Này này này! Hạ Cẩn Du, cô làm cái gì mà ngay cả diễn một bà vợ bị chồng bỏ cũng diễn không xong vậy, làm ơn đi, ánh mắt đó ai oán hơn một chút có được không? Không biết khi đó tại sao tôi lại tìm cô diễn cái vai này? Thực sự là quá đau đầu." Đạo diễn Lưu cau mày, vẻ mặt đầy bất mãn, "Quên đi, Tiểu Thái, vào mà trang điểm lại cho cô ấy đi. Vicky cô qua đây, lời thoại nhớ hết chưa?" Quay sang gọi đại bài đang lên thời Vicky, ngữ khí đạo diễn lưu lại đột ngột nhu hòa đi.
Trong lòng Hạ Cẩn Du chỉ cảm thấy một cuộn sóng bất bình đang bùng lên. Còn nhớ lúc trước, trong một buổi party, tên đạo diễn Lưu này dùng thái độ ân cần cỡ nào để mời cô nhận vai, không ngờ hôm nay lại mở miệng nói ra được mấy lời này. Đúng là cao thủ gió chiều nào nghiêng chiều đó!
Còn Vicky này là gì, chỉ một con bé còn hôi sữa vừa bước chân vào đời, một nhóc con không biết trời cao đất dày. Nếu không phải dựa dẫm vào ông ba là trùm địa ốc thì chỉ bằng kỹ thuật diễn của một bình hoa di động, thử xem ai sẽ hòa nhã với cô ta?
"Tôi cảnh cáo chị, tốt nhất nên ký tên lên tờ đơn ly hôn sớm đi, A Bân cũng đã nói với tôi, không muốn nhìn thấy bà cô già lắm lời như chị nữa!" Vicky cô sức đẩy Hạ Cẩn Du ngã xuống. Lực xô ngã rất lớn, có lẽ là có tư tâm! Khi Hạ Cẩn Du đang nổi tiếng, Vicky ở địa vị thấp hơn đã ngậm lấy không ít bồ hòn, hôm nay phong thủy đã thay đổi, cô ta quyết sẽ không bỏ qua một cơ hội nào để chỉnh Hạ Cẩn Du! Huỵch một tiếng, Hạ Cẩn Du ngã xuống, gương mặt xinh đẹp bị đau đến nhăn nhó.
"Tôi sẽ không ký, muốn làm dâu Trương gia, cô mơ cũng đừng hòng mơ tới!" Hạ Cẩn Du nhịn đau hét lên câu thoại này.
"Này! Tôi bảo cô diễn thế sao? Hạ Cẩn Du, bây giờ cô đang diễn một người vợ nhu ngược bị chồng vứt bỏ, cô có hiểu không vậy? Rốt cuộc cô có nghiền ngẫm nhân vật này hay chưa? Quay lại!"
Lần lượt bị xô ngã, nhìn vẻ mặt khinh khỉnh kia của Vicky, tâm trạng của Hạ Cẩn Du đã chìm xuống tới đáy cốc, hết một lần rồi một lần vô tình bị sỉ nhục.
Ánh đèn trong bar sáng đến mức làm người ta phải đau mắt, và hậu quả của việc dốc từng ly rượu mạnh chính là đầu đau nhói đến sắp vỡ tung. Hạ Cẩn Du xoa ấn đường, đôi chân mềm nhũng như đang lướt trên đám mây, bước lên chiếc Audi màu hồng kia của cô. Cô cố sức mở mắt nhưng toàn bộ cảnh vật như biến thành một người nhưng hai bóng, mặc cho cô có cố ép buộc mở mắt, có cố lắc đầc để tỉnh táo cỡ nào thì vẫn không thể nào nhìn rõ.
"Hy vọng hợp tác vui vẻ." Đài phun nước đầy màu sắc kết hợp với âm nhạc ngoài khách sạn, Hạ Quân Thần lịch sự gật đầu với Mạnh Hâm Vu. Người chủ này là do Lăng Khiêm Hi giới thiệu, cô vốn lo lắng khi Hạ Quân Thần làm việc dưới trướng Triệu Lương Huân cho nên mới dẫn đường này cho nàng. Mạnh Hâm Vu cũng xem như là một nhà kinh doanh trang sức thành công, là một nhân vật được phỏng vấn trên tạp chí kinh tế và tài chính kỳ mới nhất, chỉ cần động nửa bước cũng có thể làm lay động hơn nửa giới trang sức!
"Đánh bại được nhiều đối thủ cạnh tranh, tôi có thể chạm tới được nhị tiểu thư của Lăng gia thật sự là vô cùng vinh hạnh, cũng may là có Khiêm Hi giúp đỡ. Đâu chỉ là riêng cái danh nhà thiết kế chứ, tôi thấy là sau này chúng ta còn phải bàn bạc thêm về chuyện tiền nông cho người phát ngôn của thương hiệu, Thần nha đầu hình tượng của em rất hợp đấy!" Mạnh Hâm Vu cười nói. Không hổ là tay già đời có kinh nghiệm thương trường, chỉ một lời nói đã làm cho trong lòng Hạ Quân Thần thoải mái và hài lòng.
"Mạnh tổng lại nói đùa, tôi đây về trước." Hạ Quân Thần chỉ chỉ vào xe của mình, chiếc Porsche Cayenne này là quà sinh nhật lần trước Lăng Thiệu Thành mua tặng nàng.
"Được rồi, ngày mai nhớ đến công ty đúng giờ."
"Tất nhiên, tôi cũng không muốn ngày đầu tiên lại bị mất việc, yên tâm đi. Tạm biệt."
"Buổi tối lại đi xã giao? Uống ít rượu thôi, lát nữa là em về đến nhà, chị tốt nhất là trở về trước giờ, nếu không..." Nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đang chạy lại lấn sang làn đường khác, Hạ Quân Thần theo phản xạ đạp phanh giảm tốc độ, đánh nhanh tay lái rẻ xe tránh thoát.
"Khiêm Khiêm, về rồi nói với chị sau, trước cứ như vậy."
Vị đại ca nào lại chạy xe như vậy chứ? Hạ Quân Thần liếc nhìn sang bên cạnh, một bóng dáng rất quen thuộc nha! Là... Hạ Cẩn Du?!
"Chị tỉnh dậy đi, không sao chứ?" Bà chị này cũng giỏi thật, đang lái xe cũng có thể ngủ! Trên người còn nồng nặc mùi rượu, chị ta cũng lớn gan, gần đây cảnh sát giao thông đang rất nghiêm ngặc, chị ta lại còn dám ở đây đối nghịch!
"Ai vậy? Đừng động vào tôi, ngủ... ngủ..." Hạ Cẩn Du mơ mơ màng màng nói.
"Bà chị, bà chị có thể đừng có dừng xe như vậy mà ngủ không?" Giữa đường giữa xá lại ngang ngược như vậy, đợi thêm lát nữa không bị mắng mới là lạ, chị ta tốt xấu gì cũng là người của công chúng! "Dậy dậy đi!" Hạ Quân Thần cố dùng thêm lực vỗ vỗ mặt Hạ Cẩn Du, cũng không hề có tác dụng. Nàng trực tiếp mở cửa xe, đem Hạ Cẩn Du đẩy sang ghế phụ bên cạnh, còn mình thì ngồi lên ghế lái.
"Địa chỉ nhà?"
"Hoa viên Cẩm Hòa phòng ." Hạ Cẩn Du gãi gãi cổ trả lời. Xem ra cũng không phải say tới không biết trời trăng mây nước, nhưng nếu như gặp phải một tên có ý đồ xấu, không phải là sẽ dẫn sói vào nhà, cướp tiền cướp sắc luôn sao!
Hạ Quân Thân khó khăn đỡ Hạ Cẩn Du lảo đảo đi lên đến lầu ba. "Mở cửa đi."
"Huh?"
"Mở cửa ra đi!" Thật sự là một gia hỏa làm người khác đau đầu, say xong thì lỗ tai bị ù hay là đầu không nhảy số kịp?
"Ah! —— mở cửa ra —— mở cửa —— ra..." Hạ Cẩn Du lấy ra một chùm chìa khóa, cầm lấy một cái chìa khóa nhỏ hoàn toàn không khớp với ổ khóa tra vào. "Sai, sai rồi —— cô là ai? Có phải là cô đổi chìa khóa nhà tôi đúng không?"
Hạ Quân Thần cạn lời, lấy một cái chìa khóa trong tay Hạ Cẩn Du, một tay đỡ cô, mở cửa đi vào nhà. Bố cục không gian trong nhà đơn giản phóng khoáng, nhưng có một cảm giác ấm áp nhất định. Nhìn những bức tranh sơn dầu trang trí trên tường, xem ra phẩm vị của chị gái này cũng không tệ.
"Ngoan nằm lên giường mà ngủ đi, tôi phải về rồi." Hạ Quân Thần đỡ Hạ Cẩn Du nằm xuống giường, thở phào một hơi. Bà chị này thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng mà đè nàng thiếu điều muốn nội thương.
Trên mặt Hạ Cẩn Du đã nóng lên, trán cũng đã thấm ra không ít mồ hôi, trong miệng liên tục lẩm bẩm nói gì đó.
"Đừng bỏ tôi... tại sao, tại sao các người ai cũng không cần tôi?...Tại sao..." Một ngữ khí gần như là khẩn cầu khiến cho Hạ Quân Thần vừa nước chân đến cửa phòng thì ngừng lại.
Đây là một cô gái có bề ngoài cao ngạo lãnh diễm, tại sao khi say lại nói ra những lời như thế? Chị ra sợ bị vứt bỏ sao? Chị ta rất cô đơn sao?
Hạ Quân Thần quay trở lại bên giường, thay Hạ Cẩn Du làm gọn những sợi tóc rối, thở dài, nhẹ giọng nói, "Bảo vệ tốt bản thân." Nàng sao lại không hiểu sự đau khổ khi bị vứt bỏ? Quá khứ này đã từng ăn sâu vào máu của nàng.
"Uyển Triết, trở về với em đi được không? Em hiện giờ có thể nuôi chị, chị đừng đi với A Trung, có được không?" Khóe mắt Hạ Cẩn Du đã hiện lên giọt nước trong suốt, hàng lông mi dài bởi vì cảm xúc không thể khống chế mà run lên. Đột nhiên cô cầm lấy tay Hạ Quân Thần, mở đôi mắt to vô tội, "Thần Thần, là em sao? Sao lại ở nhà của tôi?"
Chị ta như vậy —— rốt cuộc là đã tỉnh chưa? Hạ Quân Thần bị Hạ Cẩn Du làm cho mơ hồ.
"Là tôi, hiện giờ chị tỉnh... ưʍ..."
Nhìn đôi môi đỏ mọng vô cùng mê người, kiều diễm ướŧ áŧ khép mở trước mặt cô, Hạ Cẩn Du xung động, trong lòng dâng lên một trận lửa nóng kỳ lạ đang thiêu đốt, từ bụng lan ra toàn thân. Chưa kịp suy nghĩ, môi cô đã chạm lên môi Hạ Quân Thần. Chạm vào vành môi mê người mềm mại, trong lòng Hạ Cẩn Du khẽ run lên. Theo cảm giác bản thân, đôi tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Hạ Quân Thần, hung hăng mút lấy ngọt ngào từ trong miệng nàng.
"Cô làm gì vậy?" Hạ Quân Thần giật mình, phản ứng ngay sau đó là đưa tay lên cho Hạ Cẩn Du một cái tát. Động tác này nhìn qua có vẻ như rất tự nhiên và trôi chảy. Ý thức được tình trạng hiện giờ có bao nhiêu xấu hổ, tay Hạ Quân Thần cương lại trên mặt Hạ Cẩn Du, "Xin, xin lỗi..."
Hiện giờ là thế nào? Nàng lại nổi lên lòng thương hại với tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu ở trước mặt. Con ngươi Hạ Quân Thần xao động, ý thức trở nên thanh tỉnh hơn. Nàng không thể làm chuyện có lỗi với Lăng Khiêm Hi, tuyệt đối không! Nàng phải lập tức rời khỏi không gian tối tăm này.
Hạ Cẩn Du động người, thẳng người quỳ xuống giường, một ánh mắt mềm mại bất lực nhìn Hạ Quân Thần. Vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hạ Quân Thần, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, lướt qua đôi môi mỏng, sau đó đi xuống nơi xương quai xanh gợi cảm của nàng.
"Thần Thần, em có thích tôi dù chỉ là một chút thôi không? Chỉ một chút ít là được rồi..." Cô thật sự rất ganh tỵ với Lăng Khiêm Hi! Trời sinh tư sắc, gia thế hiển hách, lại có được một người vợ trung trinh với mình như vậy. Tại sao bao nhiêu nổ lực và cố gắng của cô lại không thể nào bằng được một phần trong vạn phần của cô ta?
"Hạ Cẩn Du, cô có biết bản thân cô đang làm gì không?" Hạ Cân Thần hất tay cô ra, giọng nói lạnh lẽo vạch ra khoảnh cách vô cùng rõ ràng. Một bước này, nàng không thể nào tiến được. Chuyện mà nàng và Lăng Khiêm Hi cùng nhau trải qua đã quá nhiều, cô cũng đã cầu hôn với nàng. Không thể vì bất kì sự xuất hiện của kẻ nào mà thay đổi.
Mà ở một nơi xa trên sân thượng, tia sáng chớp tắt chợt lóe lên, một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đắc ý vỗ vỗ chiếc máy ảnh trong tay. Góc chụp rất đẹp, ngày mai sẽ có tiêu đề giật gân!
Cơ thể Hạ Cẩn Du mềm xuống, ngồi xếp bằng trên giường, trong giọng nói có sự thất vọng khó giấu được, "Em có biết? Từ khi ba mẹ tôi bắt đầu ký đơn ly dị thì kể từ khi đó chưa từng có ai yêu thương tôi, không ai thật tình đối đãi với tôi, ngoại trừ bà nội. Thế nhưng, năm tôi tuổi, bà nội lại bệnh nặng, không có tiền để đi bệnh viện phẩu thuật, tôi cứ như vậy mở to mắt nhìn bà nội chết trước mặt tôi. Mà tôi thì cái gì cũng không làm được. Tôi rất hận..." Hạ Cẩn Du nắm chặt tay thành đấm, "Phải, là tôi yêu tiền. Em có biết, kẻ không tiền sẽ chịu khổ đến mức nào không? Người em yêu bỏ em mà đi, người em gần gũi rời bỏ nhân gian, đều là vì nó! Ha ha, mà người như em, sinh ra đã ngậm thìa vàng thì làm sao hiểu được."
"Khoan đã, chị đừng tự xem nhẹ bản thân." Hạ Quân Thần suy nghĩ một chút, ngồi xuống cạnh Hạ Cẩn Du, nở nụ cười áy náy, "Vừa rồi ra tay đánh chị, tôi xin lỗi, nhưng những chuyện mà chị nói tôi đều hiểu. Chỉ là có lẽ không thể nào cảm nhận nó sâu sắc bằng chị! Tôi cũng không giống như bề ngoài mà người ta thấy, tôi chỉ là con gái riêng của ba tôi thôi. Cũng giống như chị, từ khi tôi còn bé, mẹ của tôi thường xuyên bị ba tôi đánh đập hành hạ, bao gồm cả tôi." Nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Hạ Cẩn Du, Hạ Quân Thần cười đạm nhiên, tiếp tục nói, "Thế giới này không ai có thể cứu vớt được chị, trừ chính bản thân chị ra. Tôi chưa từng oán hận gì về cuộc sống trước đây của tôi, với tôi mà nói, tôi xem nó như một loại từng trải, để cho tôi hiểu được và càng thấy quý trọng cái hạnh phúc trước mắt mà tôi không dễ gì có được. Chị cũng đừng nên sống mãi trong quá khứ, là người thì nên nhìn về phía trước, cũng có thể không lâu sau chị sẽ gặp được người của cuộc đời chị thì sao? Nhớ kỹ, đừng coi thường bản thân, đừng dựa dẫm và bán đứng mình để đổi lấy danh lợi, những thứ đó không hề chân thật. Người sống thì không nên làm những việc khiến cho lương tâm mình áy náy. Chị bây giờ, bà nội ở trên thiên đường cũng sẽ thấy đau lòng... Tỉnh táo lại, nếu như chị không chê thì em tình nguyện làm bạn của chị, được không?"
Hạ Cẩn Du nhất thời kinh ngạc, không biết phải nói gì, há miệng gật đầu.
"Đồ ngốc, ngoan đi, uống say rồi thì ngủ một giấc. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới, cố gắng lên ha! Mỉm cười đối mặt cuộc sống. Phải có sức sống giống như em này, biết không?" Hạ Quân Thần lấy ra một cái khăn tay đưa cho Hạ Cẩn Du, rất tự nhiên đưa tay xoa đầu cô.
"Sao vậy?" Thấy Hạ Quân Thần mờ ám le lưỡi, Hạ Cẩn Du không khỏi nghi hoặc.
"Em đang nghĩ, không biết có phải em bị mắc phải [ hội chứng Lăng Khiêm Hi] rồi không?"
Hạ Cẩn Du không nhịn được mở to mắt, nàng đang nói gì vậy? Hội chứng này thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ người nha!
"Không xong rồi, đoán chừng là em ở cạnh Lăng Khiêm Hi lâu quá đã bị chị ấy tiêm nhiễm, đặc biệt thích xoa đầu người khác."
Hạ Cẩn Du không nói gì mà nhích đến gần Hạ Quân Thần, dáng vẻ tươi cười của nàng quá ấm áp, thật làm cho người khác yên tâm. Trên người lúc nào cũng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm khiêu khích nhân tâm. Thế nhưng khi thấy dáng vẻ tươi cười này phát ra khi Hạ Quân Thần nhắc đến Lăng Khiêm Hi, rồi bất giác lại thấy mất mác.
Trên đời này, thật sự có tình yêu như vậy, không xa không rời, đời đời kiếp kiếp?