: Giá Cổ Phiếu Bị Tuột Dốc.
Dương Tiểu Linh sau khi chửi thề thì hít thở một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh khi bước vào trong phòng bệnh.
"Nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh…"
Cạch!
Cánh cửa phòng vừa mở ra, Dương Tiểu Linh đã hốt hoảng khi nhìn thấy Yên Nhiên đang cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào những gì hiện lên màn hình. Tiểu Linh vội vàng chạy đến ngăn cô tiếp tục đọc:
"Đừng, Yên Nhiên. Toàn là mấy tin tức vớ vẩn, cậu…đừng để tâm làm gì."
Cho dù Dương Tiểu Linh có cướp lấy điện thoại trên tay của cô thì cũng đã quá muộn, cô đã biết mọi chuyện và cô đã biết bản thân đang phải đối mặt với điều gì.
"Yên Nhiên…cậu…không sao chứ?"
Thấy cô im lặng Dương Tiểu Linh lại đâm ra lo lắng. Cô cúi gằm mặt xuống, không biết sắc thái gương mặt của cô bây giờ như thế nào cả. Đột nhiên cô ngẩng mặt lên, nhìn Dương Tiểu Linh rồi mỉm cười. Tuy là cười đấy nhưng Tiểu Linh cũng cảm nhận được cô đang rất đau lòng.
"Mình không sao. Chỉ cần Tiểu Linh tin mình là được, mình không cần người khác tin hay không tin."
"Đương nhiên mình tin cậu. Mình sẽ không bao giờ để yên cho những kẻ làm hại cậu đâu."
"Ừm…Tiểu Linh, mình buồn ngủ rồi, mình muốn đi ngủ."
"Cậu nằm xuống đi."
Tiểu Linh đỡ cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Hạ Yên Nhiên cố tình quay mặt đi để Tiểu Linh không biết là mình đang khóc. Cô đã cố gắng gượng để không khóc nhưng không thể kìm nổi nước mắt nữa rồi. Hạ Yên Nhiên cô thật yếu đuối!
"Yên Nhiên, cậu ngủ rồi hả?"
"…"
Thấy cô không trả lời, Tiểu Linh nghĩ cô đã ngủ rồi nên lẳng lặng ra ngoài. Sau khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, lúc này trong phòng chỉ còn mình cô, cô đã khóc rất to như để giải tỏa tất cả sự cam chịu.
Chỉ có khóc mới khiến cô bớt đau lòng thôi, thật ra Dương Tiểu Linh vẫn đứng ở bên ngoài cửa phòng và nghe rất rõ tiếng khóc nức nở của cô. Tiểu Linh ngồi gục xuống đất, bàn tay nắm chặt điện thoại, tựa lưng vào tường thở dài:
"Rốt cuộc thì…cậu cũng không thể giấu nổi cảm xúc. Đồ ngốc, muốn khóc thì cứ khóc tại sao còn sợ người khác nhìn thấy chứ?"
…
Tập đoàn KJB,
Sau khi tin tức ngoại tình của cô tràn lan trên mạng xã hội đã khiến tập đoàn KJB bị ảnh hưởng ít nhiều. Cổ phiếu của KJB đang tăng nhưng đột nhiên lại giảm không phanh vì vợ chủ tịch dính scandal ngoại tình.
Trương Hạo hấp tấp chạy vào văn phòng chủ tịch để thông báo chuyện sốc này:
"Chủ…chủ tịch. Giá cổ phiếu của KJB đang giảm xuống không ngừng, cứ tiếp tục thế này e là…"
Cố Hiểu Phàm đứng im, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ. Thật ra anh đã lường trước được chuyện này chỉ là không ngờ chỉ một tin tức như thế mà giá cổ phiếu lại giảm đi khủng như vậy.
"Tôi biết rồi."
"Cố Tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Chặn tất cả các bài báo và xóa toàn bộ tin tức về Hạ Yên Nhiên cho tôi. Phải đảm bảo là không còn sót một tí gì dù chỉ là chi tiết nhỏ."
"Vâng."
Cố Hiểu Phàm nắm chặt lấy thanh sắt của cửa sổ, gương mặt xám ngoét lại không chút cảm xúc. Nếu giá cổ phiếu của KJB giảm sẽ khiến KJB tuột dốc, anh không thể để cơ ngơi bao nhiêu năm của Cố Gia bị hủy hoại trong chốc lát như vậy.
Trong khi đó ở văn phòng giám đốc Marketing, Nhan Điềm lại không hề lo lắng khi giá cổ phiếu của KJB đang giảm không phanh. Ả thậm chí còn mỉm cười, tự đắc rằng bản thân sẽ vực lại tất cả. Đúng lúc đó Cố Tinh Nhi đùng đùng xông vào, đập mạnh hai tay xuống bàn làm việc của Nhan Điềm.
"Hồ ly tinh, có phải cô là người đứng sau mọi chuyện không hả?"
Nhan Điềm được phen hú hồn, chẳng lẽ Cố Tinh Nhi đã phát hiện ra sao?
"Chị…chị nói linh tinh cái gì vậy? Đứng sau mọi chuyện gì chứ?"
"Cô có dám chắc cô không phải kẻ dàn dựng vụ ngoại tình đó không?" Cố Tinh Nhi áp sát lại, hai mắt đăm chiêu nhìn Nhan Điềm.
"Đương nhiên không phải là tôi rồi. Sao tôi có khả năng làm chuyện đó được, chị đừng có vu khống cho tôi."
"Tốt nhất là cô đừng có liên quan đến chuyện này, nếu không…tôi sẽ giật hết tóc của cô, cho cô xuống địa ngục đấy."
Cảnh cáo xong thì Cố Tinh Nhi rời đi luôn. May là chị ta chưa biết gì cả nếu không Nhan Điềm đã không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây rồi. Nhan Điềm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế lẩm bẩm:
"Chị ta đúng là biết khiến người khác đứng tim."
Tập đoàn Phó Thị sau khi biết giá cổ phiếu của KJB đang giảm cũng rất ngạc nhiên. Phó Thuần là giám đốc điều hành của Phó Thị, điều anh ấy đang lo lắng bây giờ chính là tình hình của Hạ Yên Nhiên.
"Phó Tổng, tôi đã nhờ người ngăn chặn tất cả các tờ báo có liên quan đến cô Hạ Yên Nhiên theo lời dặn của anh rồi."
"Được, cậu làm tốt lắm, ra ngoài đi."
Trợ lý của Phó Thuần rút ra trong túi một tờ giấy được gấp gọn gàng rồi gửi lại cho sếp.
"À, có người nhờ tôi chuyển cái này đến Phó Tổng."
Phó Thuần cầm lấy tờ giấy, trợ lý sau đó cũng rời đi. Khi mở tờ giấy ra, Phó Thuần vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ có ghi trên tờ giấy với nội dung:
"Đến chung cư X, phòng số , đến đó anh sẽ bắt được người đàn ông trong bức ảnh nóng của Hạ Yên Nhiên."
Phó Thuần liền đứng phắt dậy, gọi trợ lý vào khẩn cấp.
"Phó Tổng cho gọi tôi sao?"
"Cậu có nhận diện được người đã đưa tờ giấy này cho cậu là ai không?"
Người trợ lý đó nghĩ ngợi một lúc thì lắc đầu:
"Anh ta mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang tôi thật sự không thể nhìn rõ mặt của người đó."
"Là đàn ông sao? Rốt cuộc là ai?" Phó Thuần nghĩ.
Đằng sau của tờ giấy còn ghi một dãy số hình như là số điện thoại của người đàn ông bí ẩn kia. Phó Thuần đang định gọi vào số máy này thì trợ lý lên tiếng:
"À Phó Tổng, anh ta nói khi nào Phó Tổng làm theo những điều trong tờ giấy thì mới gọi vào số điện thoại. Anh ta đã dặn tôi như vậy trước khi rời đi."
"Còn có chuyện đó nữa sao? Được, tôi biết rồi."
Nếu đã có người giúp thì chắc chắn chuyện này sẽ nhanh được giải quyết thôi. Chỉ cần bắt được cái tên có trong bức ảnh thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tối hôm ấy, Hạ Yên Nhiên quyết định trở về Hanarix, cô ở mãi trong bệnh viện cũng không làm được gì nên muốn làm gì đó để giải quyết chuyện chính mình gây ra.
"Thiếu phu nhân." Quản gia Nam nhìn thấy cô thì lên tiếng chào.
"Hiểu Phàm vẫn chưa về sao?"
"Thiếu gia vẫn chưa về thưa thiếu phu nhân."
Bình thường thì giờ này anh phải về rồi mới đúng, cô lo lắng không biết KJB có xảy ra chuyện gì không nữa.
Cô ngồi chờ anh ở ngoài phòng khách, bây giờ đã là giờ phút nhưng vẫn chưa thấy anh trở về. Quản gia Nam nói với cô hãy lên phòng nghỉ ngơi nhưng cô vẫn cố ngồi chờ. Đúng lúc đó, đèn xe của anh lóe vào sân biệt thự nên cô đã vội vàng chạy ra đó.
Cố Hiểu Phàm xuống xe rồi sau đó Trợ lý Trương cũng mau chóng rời đi. Cô chạy đến bên anh, hỏi tình hình:
"Ở KJB đã…"
Anh ngó lơ cô, coi như cô là người tàng hình mà bước qua. Hai tay của cô bơ vơ trên không trung sau khi bị anh né tránh. Cố Hiểu Phàm đang vô cùng mệt mỏi, anh nới lỏng cà vạt, cởi chiếc áo khoác ngoài vứt thẳng xuống dưới nền nhà.
Khi người hầu đang định nhặt chiếc áo khoác đó lên thì cô đã đi đến và nhặt nó lên trước. Cô nhẹ nhàng nói với người hầu:
"Các cô lui xuống trước đi."
"Vâng thiếu phu nhân."
Anh nhắm chặt mắt lại, tựa lưng vào sofa. Cô chỉ biết đứng lặng lẽ ở bên cạnh xem tình hình của anh và cũng không dám lên tiếng.
"Cô có biết chuyện tốt cô gây ra đã khiến KJB rơi vào khủng hoảng gì không? Tôi đã cố gắng để không phải nhìn thấy cái mặt cô mà cô còn dám đứng ở đây sao?" Anh bỗng lên tiếng mắng cô.
"Tôi xin lỗi. Nhưng mọi chuyện thật sự không phải như vậy."
"Đủ rồi Hạ Yên Nhiên. Bây giờ giá cổ phiếu của KJB đang giảm cô đã hài lòng chưa? Tôi không cần biết sự thật là gì cả, tôi chỉ cần biết lúc này cần phải giải quyết đống lộn xộn mà cô gây ra thôi. Thật phiền phức."
Nói rồi anh đùng đùng bước lên nhà để lại cô một mình giữa phòng khách rộng lớn. Cô đã ngồi đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ, cô biết chuyện cô gây ra là rất lớn nhưng tại sao anh có thể tuyệt tình đến mức đó chứ.
: Lật Ngược Tình Thế
Hôm trước nhận được một tờ giấy của người đàn ông lạ mặt, Phó Thuần đã nửa tin nửa ngờ mà làm theo những gì viết trong giấy.
Phó Thuần đưa người đến chung cư X và tìm đến phòng , khi nhấn chuông cửa thật sự đã có một người đàn ông ra ngoài mở cửa.
"Ai đấy?" Hắn ta chau mày, cáu gắt.
Phó Thuần nhìn kĩ gương mặt của hắn, đúng là không sai vào đâu được, hắn chính là kẻ có mặt trong bức ảnh nóng kia.
Nhìn thấy toàn người mặc vest đứng trước cửa nhà, hắn lại tưởng là Cố Hiểu Phàm đưa người đến nên vội vàng đóng cửa lại nhưng không may cho hắn, người của Phó Thuần đã nhanh tay bắt lấy hắn trước khi để hắn thoát.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Có mau thả tôi ra không hả?"
Phó Thuần dơ tấm ảnh của hắn và Hạ Yên Nhiên ra, hạ thấp giọng xuống để tra hỏi:
"Là ai đã sai khiến anh làm việc đồi bại này?"
Hắn ta nhìn thấy bức ảnh, không những bật cười mà còn châm biếm:
"Cố thiếu phu nhân xinh đẹp như hoa, thử hỏi có người đàn ông nào không thích cô ấy.
Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường…"
Phó Thuần tức điên người, bóp chặt lấy cổ của hắn.
Tên đó không thể thở được, cả mặt nổi gân lên.
"Tôi không có đùa với anh.
Một là nhận tội với truyền thông, hai là tôi cho anh chết.
Chọn đi."
"Khụ…khụ…thả…thả tôi ra đã."
Phó Thuần buông tay khỏi người của hắn, tên này có gan làm chắc gì đã có gan chịu.
Đối phó với một kẻ như hắn thì chỉ có đe dọa đến tính mạng mới chịu đầu hàng.
"Đừng…đừng giết tôi, tôi sẽ nghe lời các người, các người bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó."
Con giun xéo mãi cũng quằn, một kẻ dễ nhận tội như vậy chắc chắn không có gan làm chuyện này một mình, đằng sau hắn có ai đó giựt dây.
Người của Phó Thuần bắt hắn quay một clip nhận tội sau đó áp giải đến đồn cảnh sát để pháp luật xử lý hắn.
Ngay lập tức đoạn clip nhận tội được lan truyền khắp các mặt báo và thông tin đại chúng, danh dự của Hạ Yên Nhiên cũng đã được lấy lại chỉ là cơn bão này chưa chắc đã tắt hẳn.
Tập đoàn KJB,
Trong văn phòng chủ tịch, một cuộc họp khẩn cấp đang được diễn ra thì đột nhiên Trợ lý Trương vội vã chạy vào thông báo.
Ngay sau đó Cố Hiểu Phàm đã cầm điều khiển lên và bật ti vi, tin tức trên ti vi khiến anh và các cổ đông phải bàng hoàng.
/Tin nóng trong ngày hôm nay: Vừa xong có một đoạn clip của người đàn ông được cho là nam chính các bức ảnh nóng của thiếu phu nhân tập đoàn KJB đã thừa nhận mọi tội mình gây ra.
Trong đoạn clip, anh ta đã nói rằng mình đã bắt cóc Cố thiếu phu nhân và chủ động chụp những bức ảnh nóng đó mục đích là hạ danh tiếng của tập đoàn KJB.
Anh ta cũng thừa nhận cô Hạ Yên Nhiên - nữ chính của scandal hoàn toàn là nạn nhân của vụ việc…/
"Chuyện…chuyện gì thế này? Tin tức lan truyền chưa được bao lâu đã lại có một chuyện động trời khác."
"Tôi cũng thật không thể hiểu nổi, bọn chúng nhằm vào tập đoàn KJB là muốn cái gì nữa."
Các cổ đông được phen ngạc nhiên đến hoảng hốt nhưng cũng phải thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này đã được giải quyết.
Còn anh, anh cũng không thể tin được chuyện này lại quay xe độ như vậy, anh đã hiểu lầm Hạ Yên Nhiên rồi sao?
Lúc này, Nhan Điềm cũng đã xem tin tức, ả há hốc miệng hoảng hốt vì không ngờ tên đó lại bán đứng mình.
Hắn đã nhận tiền nhưng lại dám quay clip này sao?
"Tên khốn đó anh ta đang làm cái quái gì vậy? Thật là hỏng hết kế hoạch của bổn tiểu thư."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhan Điềm không chần chừ mà lập tức nghe máy.
"Alo?"
"Tiểu…tiểu thư, cô mau tới cứu tôi với, tôi bị bọn người đó đưa tới đồn cảnh sát mất rồi."
"Cái gì? Bọn người đó? Là ai?"
"Tôi không biết, bọn chúng kéo quân đến nhà tôi còn dọa giết tôi nữa nên tôi không thể không nghe theo bọn chúng."
"Tôi cấm anh khai ra tôi biết chưa? Để yên thì còn sống sót, nếu anh dám khai tôi ra tôi nhất định sẽ để anh chết một mình."
Cảnh cáo xong Nhan Điềm liền cúp máy, rốt cuộc thì "bọn người đó" mà tên kia nhắc đến là kẻ nào? Kế hoạch còn chưa được bao lâu thì đã phải kết thúc như thế hay sao?
…
Hạ Yên Nhiên đang ngồi ở cửa hàng của Dương Tiểu Linh, vì ngại tới KJB đối mặt với những người ở đó nên cô đã xin nghỉ vài ngày đến khi tin tức dịu xuống.
Đột nhiên Dương Tiểu Linh cầm điện thoại, chạy từ ngoài cửa hàng đến chỗ cô đang ngồi nghỉ.
"Yên Nhiên, tin hot tin hot, cái tên hãm hại cậu, hắn vừa quay clip nhận tội này."
Cô vô cùng ngạc nhiên bởi vì mới chỉ hai hôm trước chuyện này bùng lên khiến cô mất hết danh dự trước mặt truyền thông thế nhưng hôm nay kẻ đó lại…nhận tội sao? Thật khó tin.
"Cộng đồng mạng cũng hùa nhau thật đấy.
Lúc cậu bị lộ ảnh nóng thì chửi lên chửi xuống, còn đăng mấy cái bài vớ vẩn.
Bây giờ mọi chuyện được sáng tỏ thì ai cũng cảm thấy thương cho cậu, giả tạo."
Cô mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Hai ngày nay cô đã lo lắng thế nào thì hôm nay mọi sự lo lắng ấy đã từ từ biến mất.
Danh dự đã được lấy lại nhưng không có nghĩa mọi chuyện đã lắng xuống, muốn dập tắt hoàn toàn cơn bão mạng thì phải đợi một thời gian nữa.
"Tiểu Linh, cậu xem hộ mình xem giá cổ phiếu của KJB đi."
"Vào xem giá cổ phiếu của KJB để làm gì?"
"Mình muốn xem thử…để biết."
Tiểu Linh giúp cô xem giá cổ phiếu của tập đoàn KJB.
Thật không ngờ là giá cổ phiếu của KJB vẫn giảm, nhưng là giảm chậm hơn một chút.
"Cậu đang lo cho Cố Hiểu Phàm hả? Trong suốt thời gian cậu nằm bệnh viện, anh ta còn chẳng thèm đến thăm cậu một lần."
"Tại anh ấy còn bận việc.
Công việc ở KJB vô cùng nhiều."
"Được rồi, mình biết thừa biết anh ta là con người yêu công việc hơn yêu vợ mà.
Thật là…"
Yêu công việc hơn yêu vợ sao? Vốn dĩ anh không hề yêu cô thì việc đặt công việc lên đầu là đương nhiên.
"Mà này Yên Nhiên, tại sao tên khốn đó lại muốn hại cậu chứ?"
"Mình không biết.
Bọn chúng và mình không thù không oán nhưng tại sao bọn chúng lại muốn hãm hại mình."
"Chắc chắn có kẻ đứng đằng sau chuyện này."
Phần trăm Nhan Điềm có liên quan đến chuyện này vô cùng lớn.
Cô có một linh cảm dường như từ đầu đến cuối đều là do cô ta một tay làm ra.
Tuy nhiên cô không có chứng cứ và mọi chuyện chỉ là cô suy nghĩ, chưa có căn cứ gì hết.
[…]
Phó Thuần đang rất tò mò về người đàn ông lạ mặt, gửi tờ giấy này cho mình.
Sau khi bắt được tên kia, Phó Thuần liền gọi điện vào số điện thoại ở mặt sau tờ giấy thì được một người đàn ông với giọng nói quen thuộc bắt máy.
Anh ta hẹn Phó Thuần ở quán cà phê xa thành phố, rốt cuộc thì người này là ai?
Phó Thuần đến điểm hẹn, gọi một cốc cà phê cho riêng mình rồi ngồi đó đợi người đàn ông kia tới.
Tầm ba mươi phút sau, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang bước vào trong quán cà phê.
Người đó nhận ra Phó Thuần, hắn nhìn trước nhìn sau, phải chắc chắn là Phó Thuần đến một mình mới bước đến trước mặt.
"Xin lỗi vì đã để Phó Tổng đợi lâu."
Phó Thuần giật mình, ngửa mặt lên nhìn người đàn ông ấy, có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Anh là người đã gửi cho tôi địa chỉ của tên đó phải không?"
"Đúng, là tôi."
Lúc này người đàn ông lạ mặt kia vẫn chưa tháo khẩu trang và mũ ra khiến cho Phó Thuần vô cùng tò mò.
"Tại sao anh lại giúp tôi?" Phó Thuần gặng hỏi.
"Đương nhiên là có lý do của tôi rồi.
Không phải là tôi giúp anh đâu tôi chỉ đang giúp Hạ Yên Nhiên thôi, cô gái ấy nhỏ bé, yếu đuối như vậy làm sao mà chịu được sang chấn tâm lý này chứ?"