Cuộc sống từ sau khi xuất viện của Thiệu Đồng Bản vô cùng nhàm chán. Chỉ có nhân viên trong công ty thỉnh thoảng chạy tới nhà hắn đưa văn kiện, còn có thư ký liên tục gọi điện báo cáo tình hình.
Hắn vẫn là chịu không được sớm một chút quay lại với công việc.
Sáng sớm của mấy hôn sau, Thiệu Đồng Bản rời giường, để lại Tiêu Đạt Mẫn đang ngủ say ở bên cạnh.
Trong lúc thay y phục hắn chợt nghĩ tới, vì sao trước kia lại cùng cậu chung sống như vậy.
Từ phía sau, người nào đó đột nhiên ôm lấy hắn, Tiêu Đạt Mẫn đã thức giấc, cậu nũng nịu ôm lấy hắn "Anh muốn đi làm sao?"
"Ừm, vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi!" hắn nhẹ tách tay cậu ra khỏi người mình, cảm giác cực kỳ mệt mỏi kéo đến. Vô ý, hắn lại nghĩ tới người kia, nếu đây là người kia có lẽ hắn đã không ngần ngại bồi (xin lỗi, vì có bạn bảo là cảm thấy từ hán việt khó hiểu. Nhưng tuôi nghĩ mãi k ra từ nào khác. Cảm ơn.) y thêm vài ngày nữa. Đáng tiếc...
Tại gian phòng nhỏ bên trong tiệm cà phê vừa mới mở ở Tây Lộ, Đường Vân Thanh đã tỉnh lại được mấy hôm, bất quá y cái gì cũng không nói. Chỉ đối hai vị chủ tiệm trẻ tuổi gượng cười.
Y cảm thấy mình đang làm phiền họ, không còn cách nào khác, y muốn về chỗ của mình, nhưng họ đã giữ y lại.
"Tại sao lại phải đi, anh còn chưa khỏe!" Chu Thiếu Lĩnh chau mày cự tuyệt
"Các cậu đối với tôi thật tốt, chỉ là tôi cảm thấy ở lại không tiện!" Đường Vân Thanh nói rồi quay sang nhìn hai người đang ngồi đối diện.
Người vẫn luôn trầm lắng - Điển Tử Điềm cũng buông ra tiếng thở dài "Có gì không tiện cứ nói ra!"
"Đúng đó! Đúng đó! Dù sao anh cũng đang muốn có một việc làm không phải sao? Ở lại đây, chúng tôi cho anh!" cậu trai nhiệt liệt đưa ra ý kiến
Y cười khổ hết nhìn Điển Tử Điềm tới nhìn Chu Thiếu Lĩnh "Tại sao hai người lại muốn tôi ở lại, rõ ràng chúng ta..."
"Vì anh giống với một người..." Điển Tử Điềm lên tiếng, đột nhiên không gian trở nên nặng nề, một tiếng động cũng không hề có.
Lại một lần nữa, cậu trai nhỏ nhắn kia lên tiếng, nhưng lần này nghiêm túc hơn rất nhiều "Năm đó... anh tôi ước mơ có thể mở một tiệm cà phê nhỏ, đáng tiếc chúng tôi không có vốn, anh ấy đã phải đi làm rất nhiều công việc vô cùng cực khổ, cuối cùng khi sắp dành dụm đủ tiền...."
Nói đến đó, đột nhiên Chu Thiếu Lĩnh im bặt, nức nở thút thít, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định, viền mắt đỏ ửng đến đáng thương.
Điển Tử Điềm suy nghĩ thật lâu mới quyết định tiếp lời "Chính Hy ca là bị máy cán đất cán qua... lúc đó, cũng nụ cười cuối cùng đó của anh ấy làm cho chúng tôi ám ảnh suốt bao lâu nay."
Đường Vân Thanh tròn mắt chỉ vào mình, hỏi lại "Người đó rất giống tôi sao?"
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn y khẽ gật đầu.
Không ngờ hai con người này lại có một đoạn hồi ức buồn như vậy, thật giống với y. Thử hỏi nếu trên đời này mỗi người có một điều ước, Chính Hy ca kia có ước rằng ngày hôm đó chuyện gì cũng không xảy ra, hiện tại anh ta vẫn sẽ sống tốt. Còn y, có dám ước rằng bản thân chưa từng gặp qua người kia, chưa từng yêu hắn.
Lái xe tới công ty mất phút, Thiệu Đồng Bản đưa tay lên xem đồng hồ, vẫn còn sớm, hắn vừa bước vào văn phòng, đám nhân viên vô cùng ngạc nhiên, có người đang ngồi ăn sáng mồm há hốc, suýt nữa rơi thức ăn ra ngoài. Có gì lạ lắm sao? Hắn thắc mắc chẳng thể hiểu nổi.
Thư ký từ ngoài đi vào vỗ vai hắn một cái "Sếp, sao đột nhiên hôm nay tới công ty mà không báo cho em một tiếng để em sắp xếp!"
Hắn trở lại trạng thái băng lãnh, trả lời cộc lốc "Đến xem các người làm việc thế nào!"
Thư ký cười khổ lẽo đẽo theo sau hắn, giúp hắn mở cửa, lau bụi trên bàn làm việc.
Thiệu Đồng Bản khó chịu chau mày "Vắng mặt tôi, ngay cả bàn các người cũng không lau à!"
"Sếp! Bình tĩnh, chẳng qua vì lao công không dám tự tiện vào lau dọn, còn em thì bận công tác nên quên mất!" viên thư ký vuốt vuốt lưng hắn, xu nịnh.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, trực tiếp bước tới thang máy dành cho nhân viên cấp cao đi xuống dưới tầng trệt.
Toàn thân đều là lửa giận, hắn cũng không biết tại sao mình lại bực mình vô cớ như vậy, bất quá hắn một chút cũng không vừa ý chuyện ngày hôm nay.
Tùy tiện, bước chân đã đi tới con đường lớn, rẽ phải là Tây Lộ, tiệm cà phê nhỏ có phần bắt mắt thu hút sự chú ý của hắn.
Đột nhiên cái gì đó thôi thúc hắn tiến vào trong.
Cửa vừa mở, cái chuông nhỏ treo trên cánh cửa lập tức vang lên vài tiếng "ting tang" trong trẻo.
Đường Vân Thanh bận bịu xử lý một số việc nên không tiện quay mặt ra, chỉ sơ sài lên tiếng "Chào buổi sáng, chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài?"
Thiệu Đồng Bản nghe thấy thanh âm quen thuộc phản xạ tự nhiên của hắn là đứng yên tại chỗ nhìn về phía người kia.
Y làm xong việc, cầm khăn bông lên lau tay, quay ra nhìn thấy Thiệu Đồng Bản cũng cực kỳ bất ngờ. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cả hai đều có thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời, trong thời khắc chỉ biết đứng yên nhìn nhau, tim đập loạn lên rồi bất chợt đau nhói...