Chu Thiếu Lĩnh từ gian phòng bên cạnh ôm thùng giấy đựng nguyên liệu pha cà phê đến đặt lên quầy pha chế. Cậu cười thật tươi tắn, quên mất để ý tới biểu tình khó coi trên mặt Đường Vân Thanh "Ca, nhìn nè nhìn nè, cà phê hôm nay chính tay em rang, anh xem..."
"..." y không có trả lời.
Lúc này cậu mới chú ý tới, vị khách kia cũng đứng chết trân ở đó.
Bất giác, Thiệu Đồng Bản tiến tới một bước cầm chặt lấy tay Đường Vân Thanh kéo đi, hắn làm cho y hoảng sợ đến không có phản ứng.
"Ê... ê ê... này! Nè nè! Ê... anh kia... anh!!! Anh... anh..." cậu nhóc ngày thường lanh lợi vậy mà lần này bị chọc đến ngốc lăng đứng đó ríu lưỡi nói lắp gọi vị khách kỳ quái kia lại, toàn thân cử động chậm rì làm cho hắn thuận tiện đem y đi không vướng phải bất kỳ chướng ngại nào.
Mí mắt Tiêu Đạt Mẫn giật liên tục, cậu chau mày lo lắng uống cạn ly trà, gập cuốn sách lại quay về phòng.
Cửa phòng vừa mở, cậu lập tức giật lùi về phía sau mấy bước suýt nữa ngã nhào, tay run rẩy chỉ về phía giường ngủ "Ô... ông... ông ông..."
Người ngồi trên giường nhìn cậu điềm đạm liếc hắn khẽ hừ nhẹ "Vì tôi ở nơi kia chờ, cậu hoàn toàn không có quay lại!"
"Dựa vào đâu đi tìm tôi như vịt con lạc mẹ vậy, tôi không phải người của ông!"
Điền Tá Thực chau mày, miệng lẩm bẩm tính toán "Nếu tôi nói, có việc liên quan đến cậu?"
Lúc này Tiêu Đạt Mẫn mới nghi hoặc nhìn anh ta kiểu như "Lại chuyện phiền phức gì nữa?" sau đó phát hiện nãy giờ mình đang đứng trước cửa phòng, thiếu niên ngang bướng cảm thấy khó chịu, giống như là yếu thế trước người này vậy, cậu không cam tâm tiến vào trong ngồi lên giường chỗ đối diện anh đang ngồi xếp bằng lẩm bẩm niệm chú.
"Nè! Tiên sinh, ban nãy anh nói cái gì liên quan đến tôi?" cậu mắt to mắt nhỏ tò mò nhìn anh, tay níu níu vạt áo. Vì nhìn quen dáng vẻ sau khi trẻ hóa lại này của anh nên cậu quên mất ông lão già nua kia rốt cục vẫn là người ngồi trước mặt mình.
Điền Thá Thực mở mắt, đối diện nhìn Tiêu Đạt Mẫn thật lâu mới khẽ nhếch môi mở miệng "Duyên tận!"
Nói vậy là có ý gì? Cậu cảm thấy trong phút chốc bầu trời tối xầm lại, không gian trở nên âm u, sống lưng lạnh đến tóc gáy dựng đứng cả lên "Nói vậy... ý là thế nào?"
"Mệnh của cậu, cùng với người tên Thiệu Đồng Bản kia, cơ bản không hề liên quan đến nhau!"
Tiêu Đạt Mẫn nuốt nước bọt, cũng đúng, nghĩ đi nghĩ lại, không thể nào "Vậy tôi phải làm sao?"
"Rời khỏi hắn, theo tôi là ổn rồi!" anh thản nhiên như không quay mặt nhìn sang bát quái đang đặt trên bàn kính ở ban công khi nãy anh đột nhập vào nhà dùng nó để dự toán tư mật nơi này.
Cậu ngốc lăng vài giây, sau đó khôi phục lại thần tình như cũ "Đáng ghét! Cái tên điên này! Anh nghĩ bản thân nói nhảm vài câu tôi liền tin sao! Háo sắc!"
Điền Tá Thực không có phản kháng hay cãi lại, một thân ung dung đứng lên khỏi giường đệm êm ái, từng bước từng bước tiến tới bệ cửa kính "Không tin tôi cũng được! Tạm..." biệt...
Lời còn chưa nói xong, lập tức vạt áo đã bị cậu nắm lại "Ai cho anh đi!"
- ---------------------------------------------
"Ba" một tiếng, một bên má của Thiệu Đồng Bản bị bàn tay nhỏ xương xẩu tưởng chừng như vô hại của y giáng lên mặt một cái tát.
Hắn im lặng nhìn y thật lâu, tiếng thở dài bất lực không giấu được trực tiếp buông ra.
"Tại sao?"
Đường Vân Thanh đột nhiên lên tiếng, thanh âm nghẹn ngào hòa lẫn với tiếng nấc nhỏ nơi cổ họng.
Hắn không trả lời, hay đúng hơn là không biết phải trả lời như thế nào, toàn bộ, toàn bộ những lời hắn muốn nói với y trong suốt thời gian qua trong phút chốc đều bay mất sạch, đành lựa chọn cách im lặng. Với hắn, được nhìn y ở khoảng cách gần như vậy thêm một lần nữa chính là thứ mà hắn cầu không được, nay có thể rồi sao lại có thể bỏ qua.
Y thường ngày ôn nhuận hiền lành, vậy mà lúc này lại trợn to mắt hùng hổ nhìn Thiệu Đồng Bản quát lớn "Dựa vào đâu! Anh dựa vào đâu?"
Hắn nắm lấy cổ tay y đang túm chặt áo mình "Xin lỗi! Thực xin lỗi!"
Nghe thấy tiếng xin lỗi này, một cỗ chua xót xông lên, mùi vị cay gắt làm cho khóe mắt y ngấn lệ, bất quá lại rất buồn cười.
Đường Vân Thanh phút trước không nghĩ tới mình có thể biến thành cái dạng cuồng loạn như vậy, nhưng nhìn thần tình hèn nhát này của nam nhân mà trước kia y lầm tưởng rằng hắn cực kỳ bản lĩnh, phi thường mạnh mẽ, trong lòng tránh không khỏi bẽ bàng.
Y quay đầu muốn ra khỏi ngõ nhỏ ở gần tiệm cà phê, ban đầu Thiệu Đồng Bản cũng đứng chết trân ra đó, chỉ biết nhìn theo bước chân y đang xa dần, nhưng đột nhiên, một thế lực nào đó thôi thúc, hắn giật mình bừng tỉnh kéo người kia lại.
Hung bạo áp y lên tường, hai đôi môi giao triền với nhau, mùi vị ngọt ngào đã rất lâu rồi không chạm tới này kỳ thực làm hắn nhung nhớ tới phát điên.
Đường Vân Thanh không có phản khán, chỉ là trơ mắt nhìn hắn hôn mình đến say khướt, y không hề có nửa động tác nào cự tuyệt hay phối hợp, y cảm thấy vừa đau lòng vừa hạnh phúc.
Thiên gia cho họ gặp nhau, suýt nữa thì đến được với nhau nhưng lại trở thành hai kẻ xa lạ. Hai kẻ xa lạ cô đơn đi một vòng lớn cuối cùng gặp lại nhau. Cảm giác thân thuộc, một lần nữa khiến họ xích lại gần nhau, nhưng kết quả chung qui còn bi thảm hơn lần đầu.
Đường Vân Thanh tự nhận y mặc dù không cầu mong bất cứ điều gì từ mối quan hệ mập mờ này, nhưng y rốt cục lại không chịu được sự ám muội đó.
Là do y hay do hắn hay là do số mệnh?