"Đây là tất cả những người tương đối mật thiết mà Đan Thịnh Nghiêu đã từng tiếp xúc trước khi chết vài ngày." Tả Dương Khiệt đem sấp ảnh đặt lên bàn, ngón tay hắn vẽ ra một đường, bức ảnh khác lộ ra hiện lên một gương mặt thân quen.
"Lương Lữ ——" Lăng Khiêm Hi run lên một cái, từ sớm phải ngờ tới cô ta! Trước kia tâm tính còn thiện niệm nên mới để lại cho Lương Lữ một mạng, không nghĩ là ngày đó lại thả hổ về rừng, hậu quả khó lường.
"Về cơ bản có thể kết luận người thao túng phía sau chính là cô ta." Tả Dương Kiệt dừng lại mộ chít, lông mày nhúi chặt, "Nhưng mà, ả này khá xuất quỷ nhập thần, đến giờ vẫn chưa ai lần ra được hành tung của ả."
"Cái này thì không cần cậu phải nhọc lòng, tôi nghĩ tôi đã biết cô ta đang ở đâu." Lăng Khiêm Hi xích nhẹ một tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười đầy ý vị thâm trường. Lương Lữ muốn đấu với cô, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lăng Khiêm Hi đối với Quả Quả tuy nói là thương yêu có thừa thế nhưng sự nghi ngờ trong lòng lại chưa hề giảm đi. Biết được cô bé hôm nay phải trở về nhà của mình, cô tìm cách gắng một con chip theo dõi ở túi quần yếm của cô bé. Cô làm vậy cũng là bất đắt dĩ, Tiểu Quân rất thích đứa nhỏ Quả Quả này. Nếu như Quả Quả thật sự là vô tội, vậy thì nhà của cô mọi lúc đều hoan nghênh tiểu oa nhi này đến, nhưng nếu Quả Quả là dụng tâm đi tiếp cận các cô, cô nhất định sẽ không để kẻ thù có cơ hội lợi dụng!
Trong phòng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên dọa Hạ Quân Thần nhảy dựng. Nàng bước vài bước đi qua nhấc ống nghe, "Alo?"
"Nửa tiếng sau, chờ xem một Quả Quả thi cốt vô tồn đi! A ha ha ha! ——" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh vặn vẹo, tiếng cười sắc nhọn cuồng vọng đâm đau màng nhĩ Hạ Quân Thần.
"Con bé hiện giờ đang ở đâu? Này? Alo?"
"Bíp bíp ——" Điện thoại vừa lúc bị ngắt máy.
Vài giây sau đó đầu óc Hạ Quân Thần trống rỗng, ngón tay máy móc ấn dãy số , nhưng sau đó vội vàng xóa bỏ.
Cô phải nói gì với cảnh sát? Đứa nhỏ kia danh tính không rõ ràng? Số điện thoại của bọn bắt cóc lại bị ẩn? Nếu như phải đi đến cục cảnh sát để lấy khẩu cung, quá trình này phức tạp không biết phải mất bao nhiêu thời gian, còn phải liên hệ với bộ đội chuyên gỡ phá bom mìn, mà Quả Quả chỉ còn có phút?
Hạ Quân Thần không dám chậm trễ, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài. Hiện tại nàng không có manh mối gì, nhưng cũng không thể ngồi tại chỗ chờ Quả Quả chết! Đứa nhỏ này không phải nói đi về nhà mẹ sao? Còn khăng khăng không cho nàng đưa về. Tại sao vừa chớp mắt một cái mọi chuyện lại thành thế này!
Phải rồi, tìm Lăng Khiêm Hi, chị ấy nhất định sẽ có cách!
Một chiếc xe thể thao xanh ngọc [vù] lướt đi ở quốc lộ trên sườn núi, thỉnh thoảng lại bắn lên ít bọt nước.
Quả Quả cúi đầu, trên người bị dây thừng trói chặt, không thể cử động. Cô bé khẽ mở mắt, chỉ cảm thấy nơi cổ đau nhói. Trong bóng tối, những con số trên người đang liên tục nhảy lên phá lệ chói mắt. Mà cái âm thanh đang tích tích theo từng con số đang nhắc nhở rằng, mạng sống ngắn ngủi của cô bé đang trôi dần theo thời gian.
Cửa sân kẽo kẹt mở ra, Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần cùng bốn người cầm theo súng nhìn quanh bốn phía, từ từ đi về cánh cửa đang mở rộng của ngôi nhà tranh nhỏ.
"Tiểu Quân, Khiêm Khiêm, các người sao biết em ở đây?" Quả Quả sửng sốt, khi phản bội Lương Lữ, cô bé biết rõ bản thân sẽ phải chết, cũng không nghĩ rằng Lăng Khiêm Hi sẽ tìm tới đây được. Người này tới cứu mình sao?
"Quả Quả đừng sợ, có tôi đây." Lăng Khiêm Hi bình tĩnh phân phó, "Ba người cố gắng thủ, Jerry, chỗ này làm phiền cậu." Jerry là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của Mỹ đã xuất ngũ, từng tham gia vào cuộc chiến gỡ bom mìn quy mô lớn. Mà loại bom này chỉ là chuyện nhỏ.
Ba người nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, chiếu đèn pin vào Quả Quả. Jerry liếc nhìn thời gian, còn hơn mười phút. Anh ta ngồi xổm xuống, từ trong người lấy ra thiết bị kiểm tra, vô cùng cẩn thận xác định loại bom. Động tác của anh ta vô cùng bình tĩnh, ổn định, rất nhanh đã tìm được dây hồng an toàn. Một dao cắt đứt, âm thanh tích tích tắt liệm đi, tất xả đều yên tĩnh, mặt đồng hồ dừng lại ngay con số phút giây.
Ngay khi toàn bộ mọi người thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một đạo ngân quang lặng lẽ lóe lên.
"Arr ——" Jerry hét thảm lên một tiếng, ngã phịch xuống đất.
Nháy mắt, bầu không khí đột nhiên ngưng kết, toàn bộ sân vườn trống trãi chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đầy bất an của những người còn lại.
Aken và ba người còn lại ngay lập tức nâng cao cảnh giác, nổ vài phát súng về nơi ám khí vừa được phóng ra. Lương Lữ và lão bà đang tránh ở một góc bí mật gần đó, quan sát đến vô cùng rõ ràng nhất cử nhất động của năm người.
Công phu dùng ám khí của Thần lão bà vô cùng hỏa tốc, bà ta từng trà trộn trong Đường môn một thời gian. Mặc dù không phải chân truyền nhưng dựa vào thiên chất trời sinh, sau này cũng nghiên cứu ra không ít ám khí và độc dược.
Trước đó Lương Lữ từng nói, toàn bộ mạng những người ở đây đều có thể đoạt nhưng duy nhất một mạng này của Lăng Khiêm Hi phải giữ lại. Chỉ là đáng tiếc, thứ duy nhất mà lão bà này muốn chính là mạng của Lăng Khiêm Hi!
Lão bà vung tay phải, tiêu độc liên tiếp như mưa đổ về phía năm người. Cho dù là dòng desert eagle có uy lực thế nào, nằm trong tay ba người có tố chất thế nào thì cũng không chống đỡ nổi loại ám khí bủa vây một cách âm thầm như vậy.
Rất nhanh, Steven cũng ngã xuống.
"Tiểu Quân, theo chị." Lăng Khiêm Hi thoáng nghiêng người, một chiếc phi tiêu phút chốc từ bên tai cô xẹt qua. Cô kéo đi Hạ Quân Thần thần hồn còn chưa định, lộn một vòng, trốn ngay sau một bước tường. Tiểu quỷ Quả Quả này sớm đã biết trước, không biết từ lúc nào cũng đã trốn ở đây.
"Xin lỗi, lần này hại hai người phải vì em mạo hiển..." Lần này đúng là tổn thất nghiêm trọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng toàn quân chỉ mấy người này sẽ bị diệt sạch! Cô bé nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, chỉ vì một tiểu oa nhi bé nhỏ mà hai người họ lại truy lùng tới đây.
"Suỵt ——" Lăng Khiêm Hi thấp giọng nói nhỏ bên tai Quả Quả nói, "Con và Tiểu Quân trốn ở đây đừng lên tiếng, một lát tôi sẽ trở lại, nhất định sẽ mang hai người an toàn rời khỏi đây."
Nếu như cô đoán không lầm, nơi lóe lên hàn quang của phi tiêu chính là chỗ Lương Lữ đang ẩn núp!
"Bà có phát hiện đã thiếu mất hai người rồi không?" Lương Lữ nheo mắt nhìn khắp mặt sân trống chỉ còn lại hai người, ánh mắt kia càng trở nên lạnh lẽo hơn, "Chính là Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần! Sao lại không thấy đâu!?"
"Cô đoán đúng rồi." Lăng Khiêm Hi cười lạnh, trong ánh mắt thâm sâu hiện lên một vùng sáng sắc bén, ngón tay chậm rãi bóp cò súng.
Vừa thấy viên đạn sắp xuyên qua đầu, lão bà hô to một tiếng, "Đi mau!" túm lấy Lương Lữ, hạ nửa người, [vụt] một cái đã chui vào trong đất, sau đó là cả người. Mà trên mặt đất hiện lên hai cái đại bánh bao, chuyển động với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy đâu.
Lăng Khiêm Hi sững sờ ở tại chỗ, đây là gì? Quả thật là bất khả tư nghị! Thuật độn thổ trong truyền thuyết? Trên đời này thật sự có tồn tại loại bàng môn đạo thuật này?
"Xin lỗi, em nghe theo lệnh của Lương Lữ mà hạ thủ với hai người, thật sự xin lỗi!" Quả Quả xoa xoa góc áo, lắp ba lắp bắp nói, "Hiện tại em phải đem vật kia ném đi."
"Hạ thủ? Hạ cái gì thủ?" Hạ Quân Thần mơ hồ không rõ hỏi, ánh mắt kỳ quái giao nhau với Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi nhún nhún vai, không nói, cũng đang chờ Quả Quả. Đứa nhỏ này quả nhiên đã gạt các cô làm chuyện bất minh!
"Thật ra Lương Lữ chính là mẹ nuôi của em, em là có mục đích nên mới tiếp cận hai người. Cô ta ra lệnh cho em đem một lọ chứa thủy ngân đặt vào phòng của hai người... cho nên... nhưng mà vì sau này em không muốn tiếp tục làm như vậy, Lương Lữ mới trói em lại muốn diệt khẩu." Ánh mắt Quả Quả trở nên ảm đạm, cô bé thực sự không biết phải nói thế nào. Nếu như hai người biết tiểu nha đầu mà mình liều chết cứu về lại là người của kẻ luôn nghĩ cách mưu hại người của mình, họ sẽ nghĩ thế nào?
Lăng Khiêm Hi vỗ nhẹ đầu Quả Quả, "Đứa nhỏ ngốc, đúng thật là con hạ thủ được, thật muốn làm cho mẹ con và Tiểu Quân trúng độc sao?" Diệt khẩu sao, một từ này thế nào được nói ra từ miệng của đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi? Tuổi thơ của con bé rốt cuộc đã trải qua những gì?
"Mẹ?" Cô ấy còn nhận đứa con hư hỏng như mình sao? Quả Quả gục đầu, nhấp miệng, câu câu ngón tay.
"Sau này, đây chính là nhà của em." Nhìn thấy tiểu dáng dấp chứa đầy tâm sự, Hạ Quân Thần có chút không đành lòng, "Quả Quả, em rất thông minh, nhưng em cần hơn đó là một hoàn cảnh bình thường để lớn lên."
Lương Lữ nhận nuôi cô bé, nhưng không hề làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Luôn ra mệnh lệnh cho cô bé, lợi dụng cô bé để đạt được mục đích của bản thân. Tuy rằng Quả Quả trời sinh lương thiện, nhưng cứ như vậy lớn lên, khó có thể đảm bảo tâm tính sẽ không thay đổi, bụng dạ trở nên độc ác giống như Lương Lữ.
"Yes, madam!" Quả Quả học theo dáng vẻ trên TV, kính hai người bằng một động tác chào không được chuẩn cho lắm. Xoay một vòng chạy lên căn phòng ở trên lầu.
"Chị giải quyết Lương Lữ rồi?" Hạ Quân Thần sờ sờ mũi, hỏi. Lăng Khiêm Hi thân thủ rất linh hoạt, lại có thể phát triển gia nghiệp lớn đến như vậy, phải nói là văn võ song toàn! Nàng nâng mắt đáng giá Lăng Khiêm Hi, trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài, có tiền, dùng một từ tuyệt để hình dung cô thật không phải nói quá. Khiến nàng đã ngưỡng mộ nay còn thêm sùng bái. Bà xã thế này, nàng thật sự không đủ khả năng để nuôi dưỡng!
"Vẫn chưa..." Lăng Khiêm Hi cười khổ một tiếng, nhẹ lắc đầu.
"Sao lại chưa?" Rõ ràng là nghe thấy tiếng súng mà! Chẳng lẽ công phu của Lương Lữ lợi hại hơn Lăng Khiêm Hi? Khả năng cũng không cao...
"Khụ khụ." Lăng Khiêm Hi ho khan hai tiếng, ven tóc ra sau tai, "Vừa rồi chị nhìn thấy thuật độn thổ. Là Lương Lữ cùng với một lão bà, nhưng mà người nọ từ trước tới nay chị chưa từng gặp qua. Sau đó hai người sống sờ sờ ở trước mặt chị nhảy một cái liền chui vào trong đất mà tẩu thoát."
"Cái... Cái gì?" Hạ Quân Thần nghe xong há hốc mồm, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "Chị nói đùa hay nói giỡn vậy? Quá khoa trương đi!"
Lăng Khiêm Hi không vui, đưa tay nắm lấy vành tai Hạ Quân Thần, "Dưa ngốc này, em nhìn chị xem có giống là đang đùa với em không?"
Hạ Quân Thần chớp chớp mắt, đặc biệt nghiêm túc nói, "Chị nói xem lão bà bà kia có khi nào là chuột tinh không?"
Trên trán Lăng Khiêm Hi nổi lên mấy cái hắc tuyến, khóe môi giật giật gượng cười, "Cũng có thể ha."
Trên cầu thang truyền đến âm thanh lộp cộp, Quả Quả cầm cái lọ trong tay chạy đi xuống, "Ah, chính là cái này, phải xử lý nó thế nào?"
Lăng Khiêm Hi nhận lấy cái lọ nhìn nhìn một chút, nói, "Lương Lữ vì hại chị đúng thật là nhọc lòng. Trước cứ để đây đi, xử lý nó rất phiền phức, chúng ta cũng không hiểu về mấy thứ này, chị gọi điện cho phòng thí nghiệm bên kia của bạn chị để họ xem thử."
Sau khi gọi điện thoại cho người nào đó, nói chuyện một hồi rồi thông suốt. Hiện tại cô vừa nhìn đến cái lọ thì trong lòng liền thấy sợ hãi. Cũng may là để chưa lâu, nếu không cứ giữ nó trong nhà, không lâu sau cô sẽ vào viện tâm thần mà ở. Vì chất này mà năm đó loài mèo ở một vùng của Nhật Bản bị điên, và xuất hiện một loại hiện tượng gọi là mèo tự tử, khi hàng loạt mèo có hành động nhảy nhót rất kỳ lạ rơi xuống biển mà chết, có thể thấy ảnh hường của nó kinh khủng đến mức nào!
"Được rồi, chị nghe thấy bao tử của hai con mèo nhỏ tham ăn đang kêu rồi." Lăng Khiêm Hi vén lên mái tóc mềm mại của Hạ Quần Thần, ngón tay nhè nhẹ xoa lên chơi đùa, "Chị đi nấu cơm." Ưu nhã bước đi được vài bước thì quay đầu lại, đôi môi khép mở, giọng nói ôn nhu tan chảy, "Tiểu Quân, phải giáo huấn tiểu gia hỏa Quả Quả này đàng hoàng, xem lần sau con bé có còn dám làm chuyện xấu nữa hay không! Chổi lông gà ở trong nhà có thể cho em mượn dùng một chút đó nha!"
Nghe thấy thế, xương cốt cả người Hạ Quân Thần đều mềm ra, yêu tinh Lăng Khiêm Hi này, coi như cô có muốn lấy roi trói mình lại, thì Hạ Quân Thần cũng bật người dâng hai tay không một câu oán hận.
"Quả Quả, qua bên này, quỳ xuống mau!" Hạ Quân Thần ôm Quả Quả qua, đặt lên sofa, "Khiêm Khiêm nói gì em có nghe không? Không được làm chuyện xấu, phải học tập theo chị, làm một bảo bảo ngoan, có hiểu hôn?"
"Học tập theo chị cái gì? Làm thế nào để xứng với danh nghe lời vợ hả?" Trong lòng Quả Quả thầm than, Hạ Quân Thần này đúng là ngốc! Lăng Khiêm Hi chỉ mới nói một tiếng, nàng phản ứng so với người khác đều nhanh hơn.
"Em tiểu quỷ này, không thể không biết lớn nhỏ như vậy được." Hạ Quân Thần không quan tâm, trừng mắt với Quả Quả, rất không hình tượng mà đưa tay cù lét cô bé, hai người trên sô pha hợp thành một khối quyết chiến một trận sóng mái.
Thật sự có chút cảm giác của trọng sinh của kiếp sau.