng cách với anh, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn anh mà cười trộm. Lúc này Chấn Võ mới biết được là Chấn Văn nghiêm túc, rất nghiêm túc.
Càng làm cho Chấn Võ buồn rầu chính là sau hai ngày Chấn Văn tỏ vẻ như người xa lạ, làm cho Chấn Võ đã quen được Chấn Văn dính chặt lấy cảm thấy rất trống vắng, rất lo lắng.
Ngày thứ hai, đến thời gian Chấn Văn ước hẹn. Lúc ăn sáng, Trần Cẩn nhìn Chấn Văn và Chấn Võ lặng lẽ ăn sáng, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Hai đứa các con sao vậy? Cãi nhau hả?”
Chấn Võ cười khổ nhìn Chấn Văn giả bộ như không nghe thấy bên cạnh: “Không ạ.”
“Sao Chấn Văn không nói gì thế? Bình thường muốn con không nói gì còn khó.”
“Con ăn no rồi, con lên phòng trước đây.” Chấn Văn buông bát đũa, nhanh chân rời khỏi phòng ăn.
Trần Cẩn nhìn Chấn Văn đi lên tầng, hỏi Chấn Võ: “Chấn Văn sao vậy?”
“Mẹ, chuyện này… Muốn theo đuổi một người thì phải làm thế nào ạ?” Chấn Võ ấp úng hỏi. Sau một đêm suy nghĩ không ra kết quả, anh không thể không tìm sự giúp đỡ.
“Theo đuổi? Ai? Con muốn đuổi theo ai?” Trần Cẩn thắc mắc nhìn Chấn Võ.
“Chấn Văn ạ. Kỳ thi lần này em ấy đạt được mục tiêu của con, con đã đồng ý sẽ làm theo yêu cầu của em ấy, kết quả em ấy muốn con theo đuổi. Con chưa từng theo đuổi người khác, cho nên không biết phải làm thế nào.”
Trần Cẩn nhìn Chấn Võ cúi đầu, ngượng ngùng đảo đồ ăn trong bát, đột nhiên bật cười lớn, khác hẳn dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Nhìn mẹ mình cười ra nước mắt vẫn chưa dừng lại, Chấn Võ dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ cười xong chưa?”
Khó khăn lắm mới ngừng cười được, Trần Cẩn vỗ tay Chấn Võ: “Con trai, mẹ thấy Chấn Văn nói rất có lý, đúng là con nên thử theo đuổi thằng bé xem sao. Có điều, mẹ không thể giúp con được gì, con tự mình tìm cách đi. Con rất hiểu Chấn Văn, thằng bé thích gì, thích làm gì, không người nào hiểu hơn con, không phải sao?”
Chấn Võ lẩm nhẩm lại lời mẹ mình vừa nói, như đột nhiên tỉnh ngộ, gật đầu cười: “Con biết rồi ạ.”
Hôm sau là ngày nghỉ đầu tiên, Chấn Văn lười biếng nằm trên giường, thỉnh thoảng lại liếc ra cửa.
Suốt hai ngày cố ý lạnh nhạt với Chấn Võ, chưa nhắc đến chuyện khó khăn ra sao, chỉ riêng cảm nhận như sống qua ngày đã khiến cậu hối hận. Nếu biết khó chịu như vậy, cậu nên chỉ cho anh một ngày thôi.
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ, bụng đói kêu vang, Chấn Võ vẫn chưa thấy đâu, Chấn Văn buồn bực đạp chăn mền.
Điện thoại di động kêu mấy tiếng, cậu nâng người lấy, mở tin nhắn: “Hôm nay rảnh rỗi chứ? Anh muốn hẹn hò với em!”
Là tin nhắn của Chấn Võ, Chấn Văn đọc đi đọc lại mấy chữ này, đúng là phong cách nhắn tin của Chấn Võ, tim đập rộn lên, lặng lẽ bật cười, sợ bị Chấn Võ ở phòng bên nghe được.
Khó khăn bình ổn lại cảm xúc hưng phấn, Chấn Văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được, mấy giờ, ở đâu?”
“Chín rưỡi, Vieshow Cinemax.”
“Được.”
Ném di động xuống giường, Chấn Văn vội vàng mở tủ quần áo, tìm kiếm một hồi, lấy ra một chiếc T-shirt màu xanh và quần short màu trắng thả xuống giường, hài lòng, rồi chạy đi rửa mặt.
Đến khi ra khỏi phòng, bữa sáng vẫn còn trên bàn ăn, không thấy mẹ và Chấn Võ đâu cả. Chấn Văn ăn thật nhanh, rồi vội vã ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên đi xem phim với Chấn Võ, nhưng Chấn Văn lại như đứa trẻ lần đầu được đi xem phim vậy, suốt dọc đường đều cười ngây ngô.
Đến rạp chiếu phim, nhận thấy còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian hẹn.
Nhìn quanh sảnh rạp chiếu phim, không thấy Chấn Võ đâu cả, Chấn Văn ngồi trên ghế sofa chờ. Chấn Võ còn chưa tới? Không phải là anh ấy nên đến sớm chờ mình sao? Sao lại thành mình chờ anh ấy?
Ngồi một lát, cậu buồn chán lấy điện thoại ra chơi game, được hai ván, lại phát hiện ra không sao tập trung được.
Chấn Văn thấp thỏm nhìn ra cửa, mãi đến khi một dáng người quen thuộc từ ngoài cửa đi vào, Chấn Văn mới bình tĩnh lại, có chút giận chính mình, đến sớm như vậy làm gì.
Chấn Võ cũng mặc T-shirt màu xanh lam nhạt, quần short màu trắng, hai tay chắp phía sau, cười nói: “Em chờ lâu chưa?”
“Không lâu, em cũng vừa mới tới.”
“À, cái này… tặng em.” Chấn Võ lấy từ phía sau ra một con thú nhồi bông, là một nhân vật khoa học viễn tưởng đã xem trước kia. Sau khi xem bộ phim đó xong, Chấn Văn không ngừng nói về nhân vật này. Bởi vì phim đó rất nổi tiếng, cho bên thú nhồi bông ở rạp chiếu phim đã bán hết. Chấn Văn đã vì chuyện này mà khó chịu mất mấy ngày, sau đó vì tập trung học tập mà quên đi.
Chấn Văn mừng rỡ nhận con thú nhồi bông: “Wow, thú nhồi bông này số lượng có hạn, ở đây hình như không còn bán nữa rồi, anh mua được ở đâu thế?”
“Em không cần để ý, chỉ cần em thích là được rồi. Còn nữa, cái này cũng tặng em.” Chấn Võ đưa bàn tay còn lại vẫn giấu ở sau lưng ra trước, trong tay là một cành hoa hồng đỏ thắm.
Chấn Văn nhìn cành hồng hoa, bĩu môi: “Lần trước Hiểu Hiểu tặng em cả một bó lớn, anh lại chỉ tặng một cành thôi sao?”
“Em biết tại sao không?”
“Hỏi thừa, nếu biết thì em hỏi anh làm gì?”
“Vậy xem phim xong anh sẽ nói cho em biết.”
“Này, anh đừng có úp mở vậy chứ, hại em không tập trung xem phim được.”
“Được rồi, anh đùa thôi. Anh cảm thấy em ôm một bó hoa lớn đi dạo phố sẽ không tiện.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừ, nếu không thì sao? Còn có thể có nguyên nhân gì nữa?”
“Em nghe nói một cành hoa hồng chứng tỏ em là duy nhất.”
“Em đã biết còn hỏi anh?” Chấn Võ nhìn Chấn Văn bị trúng kế mà ngây người, cười, cầm lại con thú bông, nắm bàn tay trống không của cậu: “Đi xem phim thôi.”
Chấn Văn cầm một cành hồng, bị Chấn Võ lôi vào rạp chiếu phim, rối rắm vì không rõ vừa rồi mình được tỏ tình hay là bị trêu chọc.
Bởi vì phần mới của phim Avengers mới ra rạp cho nên ở quầy bán vé có rất nhiều người đang xếp hàng, có người đi xem một mình, cũng có các đôi tình nhân.
Hai thiếu niên mặc đồ như tình nhân nắm tay nhau, còn cầm hoa hồng đứng trong hàng đương nhiên sẽ thu hút sẽ chú ý của người xếp hàng cùng và cả những người qua lại xung quanh.
Thấy những ánh mắt từ xung quanh nhìn tới, tâm trạng của Chấn Võ vừa rồi còn rất thoải mái lập tức căng thẳng.
Như cảm nhận được tâm tình của Chấn Võ, Chấn Văn nhìn cành hoa trong tay: “Cất nó vào trong túi đi, cầm thế này thật chói mắt.”
Nhìn dáng vẻ xuống tinh thần của Chấn Văn, Chấn Võ cười, lắc đầu: “Không sao, chỉ cần em cảm thấy không sao là được.”
“Em thì không sao, nhưng nhìn anh có vẻ không được thoải mái.” Chấn Văn quan sát vẻ mặt của Chấn Võ, chỉ sợ sẽ nhìn thấy vẻ miễn cưỡng.
Chấn Võ thấy dáng vẻ này của Chấn Văn, nụ cười càng sâu. Anh nắm chặt tay Chấn Văn, ghé sát tai cậu, nhỏ giọng nói: “Từ bao giờ em biết chăm sóc người khác như vậy?”
“Em luôn là người biết chăm sóc người khác mà.” Chấn Văn vừa cứng miệng nói, đằng sau chợt vang lên giọng nói không có ý tốt.
“Này, đồ gay! Gay thì về nhà mà làm trò, đừng ở đây chướng mắt chúng tao.”
oo Hết chương oo