Cửa phòng bật mở, một người cao lớn, thân hình già tập tễnh bước vào, ném bình rượu lên mặt đất, đi về phía cô gái ốm yếu, miệng chửi rủa, trong ánh sáng lờ mờ hệt như một kẻ điên.
"Ba, van xin ba không cần... van xin ba...". Trên người Hạ Quân Thần tràn đầy vết thương, cơ thể không ngừng run rẩy, nàng lùi vào một góc nhỏ chịu đựng Hạ Khang Dụ đang thô lỗ xé nát quần áo nàng. Cam chịu qua nhiều năm bị làm nhục, nàng không dám chống trả, cũng không thể chống trả. Chết lặng, chịu đựng Hạ Khang Dụ xâm phạm thân thể nàng, nước mắt vốn đã khô cạn không ngờ vẫn rơi đầy mặt.
Sau khi chiếm đoạt toàn bộ cơ thể Hạ Quân Thần, Hạ Khang Dụ thỏa mãn thở hổn hển, mặc quần áo, châm điếu thuốc, mở cửa đi ra ngoài. Tay Hạ Quân Thần chậm chạp cử động, vất vả mặc lại quần áo, trên mặt nàng không có cảm xúc, nhưng cả người lại run nhẹ. Theo thói quen, nàng luôn ngấm ngầm chịu đựng
"Mày là con hồ ly không biết xấu hổ! Ba của mình cũng dám quyến rũ! Hôm nay bà già này không thể không đánh chết mày!" Một người phụ nữ trung niên ăn mặt lòe loẹt trợn mắt lên, đá văng cửa, xông đến nắm tóc Hạ Quân Thần, tay đấm chân đá một trận, hận không thể đánh nàng chết, đánh cho đến tàn phế. Hạ Quân Thần khóe miệng chảy máu, đau đớn bò ra bên ngoài trốn. Nàng không muốn lại bị bà già đó ức hiếp! Không muốn chết ở nơi này!
Đây là một vùng nông thôn ở chân núi, nàng bị ba giam cầm ở trong căn phòng này đã vài năm, rất nhiều lần nàng trốn đi, nhưng luôn luôn bị bắt về đánh đập. Nàng sợ nhưng nàng muốn sống, khát khao đó chưa từng dập tắt. Nàng không muốn cả đời bị nhốt bên trong căn phòng u ám này, chịu đựng tên đàn ông đó làm nhục, dần thành thói, mỗi lần uống rượu gã sẽ chà đạp nàng.
Những năm gần đây, ở nông thôn phát triển rất nhiều khu vui chơi, cũng như phương tiện giải trí, thế nhưng người nông thôn thích nhất vẫn là hóng chuyện, nhà ai có chuyện mới lạ nhất định sẽ trở thành đề tài tiêu khiển cho bọn họ lúc nhàn rỗi.
"Tiểu tạp chủng, mày đứng lại đó cho tao!"
Nhịn đói đã lâu, cả người điều bị thương, Hạ Quân Thần vẫn cố chạy khỏi bà mẹ kế vô lương tâm. Bà ta đuổi theo phía sau, ở bên đường xé quần áo nàng, đánh chửi nàng, không một ai dám can ngăn, một đám người chỉ đứng một bên chỉ trỏ chế giễu. Hạ gia cũng là nông dân, nhưng Hạ Khang Dụ ở thành phố có họ hàng, có biện pháp tiêu thụ nhanh, chưa bao giờ lo lắng sản phẩm nông nghiệp của mình không bán được, trong nhà có tiền gửi ngân hàng, trong thôn coi như là nhân vật có máu mặt. Nếu không thì góa phụ xinh đẹp này làm sao lại phải cưới hắn?
"Tao nói mày dụ dỗ ba mày, tao nói mày dụ dỗ...!" Bà ta dường như càng đánh càng hăng, từ trên cao lấy giày da đạp lên người Hạ Quân Thần. Nàng cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ...
"Hạo Nhiên, phía trước có chuyện gì vậy? Cậu đi xem đi." Gần đây, công ty Lăng Khiêm Hi đang mở rộng, dự định mua một mảnh đất ở nơi này dùng để xây dựng thêm nhà máy. Hôm nay, lần đầu tiên cô cùng trợ lý đến đây thị sát, xe đã bị kẹt ở lối vào thôn.
Trầm Hạo Nhiên đi đến gần đám người, nhét chút tiền, một người nông dân liền kể đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
"Lăng tổng, có vẻ như là gia đình xích mích. Mẹ kế muốn đánh chết con gái." Trầm Hạo Nhiên ngồi vào xe, giải thích lại cặn kẽ tình hình cho Lăng Khiêm Hi. "Đám người đã bị em đuổi đi, bây giờ không còn kẹt. Chúng ta vào thôn được rồi."
Trong lòng Lăng Khiêm Hi trầm xuống. Nhanh chóng mở cửa xe, ra lệnh với Trầm Hạo Nhiên, "Xuống xe."
Trầm Hạo Thiên nhún nhún vai không dám hỏi nhiều, đi theo Lăng Khiêm Hi xuống xe. Lăng tổng này định làm gì vậy? Làm quan thanh liêm đi ngăn cản việc nhà người ta nha, những chuyện thế này nên để người trong gia đình giải quyết cùng nhau là được rồi.
Đám người đã rời đi, không ai quan tâm Hạ Quân Thần còn chết hay sống, nàng một mình nằm trơ trọi ở trên mặt đất, trên người bẩn thỉu còn có vết máu. Lăng Khiêm Hi đến gần Hạ Quân Thần, quan sát vết thương của người bên dưới, chau mày, nói với Trầm Hạo Nhiên ở bên cạnh, "Bế cô ấy lên xe."
"Vâng." Trầm Hạo Thiên bế Hạ Quân Thần lên đặt vào chỗ ngồi phía sau xe. Mặc dù trong lòng vô cùng thắc mắc, nhưng ngoài mặt anh chưa bao giờ hỏi lại lời nói của Lăng Khiêm Hi, nếu không thì làm sao có thể làm trợ lý tổng tài của tập đoàn Lăng thị đang đứng đầu trong giới kinh doanh đây? Ngoại trừ trình độ nổi trội được đào tạo chuyên nghiệp, cùng khả năng quản lý, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của bà chủ là cách mà anh làm việc.
"Lăng tổng, cuối cùng cô đã đến đây! Tiếng tăm của cô vang dội khắp nơi, không ngờ cô thật trẻ ah~!" Thôn trưởng nổi danh mọt sách, dựa vào việc bản thân đã đọc sách được vài năm, nói chuyện luôn tỉa tót từng chữ, "Gần đây thôi, tôi dẫn cô đi xem."
Lăng Khiêm Hi đi dạo một vòng trên bãi đất trống, miếng đất này rất lớn, xung quanh là núi là sông, cô muốn chọn chỗ này để xây dựng nhà máy vì nơi đây cách bến tàu khá gần, thuận tiện xuất hàng. Ở đây cách trung tâm thành phố khoảng vài giờ đi đường, đường xá cũng không tệ, nước và điện được cung cấp vô cùng tốt.
"Về việc mua bán, trợ lý của tôi sẽ liên lạc với ông sau." Lăng Khiêm Hi lạnh lùng nói, xong liền bước về phía xe, cô có chút lo lắng cho Hạ Quân Thần, không biết nàng đã tỉnh lại chưa? Cô cảm thấy cô gái này chắc chắn có cố sự.
"Lăng tổng từ từ! Chuyện giá cả như thế nào?" Thôn trưởng đi bên cạnh Lăng Khiêm Hi cúi đầu khom lưng.
"Tất nhiên tôi sẽ cho ông một cái giá hợp lý." Lăng Khiêm Hi đóng cửa xe. Vài năm nay việc kinh doanh của Lăng thị càng làm càng lớn, phát triển rất nhiều, cô có mắt nhìn vô cùng tốt, khá độc đáo, nhưng không thích tự mình đi đàm phán giá, những việc này đều giao cho Trầm Hạo Nhiên.
Lăng Khiêm Hi nhìn Hạ Quân Thần ở phía sau, trong lòng có chút đồng cảm, cô gái này không biết đã đến tuổi vị thành niên chưa, bộ dạng đáng thương này lại cực kỳ giống bản thân mình năm đó. Không biết vì sao cô lại muốn cứu nàng, giống như cứu một con chó nhỏ bị thương ở ven đường.
Lăng Khiêm Hi không thích đi bệnh viện, ở đó lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, luôn tràn ngập không khí chết chóc, bi thương. Cô cũng không muốn nhớ lại mình năm xưa vì bị chị ta vứt bỏ, không chịu nổi mà tự tử.
"Để cô ấy ở đây được rồi, đi gọi bác sĩ Chu đến." Lăng Khiêm Hi lạnh nhạt mở miệng nói. Hạ Quân Thần được Trầm Hạo Thiên cõng trên lưng, đặt xuống sô pha lớn ở phòng khách. Không lâu sau, bác sĩ Chu, Chu Bác Văn đã đến. Ông tốt nghiệp từ một học viện y học nổi tiếng, rất nhiều tạp chí y học đã đăng những bài nghiên cứu luận văn của ông. Hiện tại là giáo sư bác sĩ, cũng là bác sĩ riêng của Lăng Khiêm Hi. Việc này cũng cho cô mặt mũi, con của ông là Chu Thiệm lại không thích y học, đại học học chuyên ngành kinh tế, sau khi tốt nghiệp được Lăng Khiêm Hi an bài chức trợ lý quản lý ở công ty, cũng dặn qua những người thâm niên trong công ty chỉ dẫn cậu ta.
"Chú Chu, chú xem giúp con tình hình của cô ấy." Lăng Khiêm Hi đưa ly nước cho Chu Bác Văn, ngồi xuống ghế dựa lớn kế bên.
"Cô gái này là ai?" Chu Bác Văn nhìn Hạ Quân Thần trên sô pha, quần áo xốc xếch, cả người đầy vết thương. Ngẩn đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, muốn từ cô nhìn ra gì đó, thế nhưng trên mặt Lăng Khiêm Hi không hề có biểu lộ gì.
"Chú xem vết thương của cô ấy trước đi." Lăng Khiêm Hi mím môi, không trả lời Chu Bác Văn mà nói.
Chu Bác Văn kiểm tra vết thương trên dưới của Hạ Quân Thần, chân mày nhăn lại gần như dính vào nhau. Cô gái này đã đắc tội với ai? Cả người rất nhiều bộ phận có những vệt máu bằm chồng chéo lên nhau, có vẻ những vết thương này đã qua nhiều ngày. Trán bị đập, khóe miệng chảy máu, tay chân rất nhiều chỗ có vết máu. Đây chỉ là tình hình bệnh bên ngoài.
"Khiêm khiêm, chú phải đưa cô ấy tới phòng khám của chú để kiểm tra tổng quát, cô ấy bị thương không hề nhẹ!"
"Được." Lăng Khiêm Hi nghĩ Hạ Quân Thần bị bạo lực gia đình, đứa nhỏ phải chịu đựng ngược đãi, giao cho Chu Bác Văn chăm sóc nàng nhất định sẽ vui vẻ, cô không cần phải lo lắng.