Nhìn thấy mấy nam nhân kia Tô Ngưng Mi liền biết họ chẳng có ý tốt gì, trong đầu nhanh chửi má nó! Lần nào gặp phải loại chuyện này cũng đều là mấy nam nhân diện mạo xấu xí đến mức không thể nào xấu xí hơn. Mà bên trong sách cũng không có tình huống này. Lúc Tô Ngưng Mi bị phá thân là khi tận thế đã đến được một khoảng thời gian. Đó là lúc không còn đồ ăn, nàng bị bắt phải theo Trình Dung ra ngoài tìm đến những căn cứ có người sống sót trước, vì vậy Tô Ngưng Mi mới bị mấy nam nhân diện mạo đáng tởm luân gian (luân phiên + cưỡng gian) Sau này nàng ta cũng rất đáng thương, nữ phụ ác độc không ngừng bị nam nhân xấu xí luân gian cho tới khi nam chủ xuất hiện. Nàng đối với Nam chủ nhất kiến chung tình. Cũng bởi vậy mà nàng kết thù với nữ chủ, sau đó nàng lại bị nam chủ chế nhạo, đả kích đến không đáng một đồng.....Cuối cùngnữ chủ ném nàng vào trong đàn thú biến dị, rồi lại bị chúng gian dâm và phân thây. Tóm lại nàng là nữ phụ có kết cục đáng thương và thê thảm nhất trong quyển sách kia.
Lúc trước, vì tên của Tô Ngưng Mi trùng với tên của vị nữ phụ kia, đọc truyện lại thấy nữ phụ bị ngược vô cùng thê thảm khiến nàng mỗi lần đọc truyện là một lần tác giả của câu chuyện cẩu huyết kia bị lôi ra mắng té tát. Về phần nữ chủ luôn miệng hô to gọi nhỏ kia lại toàn được gặp những "soái ca" cực phẩm. Trước khi nam chủ xuất hiện, nữ chủ có cả một dàn hậu cung theo đuôi, mà nữ chủ cũng luyến tiếc tất cả chứ chẳng luyến tiếc riêng một ai cho đến khi nam chủ oanh oanh liệt liệt xuất hiện, nàng ta liền yêu say đắm nam chủ.
Sau khi quá trình hồi tưởng kịch tình đã kết thúc, sắc mặt Tô Ngưng Mi ngày càng đen. Dựa theo định luật nữ phụ, về sau những tình huống như ngày hôm nay sẽ xuất hiện ngày càng nhiều. Tuy rằng nàng thích xem thịt văn nhưng không có nghĩ nàng thích bị XXOO. "Mỹ nữ, sao lại đứng một mình ở đây như vậy? Có cần mấy anh chơi cùng không?" một tên tra nam khoé mắt đen trông rất ghê tởm đang cười hì hì nói. Mặt khác, những tên tra nam bẩn thỉu khác cũng bắt đầu đi tới, chúng phóng lên người nàng những ánh mắt dâm uế. Một tên tra nam đã bắt đầu cười khả ố vươn bàn tay bẩn thỉu của hắn lên. Mắt thấy bàn tay dơ bẩn kia sẽ dụng đến bộ ngực của nàng, Tô Ngưng Mi cắn chặt răng, bàn tay đút trong túi lặng lẽ đi vào không gian lấy ra một cái dao và chém một nhát lên cánh tay dơ bẩn kia.
Mấy tên nam nhân còn lại đương nhiên là không lường trước được màn này, chúng không nghĩ một nữ nhân nhu nhược sẽ mang theo một cái dao khi ra ngoài. Tô Ngưng Mi vung dao trừng trừng quắc mắt nhìn mấy tên tra nam kia: "Còn không cút mau, nếu không đi nhanh thì cẩn thận tao chém chết chúng mày.Cút mau!!!"
Thấy mấy nam nhân kia còn do dự, Tô Ngưng Mi độc ác vung dao chém một nhát, bên tai lũ tra nam thấy tiếng đồng bọn kêu thảm thiết, Mấy nam nhân kia cuối cùng cũng biết sợ hãi mà đỡ đồng bọn ù té chạy...... Tô Ngưng Mi phi một ngụm nước miếng xuống đất, thu hồi dao xong thì vừa khéo xe taxi cũng đi tới, nàng nhanh chóng lên xe trở về nhà họ Tô.
Ngôi nhà này là mẹ Tô mua dưới tên của Tô Ngưng Mi vì vậy hiện tại nàng đang là chủ của ngôi nhà đó. Trở lại phòng khách, thấy Tô Ngưng Mi về muộn, đôi lông mày Trần Đức Thanh nhíu chặt lại: " Vì sao muộn như vậy mới trở về? Đi lêu lổng ở nơi nào?" Đối với người ba này Tô Ngưng Mi không có chút hảo cảm nào, nàng ném túi về phòng khách, lại ngồi xuống ghế ở bàn ăn rồi mới ném cho hắn một ánh mắt xem thường: "Đi ra ngoài đi dạo" rồi lại hớn hở nhìn vú Phùng: "Vú Phùng cho con một bát cơm đi, lấy nhiều nhiều chút, con sắp đói chết rồi a". Vú Phùng tủm tỉm cười đi vào phòng bếp.
"Thái độ của con như vậy sao!"-Trần Đức Thanh tức khí đập bàn đứng dậy: "Có người đối xử với trưởng bối giống như con sao? Còn nữa, ngày hôm qua A Dung hỏi mượn tiền vì sao con lại không cho nó mượn? Chị của con chỉ là mượn tiền mua chút vật tư trữ trong nhà thôi, con nhanh đem chi phiếu đưa cho nó đi!"
Trình Văn Quân ở một bên nhẹ nhàng khuyên giải Trần Đức Thanh: "Được rồi, Tiểu Mi cũng không cố ý, có thể là mấy hôm nay tâm trạng không được tốt. Còn nữa, mấy cái vật tư kia cũng không cần; tận thế gì đó chỉ là gạt người. A Dung, con cũng nên cùng đi dạo với Tiểu Mi kết giao thêm vài bằng hữu, đừng có ở nhà cả ngày biết không?"
"Mẹ, con biết rồi." Đối với mẹ của mình Trình Dung phi thường nghe lời, lúc chưa gặp nam chủ, người mà Trình Dung quan tâm nhất chính là mẹ. Bởi vậy, lúc trước Trình Văn Quân ở cùng với Trần Đức Thanh muốn hạ độc hại mẹ Tô, Trình Dung chỉ rối rắm một hồilâu, rốt cuộc vẫn là giúp đỡ họ. Với Trình Dung, chỉ cần là người nàng ta để ý thì người khác đừng hòng khi dễ họ; nếu đã khi dễ người mà nàng ta quan tâm thì kẻ đó sẽ có một kết cục vô cùng thê thảm. Còn thê thảm ra sao mời tham khảo cái chết trong sách của "Tô Ngưng Mi"
"Tiểu Mi, ngày mai chị với em cùng đi dạo phố đi" Trình Dung cười cười nhìn Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi bới thêm bát cơm nữa, cũng không ngẩng đầu lên, phồng miệng lên, tiếng nói cũng không được rõ ràng: "Ngày mai em có hẹn cùng đi dạo phố với Lục Yên, Lư Lan, không có thời gian bồi chị được rồi. Chị cũng biết họ không thích chị mà, em cũng không thể đưa chị đi cùng để chị phải chịu sự xem thường của họ."
Lục Yên cùng Lư Lan là bạn tốt của nàng, hai người đều là con nhà giàu có, tính cách cũng không sai; cũng đã từng nói với "Tô Ngưng Mi" về chuyện hai mẹ con họ Trình kia cũng không phải người tốt gì, nhưng "Tô Ngưng Mi" cũng không nghe vào tai. Trong sách, hai người bạn kia là người qua đường, lúc tận thế mới tới, vì trong nhà không có tồn vật tư nên phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, cuối cùng bị Zombie phân thực. Trong sách cũng chỉ miêu tả có vậy, có thể thấy họ là nhân vật qua đường đến mức nào.
Ngày mai Tô Ngưng Mi thực muốn tìm các nàng, chủ yếu vì Tô Ngưng Mi muốn mua máy phát điện năng lượng mặt trời, nàng không muốn mua đồ trong nước vì chất lượng không ra gì, đây không phải phương pháp hữu ích đối với nàng. Ba Lục cùng ba Lư có quan hệ quen biết rộng, nói không chừng có thể giúp nàng. Hơn nữa nàng cũng muốn để cho Lục Yên cùng Lư Lan mua chút vật tư tồn trong nhà; thân là bạn tốt mà nàng lại biết rõ hướng đi của kịch tình nên nàng không thể nhìn hai người họ chết như vậy được. Mọi người trong nhà nghe nàng nói vậy cũng không nói gì nữa. Ăn cơm chiều xong, Tô Ngưng Mi cùng vú Phùng đi rửa bát, nhìn khuôn mặt hiền lành của vú Phùng, Tô Ngưng Mi cười tủm tỉm đặt tay lên vai bà: "Vú Phùng, con thấy mấy ngày nay trên mạng có rất nhiều bái thiếp tận thế, bà mau ra ngoài mua chút vật tư đề phòng đi, dẫu sao có phòng bị tốt vẫn yên tâm hơn phải không?"
Vai diễn trong sách của vú Phùng cũng là người qua đường, sau này là bị chết vì đói. Vú Phùng rửa sạch bát cất lên tủ, cười nói: "Cũng đã sống cả đời, vú cũng không tin mấy cái kia, tất cả đều là gạt người. Tiểu thư, con cũng không thể đối lão gia như vậy, lúc trước đồ cưới phu nhân để lại cho con đều đang ở chỗ lão gia. Nếu con không nghe lời lão gia, vú sợ đồ sẽ bị hai mẹ con nhà kia lấy đi. Tiểu thư không phải vú nói họ xấu nhưng dù sao con vẫn phải để tâm chứ.Con cùng phu nhân đều lương thiện giống nhau."
Lão gia cùng phu nhân theo lời vú Phùng là Trần Đức Thanh cùng mẹ Tô. Vú Phùng theo mẹ Tô gả cho Trần Đức Thanh thì vú cũng ở lại đây làm bảo mẫu, có thể nói vú là người nhìn Tô Ngưng Mi lớn lên. Tô Ngưng Mi cười nói: "Được rồi, con sẽ nhớ kỹ", Nàng cũng không muốn nói nhiều, với tính cách quật cường của vú thì khẳng định bà sẽ không đi mua vật tư, nàng tính sau khi mua xong sẽ để người trực tiếp đem đến Phùng gia.
Tô Ngưng Mi trở về phòng khoá trái cửa lại lập tức tiến vào không gian.Chuyện xảy ra vừa rồi đã khiến nàng ý thức được nàng chỉ là vật hi sinh, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nên việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng tu luyện, đem quyển Luyện khí cơ bản ra làm theo từng bước trong sách. Ngồi xếp bằng, tay đặt trước bụng, mắt nhắm lại, hơi thở tự nhiên, đây là tụ chân khí, nàng muốn học tụ chân khí để dồn khí vào đan điền trước. Tô Ngưng Mi làm từng bước một, ngồi xếp bằng giờ mà vẫn chưa cảm giác được gì; lại ngồi thêm giờ nữa mà vẫn như trước không có phản ứng gì, đến khi nàng đứng dậy thì hai chân đã tê rần. Nàng khóc không ra nước mắt, quả nhiên là vật hi sinh, nàng bất đắc dĩ đành nghỉ ngơi. Ngày thứ hai, Tô Ngưng Mi đem toàn bộ trang sức đi cầm cố được vạn. Ngày hôm trước nàng mua vài thứ kia đã mất hết vạn, hiện giờ nàng chỉ còn một ngàn vạn, nàng sợ máy phát điện năng lượng mặt trời của nước ngoài sẽ rất đắt. Đi tìm Lục Yên cùng Lư Lan, nói với họ chuyện nàng muốn mua máy phát điện năng lượng mặt trời, tốt nhấtlà của nước ngoài; người kia liền gọi điện cho ba ba của mình. Ba Lục nói hắn có quen biết người bán, đại khái ngày sau sẽ lấy được hàng, cần vạn. Tô Ngưng Mi liền để ba Lục đặt hàng sau đó đem vạn đưa cho ba Lục, nhờ ba Lục sau khi nhận hàng sẽ đưa đến nhà xưởng. Cúp máy xong, Tô Ngưng Mi trút ra hơi thở nhẹ nhõm.
Hai người bạn tốt kia nhìn nàng tò mò: "Tiểu Mi, tự dưng cậu lại mua thứ kia làm gì?" Tô Ngưng Mi trừng mắt nhìn các nàng, cười nói: "Tận thế sắp đến, không chừng về sau sẽ rất cần đến. Đúng rồi, các cậu cũng mau đi tồn vật tư, đề phòng vạn nhất đi"
Lục Yên cười to, vỗ vai Tô Ngưng Mi một phen: "Tiểu Mi, cậu xem cậu ngốc chưa kìa, mấy thứ này ngươi cũng tin sao, mình thấy cậu không nên tiêu tiền uổng phí, không bằng để lại mà ra ngoài sống một cuộc sống thoải mái đi..."
"Cũng đúng, không phải tin tức nào cũng có thể tin được" Lư Lan phụ hoạ. Tô Ngưng Mi biết người bạn này sẽ không tin, tự nhiên cũng sẽ không mua đồ. Bất đắc dĩ nàng đành cùng bọn họ đi dạo vòng sau đó theo người này trở về nhà. Tô Ngưng Mi tiếp tục đi mua vật tư như lò vi sóng, khí than linh tinh, cuối cùng còn mua một chiếc Hummer H, lại mua rất nhiều xăng, trên cơ bản là nghĩ gì mua nấy. Hiện tại nàng vẫn còn vạn chưa dùng hết, đồ ăn cũng đã tràn đầy. Còn lại bao nhiêu tiền nàng đều mua đồ ăn trực tiếm đưa đến Lục gia, Lư gia cùng Phùng gia, chọc cho người bạn cùng vú Phùng gọi điện thoại đi cười cười nàng. Ba ngày sau, ba Lục liền đem máy phát điện đến nhà xưởng. Còn lại hai ngày, Tô Ngưng Mi mỗi ngày đều ngồi trong không gian luyện khí. Thật không có biện pháp a, ai bảo thể chất của nàng là vật hi sinh nên chỉ cần có thể tu luyện, việc gì nàng cũng làm. Thời gian ngày nháy mắt đi qua, hai ngày này Trình Dung vẫn luôn lo lắng, không biết nàng ta từ đâu kiếm được chút tiền liền mua thật nhiều đồ ăn chất đầy trong nhà. Ban đêm, Tô Ngưng Mi lại ngồi ở trong khôn gian vài giờ mới đi ra rửa mặt chải đầu. Lúc sau vì nàng có chút đói bụng liền đi xuống phòng bếp dưới lầu làm chút đồ ăn. Vừa mới đi đến cửa phòng bếp liền nghe thấy tiếng Trình Dung thất kinh truyền ra từ trong nhà bếp: "Ba ba! Ba muốn làm cái gì?"