Sau khi ăn xong điểm tâm, Tô Ngưng Mi nhanh chóng quay trở lại phòng, lấy vòng cổ phỉ thuý xuống, lại tìm một cái dao gọt hoa quả đặt trên cánh tay, nhắm mắt quyết đoán cắt xuống một đường.Máu chảy ra từ vết thương xuôi theo ngón tay chảy xuống rơi lên vòng phỉ thuý, nháy mắt đã bị phỉ thuý hút vào trong.
Tô Ngưng Mi cảm thấy đầu óc mờ mịt, lại nhìn thấy trên cánh tay máu vẫn chảy ra như trước, tiếp tục đi xuống, tiếp tục bị phỉ thuý hút vào liền nhịn không được muốn chửi bới người. Đột nhiên Tô Ngưng Mi thấy không gian bị chuyển hoán, nhìn thoáng qua mọi nơi, nàng biết không gian tuỳ thân cuối cùng đã được mở ra. Vội vàng ra khỏi không gian tìm thuốc mỡ bôi lên cánh tay, lại dùng băng gạc bịt lại vết thương, Tô Ngưng Mi mới hài lòng lắc mình tiến vào không gian.
Quả nhiên vì là nhân vật chính nên người ta chỉ cần hai giọt máu là có thể mở ra không gian; còn vật hi sinh như nàng là phải bị mất cả chén máu!!!
Sự thật thì không gian rất rất lớn...nhưng hiện tại nàng chỉ thấy được một phần diện tích không lớn, chỉ có hơn ngàn mét vuông, ở giữa có một gian nhà gỗ nhỏ, điều khác biệt là xung quanh đó đều một mảnh sương mù trắng xoá. Tô Ngưng Mi biết đó là linh khí; linh khí che dấu những cực phẩm tiên thảo, linh thảo, linh tuyền, mạch khoáng cùng các loại pháp khí,.... Chỉ tiếc bây giờ nàng là người thường cơ bản chưa thể thấy mấy thứ kia; chỉ chờ khi nàng đạt Trúc Cơ kỳ mới có thể đẩy linh khí ra lấy những thứ kia. Trong sách tu tiên, cấp bậc được chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp thể, Đại Thành. Tựa hồ có chút bất đồng so với các tiểu thuyết tu chân nàng từng xem thì sau Đại Thành còn có Độ kiếp cùng Thực tiên nữa. Còn quyển sách này lại không có, có lẽ do tác giả an bài như vậy. Tô Ngưng Mi áp chế tâm tình kích động mà đi về hướng gian nhà gỗ; bên trong nhà gỗ có thể thay đổi thì vật hi sinh như nàng chỉ cần có thể tu tiên thì kịch tình cũng có thể thay đổi, nàng cũng sẽ không phải làm vật hi sinh khổ sở nữa.
Bất quá.... Tô Ngưng Mi ngừng bước chân một chút, muốn tu tiên thì phải xem thể chất, phải có linh căn mới có thể tu tiên. Nếu không có linh căn thì nàng cũng chỉ là người bình thường có thêm không gian bình thường thôi. Linh căn gồm năm loại linh căn: Kim-Mộc-Thuỷ-Hoả-Thổ. Nếu một người có đơn linh căn được cho là Thiên tài, song linh căn tư chất cũng không tầm thường, nếu có đồng thời ngũ linh căn thì coi như phế tài, chỉ tốt hơn người không có linh căn một chút, ít nhất vẫn có thể tu tiên. Đương nhiên còn có biến dị linh căn là lợi hại nhất. Có loại biến dị linh căn là Lôi linh căn-Băng linh căn-Phong linh căn. Trong đó có Lôi linh căn là lợi hại hơn cả.
Lúc trước, theo kịch tình trong sách thì ở bên trong nhà gỗ,Trình Dung đã trắc ra Lôi linh căn. Tô Ngưng Mi cắn chặt răng, tiếp tục đi tới nhà gỗ nhỏ, vừa đi trong lòng vừa âm thầm cầu nguyện. Coi như vì nàng là vật hi sinh nên nàng không cầu biến dị linh căn, cũng chẳng dám cầu được đơn linh căn, nàng chỉ cầu ít nhất có thể tu tiên, cho nàng ngũ linh căn cũng tốt, chỉ có điều tốc độ tu luyện sẽ chậm thôi. Đi đến nhà gỗ nhỏ, Tô Ngưng Mi dễ dàng nhìn thất trên chiếc bàn gỗ giữa phòng có đặt một ống dẫn kì quái, nàng liền biết đây là vật để trắc linh căn, chỉ cần đặt tay lên, linh căn tương ứng sẽ xuất hiện với các màu sắc khác nhau.
Kim linh căn, ánh sáng màu vàng
Mộc linh căn, ánh sáng màu lục
Thủy linh căn có màu lam
Hoả linh căn có màu đỏ
Thổ linh căn là màu nâu
Về phần biến dị linh căn mà nói, nếu là lôi linh căn thì trong ống dẫn sẽ có điện quang cùng lôi minh, băng linh căn sẽ làm xuất hiện hiện tượng kết băng, còn phong linh căn thì sẽ xuất hiện kiếm phong (phong nhận) Do dự nửa ngày cuối cùng Tô Ngưng Mi cuối cùng vẫn quyết định đặt tay lên ống dẫn, sau đó có năm loại ánh sáng phóng ra. Sắc mặt Tô Ngưng Mi trở nên tái nhợt, được rồi, ít nhất là ngữ linh căn, vẫn có thể tu tiên, có điều sẽ không mạnh như đơn linh căn. Biết được mình là ngũ linh căn, Tô Ngưng Mi tuy là cảm thấy hơi thất vọng nhưng như vậy cũng đã tốt rồi, ai bảo nàng là vật hi sinh chứ....
Có điều Tô Ngưng Mi lại không biết rằng ngũ linh căn thực chất không phải là phế tài linh căn. Ở trong những sách tu tiên khác nếu nàng để ý sẽ thấy ghi thời kỳ thượng cổ hồng hoang, khi mà linh khí dư thừa thì người có ngũ linh căn được gọi là hỗn dọn linh căn nếu tu luyện ở nơi linh căn dư thừa thì sau này sẽ vô cùng cường đại, thành tựu sau này tuyệt đối còn cao hơn những người có đơn linh căn., chẳng qua, sau này linh khí ngày càng ít nên đã trở thành nguyên nhân khiến Ngũ linh căn bị coi là phế tài linh căn. Trong nhà gỗ có xếp một loạt nhiều giá sách, mặt trên bày biện đủ loại sách công pháp, còn có phù triện pháp thuật cùng với luyện chế đan dược công pháp,...
Tô Ngưng Mi tinh tế nhìn thoáng qua giá sách một lượt, chọn lấy một quyển luyện khí công pháp cơ bản nhất. Điều cần nhất bây giờ là nàng phải đạt tới Trúc Cơ kỳ để có thể học thêm các loại công pháp khác. Tô Ngưng Mi cúi đầu, từ đáy mắt phát hiện ra một chiếc mộc bài, phía dưới mộc bài có một trang giấy úa vàng rơi xuống cạnh chân bàn gỗ. Tô Ngưng Mi cầm theo quyển công pháp, bước đến cạnh bàn gỗ cúi người nhặt tờ giấy kia lên. Trên mặt giấy úa màu đã bám chút bụi, khẽ thổi bụi đi, Tô Ngưng Mi đọc qua nội dung trên tờ giấy một lần, càng đọc mắt nàng càng trừng lớn, cho tới khi nàng phát ra một trận cười to.
Tô Ngưng Mi thật sự không nghĩ tới cũng sẽ có chuyện như vậy. Trang giấy kia viết là ở ngoài nhà gỗ, cách mười tấc về phía bên trái có một trận pháp Lôi linh căn. Trận pháp này có thể biến đổi linh căn của con người sang biến dị lôi linh căn. Nhưng trên đời sẽ chẳng có miếng thịt nào miễn phí, linh căn tuy có thể biến đổi nhưng cả quá trình sẽ hết sức thống khổ, nếu người nào kiên trì bước xuống trận pháp thì sẽ có thể có được biến dị lôi linh căn, nhưng nếu người thất bại thì sẽ bị hôi phi yên diệt. Kinh hỉ qua đi, Tô Ngưng Mi liền bình tĩnh trở lại. Nếu thất bại sẽ bị hôi phi yên diệt a. Nàng cũng không muốn chết, cuối cùng nên lựa chọn ra sao đây? Suy nghĩ hồi lâu, Tô Ngưng Mi quyết định chưa khởi động trận pháp, đem tờ giấy kia kẹp lại vào trong quyển luyện khí công pháp, dù sao tình hình trước mắt thì nàng vẫn sống tốt, còn có thể tu tiên, nàng không muốn mạo hiểm như vậy. Hơn nữa nàng cũng không phải nữ chủ, nếu nàng mà là nữ chủ thì nàng sẽ ngay lập tức khởi động trận pháp không chút do dự, mà trong sách cũng không có tình tiết này nên nàng không dám hành động vội vàng. Hiện tại vẫn còn khoảng ngày nữa mới là tận thế, nàng muốn thu thập vật tư trước; trong không gian cũng có thể gieo trồng. Nhưng mà một nơi linh khí dư thừa như trong không gian thì có ai nghĩ sẽ gieo trồng những loại rau dưa bình thường ở trong đó a? Cùng lắm thì đợi sau này khi đi thu thập vật tư mà vẫn không có cái ăn mới gieo trồng cũng chưa muộn.
Tô Ngưng Mi vẫn chưa tu luyện. Nàng muốn ra ngoài mang theo chi phiếu đi mua vật tư. Dù sao thì khi tận thế đến tiền bạc cũng thành giấy bỏ, nàng cũng muốn hưởng thụ cảm giác nhà giàu tiêu tiền như nước. Vừa định ra khỏi phòng, lại nhìn thấy vòng phỉnh thuý đeo ở cổ, Tô Ngưng Mi yên lặng niệm một tiếng ẩn, vòng cổ liền từ từ biến mất, lúc này nàng mới mỹ mãn đi xuống lầu. Xuống lầu đã thấy Trình Dung đang chờ nàng ở bên dưới: "Tiểu Mi, em muốn đi đâu?"
Tô Ngưng Mi quơ quơ cánh tay trong túi: "Chị, em muốn ra ngoài dạo phố"
"Chị đi cùng em." Trình Dung liền đứng dậy muốn cùng nàng ra ngoài, lại thấy cổ Tô Ngưng Mi trống trơn bèn tò mò hỏi: "Tiểu Mi, buổi sáng chị còn thấy em đeo cái vòng của dì trên cổ, sao giờ lại không thấy?"
Tô Ngưng Mi nhìn nàng ta một cái: "Vật trân quý như vậy đương nhiên là phải cất giữ ở trong phòng. Đúng rồi chị, ba ba vừa mới nói muốn tìm chị có chút việc, em thấy chị vẫn nên đi lên lầu xem thử đi. Để ngày khác em cùng chị đi dạo"....
Trình Dung chỉ đành phải gật đầu, đi lên lầu. Sau khi ra khỏi nhà, đầu tiên Tô Ngưng Mi tìm thuê một cái nhà xưởng hẻo lánh trước, nàng muốn mua nhiều vật tư lắm, nàng muốn để trong không gian nhưng vì tránh tai mắt mọi người thì biện pháp tốt nhất vẫn là thuê nhà xưởng. Nhà xưởng cũng được thuê rất nhanh. Tô Ngưng Mi đi siêu thị Gia Nhạc Phúc tìm quản lý. Viên quản lý béo lùn vừa nghe Tô Ngưng Mi nói muốn mua nhiều đồ như vậy liền biết là "khách sộp" nên rất vui vẻ đi theo phía sau Tô Ngưng Mi. Mọi thứ chỉ cần có trong siêu thị, ở trong kho hàng cũng có rất nhiều thứ, tất cả mọi thứ đều bị Tô Ngưng Mi mua về một nửa. Tô Ngưng Mi mua cái giường, cái chăn cùng các loại drap giường, khăn lông, vật dụng linh tinh các loại cũng đều bị mua rất nhiều; tóm lại những gì có trong siêu thị đều bị Tô Ngưng Mi mua về. "Quản lý, giúp ta đưa mấy thứ kia đến địa chỉ này đi"
Tô Ngưng Mi đem địa chỉ nhà xưởng đưa cho quản lý siêu thị, quản lývội vàng gật đầu: "Tô tiểu thư cứ yên tâm, trước giờ chiều toàn bộ đồ sẽ được đưa đến tận nơi." Tô Ngưng Mi đi theo quản lý ra ngoài, rẽ sang cửa hàng lương thực, cũng mua luôn một nửa số lương thực ở đó rồi nhờ ông chủ cửa hàng đưa lương thực đi nhà xưởng. Cuối cùng nàng đi dạo sang những cửa hàng quần áo. Xuân hạ thu đông mấy trăm bộ quần áo cũng được đưa đi nhà xưởng. Bận túi bụi hết mấy ngày sau Tô Ngưng Mi mới đi tới nhà xưởng, bây giờ những đồ nàng mua đều đã được đưa tới đây, được chất đầy bên trong nhà xưởng.
Quản lý siêu thị cùng ông chủ cửa hàng lương thực đều tò mò vì sao nàng mua nhiều như vậy, Tô Ngưng Mi cười cười: "Tôi thấy trên mạng nói tận thế sắp đến nên nhanh chóng mua về, không chừng về sau có thể bảo trụ tính mạng được một khoảng thời gian."
Ông chủ cửa hàng lương thực nghe nàng nói vậy liền cất tiếng dày đặc khẩu âm lên: "Ai nha, thì ra Tô Tiểu thư cũng tin mấy cái này. Đứa con đang học đại học kia của ta mấy hôm trước cũng gọi điện về dặn ta đừng đem bán hết lương thực đi, nói rằng tận thế sắp đến, hắc.., ngươi xem, xú tiểu tử này......"
Quản lý siêu thị vẫn nín cười nãy giờ, nhưng nhìn biểu cảm của hắn như đang nhạo nàng ngu ngốc. Sau khi đuổi bọn họ đi, Tô Ngưng Mi bao quanh hết đồ trong nhà xưởng lại liền vung tay lên một cái, toàn bộ vật tư đều tự động đi vào không gian. Ngồi lại trong nhà xưởng thêm một lúc Tô Ngưng Mi mới bật nắp cống lên mà đi trở về. Sắc trời đã tối, Tô Ngưng Mi lại không lái xe nên đành đi bộ một đoạn đến bãi chờ xe taxi. Nhưng xe Taxi còn chưa tới nàng lại gặp phải mấy tên nam nhân diện mạo đáng khinh. Thật sự....nàng sẽ không xui xẻo đến mức đó chứ? Đối với người hay xem các loại thịt văn như nàng mà nói, loại tình huống này nàng rất là quen thuộc a.