Edit: Snow cầm thú HD – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Beta: Ngọc Hân
Bước lên xe, Liên Cẩn Viên lái xe, Tô Ngưng Mi và Lục Yên ngồi ở phía sau, Tô Ngưng Mi thấy cảm xúc Lục Yên không kém như lúc nãy, bấy giớ mới hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lục Yên bị hỏi như vậy, nước mắt lại chảy ra, nhưng cũng nghẹn ngào kể lại mọi chuyện một lần, “Tiểu Mi, mình thật không ngờ chân tình như vậy nhưng không chịu nổi một kích này, thậm chí mình không biết rốt cuộc vì sao Trịnh An lại đưa mình đến đây, chỉ cần anh ta nói chia tay mình là được, vì sao lại đối xử với mình như vậy… hu hu, Tiểu Mi à, sau này mình biết phải làm sao bây giờ.”
Tô Ngưng Mi vỗ vỗ bờ vai Lục Yên, vẻ mặt có chút thương cảm, không tưởng tượng được người tốt như cha Lục mẹ Lục cũng không thoát khỏi số mệnh, sớm bị Zombie phân thay rồi. Có điều ngoài Lục Yên, Tô Ngưng Mi còn có một người bạn cực tốt là Lô Lan, hi vọng cô ấy cũng bình an.
Nhìn bộ dạng tuyệt vọng tràn đầy mặt mũi của Lục Yên, Tô Ngưng Mi nói: “Yên Nhi, Trịnh An là người Thiên Đạo? Tu vi là Luyện Khí Hậu Kỳ? Cậu còn tình cảm gì với gã không? Nếu suy nghĩ rõ ràng rồi, mình có thể giúp cậu một việc.” Nếu không còn tình cảm, Tô Ngưng Mi sẽ lập tức báo thù thay bạn, đàn ông như gã giữ làm gì.
Lục Yên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý hận, “Sao có thể còn tình cảm chứ, hiện tại mình chỉ hận không thể lột da gã, xé xác gã, uống máu của gã, hận không thể khiến gã chết không toàn thây. Tiểu Mi, cậu giúp mình đi, mình nhất định không để gã sống yên ổn.” Trịnh An đối xử với cô như vậy, trong lòng Lục Yên sớm đã không còn chút tình cảm nào, chỉ có hận ý mãnh liệt.
Tô Ngưng Mi gật đầu, giơ tay vỗ mu bàn tay Lục Yên, “Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm gã, sau đó chúng ta sẽ giúp cậu thu phục gã, việc tiếp theo cậu muốn làm thế nào thì đều theo ý cậu, được không?”
Lục Yên gật đầu, giơ tay tùy tiện lau nước mắt trên mặt, có chút khó hiểu nhìn Tô Ngưng Mi, quan sát một hồi, Lục Yên càng mù mịt, “Tiểu Mi, khuôn mặt của cậu…”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Hiện tại mình là người tu chân, có chút chuyện nên không thể dùng khuôn mặt thật, vì thế biến thành bộ dạng này. Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với cậu, người lái xe này là chồng của tôi, mấy ngày trước vừa tổ chức đám cưới, tên anh ấy là Liên Cẩn Viên…”
Sắc mặt Lục Yên tốt lên một chút, cười nói: “Tiểu Mi, chúc mừng cậu.”
Tô Ngưng Mi an ủi: “Yên Nhi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, về sau sẽ gặp được người tốt, phù hợp với cậu hơn.”
Tô Ngưng Mi muốn biết thêm tin tức của Thiên Đạo, hỏi Lục Yên, Lục Yên nói: “Cụ thể thì mình không biết rõ lắm, nhưng Thiên Đạo cho phép người nhà vào trong ở. Tu vi của Trịnh An không tệ, là đệ tử bình thường của Thiên Đạo, chuyện khác thì mình không biết nhiều, trước kia mình nhặt được túi trữ vật, không ngờ sau này lại thành của gã, sau đó mình muốn tu luyện công pháp, gã lại nói làm mất công pháp rồi, hiện tại xem ra có lẽ gã đã sớm có tâm tư phòng bị đối với mình rồi, căn bản là không muốn mình tu luyện công pháp.” Lục Yên chưa từng hận bản thân mình như vậy, Trịnh An không cần lừa gạt cô thì cũng dễ dàng đoán ra được, có điều cô không để ý mà thôi.
Dọc đường đi Liên Cẩn Viên không nói gì, chỉ lái xe.
Thiên Đạo hình như ở khu một, có Lục Yên chỉ đường lái xe rất nhanh đã tới chỗ Thiên Đạo. Thiên Đạo nằm trên một ngọn núi lớn, đứng đằng xa nhìn thấy sương mù vây quanh, khiến người ta khó nhìn thấy tình hình trong núi.
Lục Yên nói: “Đệ tử bình thường đều ở dưới chân núi, các trưởng lão và đệ tử qua cửa ở giữa lưng núi, trên đỉnh núi là chỗ ở của trưởng lão và tông chủ.” Trước kia cô làm việc trong siêu thị, hết giờ làm thì đi thẳng về phòng, cho nên rất ít gặp người của Thiên Đạo.
Đang nói chuyện thì xe đã dừng ở chân núi, lúc này mọi người mới phát hiện chung quanh có rất nhiều người, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé. Ba người xuống xe, dừng xe ở ven đường, theo đám người chen lấn đi vào. Thiên Đạo không có cửa, chỉ có hai cây cột cao ngất dựng ngay dưới chân núi, bên cạnh còn có một tảng đá, trên đá khắc hai chữ Thiên Đạo, phong cách cổ xưa.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tô Ngưng Mi có chút ngoài ý muốn, dường như Lục Yên nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Tô Ngưng Mi: “Tiểu Mi, hình như hôm nay là ngày Thiên Đạo chọn đệ tử, nửa năm một lần Thiên Đạo sẽ sàng lọc đệ tử, nửa năm trước mình từng chứng kiến rất đông người tới, nhưng cuối cùng chỉ có hơn năm mươi người trúng tuyển mà thôi.”
Tô Ngưng Mi không để ý những thứ này, cô chỉ muốn tìm người, dẫn Lục Yên tới trước hai cây cột, nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng xám trước cây cột nói: “Xin chào, tôi muốn…” Tô Ngưng Mi còn chưa nói xong, trong hai người, người đàn ông tóc dài hơn một chút thiếu kiên nhẫn phất tay nói: “Chưa tới giờ khảo hạch, đợi trưởng lão đến sẽ đích thân kiểm tra các người.”
(Khảo hạch nghĩa là kiểm tra đánh giá)
Tô Ngưng Mi nắm tay Lục Yên nói: “Hai người hiểu lầm rồi, tôi không phải tới để khảo hạch, tôi tới tìm người, nơi này của các người có đệ tử nào tên Trịnh An không?”
Người đàn ông tóc hơi dài kia lúc này mới nhìn về phía Tô Ngưng Mi, cuối cùng nhìn thấy Lục Yên phía sau Tô Ngưng Mi, nở nụ cười, “Tôi cứ tưởng là ai, đây chẳng phải là cô dâu của Trịnh An sao? Nhưng mấy ngày nay không thấy cô quay lại, cô cứ đi thẳng vào tìm gã là được.”
Lục Yên đứng sau Tô Ngưng Mi, cắn môi nói: “Gã lấy lại thẻ căn cước của tôi rồi.”
Người đàn ông này nói: “Vậy thì không thể vào, hôm nay lại là ngày khảo hạch, người tham gia rất nhiều, chúng tôi không thể rời đi, hôm khác cô tới tìm gã đi.”
Lục Yên liếc mắt nhìn Tô Ngưng Mi một cái cũng không biết làm sao bây giờ, Tô Ngưng Mi đang nghĩ gì đó, bỗng nhiên nghe thấy đám người ồn ào, vội vàng nhìn sang, phát hiện ở chân núi có hai người đi tới, một nam một nữ, cô gái mặc toàn thân áo trắng, thờ ơ lạnh nhạt, trong trẻo thoát tục. Người đàn ông đi phía sau bộ dạng cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với cô gái trong trẻo thoát tục đằng trước, thì người đàn ông này có chút tầm thường. Người đàn ông đang nói với cô gái phía trước cái gì đó, xem ra rất dè dặt, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.
Vừa nhìn thấy người đàn ông kia, Lục Yên lập tức thay đổi sắc mặt.
Tô Ngưng Mi nhìn theo cô gái áo trắng thờ ơ lạnh nhạt sau đó nhíu mày. Cô không ngờ đi đâu cũng gặp cô ta, cô gái trong trẻo thoát tục này không phải ai khác mà là Trình Dung.
Quay đầu thấy khuôn mặt bạn mình trắng bệch, vẫn đang tập trung nhìn chằm chằm người đàn ông, Tô Ngưng Mi nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Yên Nhi, người kia là Trịnh An?”
Mặt Lục Yên trắng bệch nghiêm túc gật đầu, “Phải…” Nhìn biểu tình của Trịnh An đối với cô gái kia chẳng khác gì thấy tiên nữ, Lục Yên biết là đã xảy ra chuyện gì, gã thích cô gái khác, cho nên nhìn cô chướng mắt, muốn xử lý cô. Giờ phút này, trong lòng Lục Yên không còn một chút tình cảm nào, chỉ còn cảm thấy ghê tởm người đàn ông này.
Trên mặt Trình Dung mang theo nụ cười nhàn nhạt, căn bản không để ý nam nhân phía sau nói cái gì, đối với loại người tự động dán da trâu lên mặt cô ta không chút hứng thú, tuy nhiên người đàn ông này da mặt dày thật, dù cô ta không để ý, gã vẫn bám theo mình cả ngày như cũ.
Hiện tại gã đang nói gì? Gã đang nói, “Sư tỷ, tôi rất ngưỡng mộ chị, tôi biết tính tình sư tỷ, sư tỷ yên tâm, phiền phức của tôi đã xử lý sạch sẽ, về sau trong mắt tôi chỉ có sư tỷ, chỉ xin sư tỷ cho tôi một cơ hội để sư đệ đi theo bên cạnh sư tỷ.”
Trình Dung không nói lời nào, chỉ lững thừng bước tới chân núi, nhìn người đàn ông trước cây cột, cười nói: “Làm phiền hai vị sư đệ, lát nữa các trưởng lão sẽ xuống.”
Hai người đàn ông mặc áo choàng xám lập tức cung kính nói: “Không phiền, xin sư tỷ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt trật tự nơi này.”
Trình Dung gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên bên cạnh, hiện tại tu vi của Trình Dung ở Trúc Cơ Hậu Kỳ, thế nhưng tu vi của Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên đều cao hơn cô ta, cho nên cô không nhìn thấu hai người ngụy trang, khi ánh mắt quét về phía Lục Yên, cô ta lập tức ngẩn người, hồi lâu sau mới đi đến trước mặt Lục Yên, “Cô... cô là Lục Yên?”
Lúc trước khi Tô Ngưng Mi chưa xuyên qua, Tô Ngưng Mi thường dẫn Trình Dung đi gặp hai người bạn, cho nên Trình Dung tuyệt đối có ấn tượng với Lục Yên. Thấy ánh mắt thù hận của Lục Yên, Trình Dung cười nói: “Lục Yên, là cô thật sao? Không ngờ chúng ta còn có duyên gặp mặt, đúng rồi, sao cô lại ở đây? Cũng tới tham gia khảo hạch sao? Hay trước tiên để tôi nhìn thử xem cô là linh căn gì? Hiện tại Thiên Đạo chỉ nhận người có linh căn biến dị và đơn linh căn, như vậy tu luyện sẽ nhanh một chút…”
Trình An phía sau Trình Dung cũng choáng váng, nhìn Lục Yên lắp bắp nói: “Yên… Yên Nhi, em… sao em lại ở đây?” Rõ ràng gã đã đưa cô đi đấu giá, đã xảy ra chuyện gì chứ?
Không để Lục Yên nói chuyện, Tô Ngưng Mi bước lên trước một bước, đá một cước vào người Trịnh An, Trịnh An không phòng bị bị đá ngã xuống mặt đất.
Trịnh An là người của Thiên Đạo, bị Tô Ngưng Mi đá như vậy, Trình Dung lập tức nhíu mày, mấy đệ tử Thiên Đạo bên cạnh cũng vây lại, Trình Dung nói: “Cô gái này, cô làm gì vậy?”
Tô Ngưng Mi biết Trình Dung không nhận ra mình, hừ một tiếng nói: “Tự cô hỏi người đàn ông này đã làm chuyện ghê tởm gì, gã đã làm gì với Yên Nhi!”
Giờ phút này Liên Cẩn Viên chỉ yên lặng đứng sau Tô Ngưng Mi, bảo vệ Tô Ngưng Mi và Lục Yên trong phạm vi phòng ngự của mình.
Trình Dung ngẩng đầu nhìn Lục Yên, Lục Yên oán hận chỉ tay vào Trịnh An trên mặt đất nói: “Họ Trịnh kia, tình cảm ba năm của chúng ta anh báo đáp tôi như vậy sao? Anh thích cô gái khác thì cứ nói với tôi là được, cần gì phải đưa tôi tới phòng đấu giá!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Trình Dung cũng không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía Trịnh An bò từ mặt đất lên, Trịnh An nhìn Trình Dung lắp bắp nói: “Sư… sư tỷ, tôi chỉ quá thích chị, sợ chị biết tôi có bạn gái, nên… nên mới…” Không để gã nói xong, Trình Dung liền vỗ một chưởng lên vai Trịnh An, Trịnh An phun một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài.
Trình Dung nhìn về phía Lục Yên, nghiêm mặt nói: “Yên Nhi, tôi không biết chuyện này, tôi không thích gã, tôi cũng không biết gã có bạn gái, chuyện này từ đầu đến cuối tôi không rõ lắm. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một công đạo…” Nói xong, chậm rãi đi tới trước mặt Trịnh An.
Trịnh An ôm ngực, nhìn sư tỷ trước mặt vẫn thanh lệ thoát tục như cũ, nhưng gã chỉ cảm thấy tóc gáy mình dựng thẳng, ngay cả không khí cũng lạnh đi vài phần, chưa chờ gã nói, Trình Dung ra tay, một cước dẫm lên chân trái Trịnh An, ngay lập tức, Trịnh An ôm chân trái gào khóc, Trình Dung không để ý tới tiếng gào thét thê thảm đó, lại đá một cước vào chân khác của Trịnh An…
Cả hai chân Trịnh An đều bị phế, Trình Dung vẫn chưa buông tha cho Trịnh An, đưa tay bóp chặt cổ tay gã dùng sức bóp một cái, phế bỏ hai đường kinh mạch của gã, rốt cuộc Trịnh An không chịu đựng được, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tròng mắt những người chung quanh trợn tròn, không nghĩ tới cô gái giống như tiên nữ trước mặt một khi xuống tay lại khủng khiếp như vậy, Trình Dung xoay người đưa mặt về phía mọi người, nói: “Người nọ sỉ nhục Thiên Đạo, vì muốn vứt bỏ bạn gái, đã đưa bạn gái ba năm đi bán đấu giá, Thiên Đạo không chấp nhận người như vậy, cho nên tôi thay mặt Thiên Đạo giải quyết gã. Cũng mong các vị nên nhớ, Thiên Đạo một lòng hướng thiện, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho loại người vô sỉ thế này.”
Lúc này Trình Dung mới đi tới trước mặt Lục Yên, “Tôi đã phế bỏ kinh mạch và hai chân gã, sau này gã không còn khả năng tu luyện công pháp, hiện tại gã cũng chỉ là người bình thường bị tàn tật hai chân … Đúng rồi, cô là bạn của Tiểu Mi phải không? Dạo này có gặp cô ấy không?”