Tất cả mọi người ở trong phòng của Cố lão chủ tịch đều không biết rằng Hạ Yên Nhiên đã chạy ra khỏi biệt thự và đang dầm mưa bên ngoài.
Yên Nhiên chạy thật xa, chạy thật xa biệt thự Cố Gia càng xa càng tốt.
Đến khi cô định băng qua đường thì đột nhiên có chiếc xe ô tô tải đi đến, nếu tài xế không dừng kịp thì có lẽ đã đâm vào cô mất rồi.
"Này, cô bị điên rồi hả? Không có mắt nhìn đường hay sao?"
Tài xế xe tải lên tiếng mắng cô nhưng cô lại không hề để ý đến cứ vậy thẫn thờ bước đi tiếp.
"Cô ta bị điếc hay sao vậy?"
Một cô gái trông có vẻ xinh đẹp lại dầm mưa, thẫn thờ đi trên đường phố như vậy chắc là thất tình hả? Tài xế đã nghĩ như thế, liền lắc đầu rồi cho xe chạy đi.
Ở dưới mưa không ai biết là cô đang khóc cả.
Cô đang rất đau lòng, như có hàng ngàn con dao sắc đâm vào trái tim của cô vậy.
Một lát sau,
Cố lão chủ tịch tỉnh dậy, điều đầu tiên mà ông ấy làm đó chính là nhìn xung quanh xem đứa cháu dâu ông hết mực yêu quý đang đứng ở đâu.
"Ông nội.
Ông tỉnh rồi."
Cố Tinh Nhi vội vàng ngồi xuống bên giường hỏi han tình hình sức khỏe của ông và đỡ ông ngồi dậy.
Đảo mắt một lúc, không thấy Yên Nhiên đâu hết, Cố lão chủ tịch liền hỏi:
"Yên Nhiên đâu, con bé đâu rồi?"
"Cháu…cháu không biết.
Em ấy đã chạy ra khỏi biệt thự rồi ông à."
Cố lão chủ tịch nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đang mưa tầm tã.
Lễ mừng thọ của ông đã bị phá đến mức này mà ông trời còn đổ mưa nữa sao? Cố lão chủ tịch với tay, kéo lấy tay áo của Cố Hiểu Phàm và nói:
"Mau, Hiểu Phàm mau đưa cháu dâu về đây cho ông.
Trời đang mưa rất to, lỡ con bé xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Ông nội, lễ mừng thọ của ông bị cô ta phá hỏng như vậy mà ông còn lo cho cô ta sao?"
"Cháu đang nói cái gì vậy? Yên Nhiên nó là vợ cháu, cháu không lo lắng cho con bé sao? Mau lên, tìm nó về đây cho ông, ông xin cháu đấy Hiểu Phàm à."
Cố lão chủ tịch thật sự rất thương Yên Nhiên, ông vốn không tin chuyện ngoại tình kia của cô.
Chỉ là lúc đó không tránh khỏi cú sốc nên ông đã lên cơn đau tim và ngất đi.
Ông quý cô hơn cả đứa cháu trai của mình, ông hiểu rõ cô, làm gì có chuyện Hạ Yên Nhiên khiến Cố Gia mất mặt thế chứ.
Không chịu nổi lời khẩn cầu của ông, anh đành phải nghe lời ông nội.
Anh nói với Trương Hạo, cho người đi tìm kiếm thiếu phu nhân, còn mình sẽ trở về Hanarix xử lý vấn đề báo chí.
Nội trong ngày mai chắc chắn các tin tức tiêu cực sẽ được phát tán khắp trên mạng xã hội, anh phải bảo vệ danh tiếng của Cố Gia và tập đoàn KJB.
Khi trở về Hanarix, đột nhiên anh nhìn thấy có một người ngất xỉu trước cổng biệt thự giữa trời mưa tầm tã.
Trương Hạo đang lái xe cũng vô tình nhìn thấy và cảm giác thật quen thuộc.
"Thiếu gia, đó không phải là…"
Cố Hiểu Phàm mở cửa xe.
Mặc cho là ngoài trời đang mưa nhưng anh vẫn bước xuống mà không cần cầm dù.
Người nằm dưới đất đó là Hạ Yên Nhiên, có lẽ cô đã kiệt sức mà ngất đi khi về tới cổng biệt thự.
"Hạ Yên Nhiên, Hạ Yên Nhiên, tỉnh lại đi."
Anh khẽ lay người cô nhưng không thấy động tĩnh gì.
Trương Hạo cầm ô chạy đến che cho hai người họ.
Đột nhiên anh bế cô lên, còn không quên nói với Trương Hạo.
"Mau quay xe đến bệnh viện."
"Vâng."
Bây giờ vì cô mà cả người anh ướt hết.
Cố Hiểu Phàm ôm cô trong lòng, còn thận trọng cởi áo khoác đắp cho cô nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp kia giờ đã ướt nhẹp, lớp trang điểm gần như đã trôi hết đi.
Trong lúc mê man, cô đã bám chặt lấy vạt áo của anh, không biết là nói thật hay nói mơ nhưng cô luôn lẩm bẩm:
"Xin…hãy tin tôi, làm ơn…tin tôi…"
Cố Hiểu Phàm im lặng trước lời nói ấy.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình thế này.
"Thật phiền phức.
Tăng tốc lên cho tôi."
"Dạ, vâng…"
Đến bệnh viện,
Anh bế cô vào trong một phòng bệnh vắng người rồi đặt cô nằm xuống giường.
Lúc này cô vẫn đang mê man chưa tỉnh lại, anh không thể nán lại lâu nên đã nói với Trương Hạo:
"Gọi bác sĩ tới khám cho cô ta.
Còn nữa…"
"Cố Tổng, anh còn chuyện gì cần giao sao ạ?"
"Gọi điện cho số máy này, nhờ cô gái đó đến đây để chăm sóc cho Hạ Yên Nhiên."
Anh rút ra một tờ giấy có ghi số máy của Dương Tiểu Linh kèm ảnh và tên.
Trương Hạo cầm lấy rồi xem qua một lát.
"Tôi sẽ bắt taxi trở về.
Việc còn lại giao cho cậu."
"Vâng, tôi sẽ làm theo lời anh nói, Cố Tổng."
Cố Hiểu Phàm rời đi cũng là lúc bác sĩ đến khám cho cô.
Trong cơn mê, cô đã gọi khẽ tên của anh.
Chân anh đột nhiên dừng lại, cảm thấy như có ai đó gọi tên mình, Cố Hiểu Phàm có quay lại nhìn nhưng rồi vẫn bước đi...!Cuối cùng, tiếng gọi ấy cũng chẳng thể giữ được chân anh.
…
Sáng hôm sau,
Cả đêm qua cô bị sốt cao, dầm mưa một lúc lâu như vậy chả trách sẽ bị sốt.
Sau khi nhận được điện thoại từ Trương Hạo thì Dương Tiểu Linh lập tức chạy đến bệnh viện để chăm sóc cho cô bạn của mình.
Cả đêm thức để lo cho cô mới chợp mắt được một chút thì trời đã sáng.
Đúng lúc đó Hạ Yên Nhiên tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện và còn có Tiểu Linh đang nằm gục bên giường bệnh của mình.
"Tiểu Linh..."
Cô khẽ gọi tên của Tiểu Linh khiến cô nàng bừng tỉnh.
Nhìn thấy Yên Nhiên tỉnh lại, Tiểu Linh mừng lắm vì đêm qua cô bị sốt rất cao, mê man nửa tỉnh nửa mơ khiến Tiểu Linh lo lắng.
"Cậu tỉnh rồi sao? Để mình gọi bác sĩ."
Dương Tiểu Linh định gọi bác sĩ thì cô giữ tay cô nàng lại.
Cô khẽ lắc đầu:
"Mình không sao, đừng gọi bác sĩ."
"Có thật là không sao không? Hôm qua cậu bị ướt hết, lúc nằm trong đây sốt rất cao đó.
Mình lo muốn chết đấy biết không?"
Cô khẽ mỉm cười rồi từ từ gắng gượng ngồi dậy.
Sắc mặt của cô nhợt nhạt, thiếu sức sống nhìn thôi đã thấy xót.
"Là cậu…đưa mình đến đây sao?"
"Không phải.
Là Cố Hiểu Phàm, chồng của cậu đấy.
Anh ấy đưa cậu tới đây còn nhắc trợ lý gọi cho mình để chăm sóc cho cậu nữa."
"Thì ra là anh ấy.
À phải rồi, hôm qua mình đã trở về Hanarix mà."
"Nhưng mà Yên Nhiên...!Lễ mừng thọ hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?"
Nhắc đến lễ mừng thọ là cô lại áy náy.
Cô gục mặt xuống, mái tóc dài rũ xuống che đi khuôn mặt đang đau buồn kia.
Cô không biết phải nói thế nào cho Tiểu Linh biết.
Cô siết chặt lấy chiếc chăn, một cảm giác đau nhói lại ập tới, cô sợ…sợ Tiểu Linh sẽ không tin mình.
"Nếu cậu không muốn nói cũng không sao cả.
Mình sẽ không truy hỏi đâu."
Thật ra Dương Tiểu Linh đã biết sơ sơ qua lời của Trương Hạo.
Từ khi bước chân vào nhà họ Cố, đây không phải lần đầu cô gặp chuyện không may.
Đột nhiên điện thoại của Tiểu Linh vang lên, có người gọi điện tới.
"Alo, Dương Tiểu Linh xin nghe."
"Shh, tôi là Trương Hạo - trợ lý của Cố Tổng đây, thiếu phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Ồ…cậu ấy…"
"Nếu thiếu phu nhân tỉnh rồi thì cô có thể lẳng lặng ra ngoài để nói chuyện riêng với tôi được không.
Đừng để thiếu phu nhân biết."
"Hả? À được."
Dương Tiểu Linh giấu điện thoại ra đằng sau lưng, ấp úng nói với Yên Nhiên:
"Yên Nhiên, mình…ra ngoài nghe điện thoại một lát nhé."
"Ừm." Cô gật đầu.
Dáng vẻ của Tiểu Linh thật khiến người khác nghi ngờ, cô cứ có cảm giác sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.
Dương Tiểu Linh chạy ra ngoài hàng lang, nghe tiếp cuộc điện thoại vừa rồi.
"Được rồi.
Anh nói tiếp đi, trợ lý Trương."
"Tin tức của thiếu phu nhân đã tràn lan trên mạng xã hội.
Thiếu gia nói với tôi tạm thời không được để thiếu phu nhân tiếp cận với điện thoại hay bất cứ thiết bị thông minh nào cả.
Dương tiểu thư, cô có thể làm được chứ?"
"Sao cơ? Nhưng tôi không chắc là có thể giấu cậu ấy được lâu đâu."
"Mọi chuyện đều nhờ vào cô đấy."
Ngay sau khi cúp máy, Dương Tiểu Linh đã nhanh chóng vào mạng.
Thật không thể tin nổi, tin tức và hình ảnh của Hạ Yên Nhiên đã tràn lan khắp các mặt báo và trở thành cái tên đứng No. Hot search.
Cái gì thế này? Dương Tiểu Linh đã đọc một loạt những cái tên tiêu đề của tờ báo nổi tiếng có viết bài về cô.
"Thiếu phu nhân tập đoàn KJB ngoại tình bị phanh phui mọi chuyện ngay tại Lễ mừng thọ của Cố lão chủ tịch."
"Hạ Yên Nhiên - người cháu dâu bí ẩn của Cố Gia vướng phải scandal ngoại tình, còn lộ cả ảnh nóng…"
Đọc xong những câu từ này khiến Dương Tiểu Linh tức sôi máu.
Rốt cuộc là kẻ nào đã đặt mấy cái nhan đề vớ vẩn này chứ.
Hạ Yên Nhiên đã nghe thấy hết mọi chuyện, cô đã mở cửa phòng, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Tiểu Linh và những tiêu đề đó...