Sau khi xem tin tức, lần video được quay lại, Hạ Bắc Sâm đặt điện thoại lên bàn làm việc ở thư phòng, anh ngửa đầu dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
Đã hơn hai tháng rồi, tin tức của cô một chút cũng có, hoá ra rời khỏi anh cô vẫn có thể bay cao, bay xa như vậy, vẫn rất giỏi gian, trả thù mà không cần đến anh.
Nhưng anh nhớ cô quá, nhớ đến sắp sinh ra ảo giác rồi.
Đế Bắc vẫn như vậy, không thay đổi bất cứ thứ gì, hay di dời đi món đồ nào, bất cứ ai cũng không được động đến đồ ở Đế Bắc, vườn hoa tulip của Doãn Từ Ân vẫn tươi tốt dưới sự chăm sóc của anh, chỉ là cô không nhìn thấy được.
Anh day day thái dương đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng đến quầy rượu ở kế bên phòng khách, ở đây có rất nhiều loại rượu, nhưng bây giờ cho dù uống loại mạnh, hay loại bình thường anh đều cảm thấy rất nhớ cô.
Dựa lưng vào bàn, anh cầm từng cốc rượu một nốc liên tục, hết lại rót, rồi lại đổi thêm chai mới, anh ngồi sụp xuống nền nhà dựa vào, co chân trái mà gác tay lên, ánh mắt có chút mong lung.
“ Ân Ân! Anh nhớ em đến phát điên mất ” Môi anh khẽ mấp mấy.
Ông nội Hạ đứng nhìn anh một lúc, cuối cùng không nhịn được mà tiến đến trước mặt anh, gương mặt ông vẫn nghiêm nghị như bình thường, chuyện gì cũng biết chỉ là ông muốn Hạ Bắc Sâm có thể giải quyết chu toàn chuyện này thế nào.
“ Hạ Hạ! Con uống nhiều như vậy, con bé cũng không về với con đâu ” Giọng điệu không mang theo sự bình tĩnh nhẹ nhàng, chậm rãi nói.
Anh lúc này mới đưa mắt sang nhìn ông nội Hạ, khoé môi nở nụ cười nhẹ “ Con nhớ cô ấy quá, con thật sự không muốn thế này đâu con cũng đã rất cố gắng giữ cô ấy lại....Nhưng tại sao cuối cùng cô ấy vẫn bỏ rơi con? ” giọng anh trầm ấm vang lên, lại mang theo chút buồn bã, thất vọng.
“ Ta hỏi con, con có thật lòng thích con bé không? đã suy nghĩ kỹ chưa? ” Ông nội Hạ vẫn đứng trước anh bình bình nhìn anh nói.
Hạ Bắc Sâm khẽ gật đầu “ Từ nhỏ nhìn thấy cô ấy, con đã nghĩ cả đời này ngoài cô ấy ra con sẽ không lấy ai rồi ” anh nở nụ cười nhạt, trong đầu như thước phim tua chậm.
Giây phút đứa bé nhỏ ở trong nôi, đưa mắt nhìn anh nở nụ cười nhỏ đó, anh đã muốn mang nụ cười nhỏ giam chặt ở bên cạnh mình rồi.
Năm anh tuổi đã cùng ba mẹ mình đến dự đám tang của Doãn Phu Nhân nhưng vì nhỏ quá không thể vào, anh chỉ đành đến căn nhà nhỏ của Doãn Gia, Hạ Bắc Sâm đứng trước cửa nhìn đứa bé nhỏ ở trong nôi.
Là bé gái rất đáng yêu, người hầu bế cô bé không ngừng dỗ dành.
Khi anh tò mò tiến đến đưa mắt nhìn thì nụ cười nhỏ ở chiếc môi nhỏ liền hiện lên khiến anh trố mắt nhìn cô bé nhỏ nhìn mình.
Lúc này Hạ Bắc Sâm nở nụ cười đứng nhìn mãi, cho đến khi anh bảo với ba mình rằng muốn lấy Doãn Từ Ân trong khi cô chỉ vừa mới mấy tháng tuổi, lúc đó cả nhà rất buồn cười vì nghĩ anh nói đùa.
Nhưng anh đã rất quyết liệt nên ba anh đành bàn bạc với Doãn Đạt hứa hôn.
Sau này khi anh không gặp lại được cô nữa, tâm trạng vô cùng khó chịu, đi học còn rất thích đánh nhau, cấp hai, rồi lại đến cấp ba.
Cho đến khi gia đình anh xảy ra chuyện, tai nạn năm đó cướp đi cả ba lẫn mẹ anh.
Hơn hết người gây tai nạn và có mặt tại hiện trường lại là Doãn Đạt, ánh mắt anh đỏ rực nhìn ông ta.
Đáng lẽ phải tống ông ta vào tù nhưng chẳng hiểu sao lại không thể, lúc đó anh quá nhỏ không thể làm được gì.
Chỉ từng chút lập nên kế hoạch, cho đến khi tin tức của cô có kết quả, anh còn hèn hạ muốn mang cô ra mà lợi dụng, muốn cô chịu đựng nỗi đau cùng anh.
Nhưng cuối cùng anh lại không nỡ để cô bị chút tổn thương nào.
Doãn Từ Ân vẫn sẽ là Doãn Từ Ân cô vẫn sẽ là Thiếu Phu Nhân của Hạ Bắc Sâm anh, đời này của anh xem ra chỉ có thể chôn chặt bên cạnh cô, thành bại dưới tay của cô.
“ Đợi con bé nguôi giận, con tìm cách dỗ con bé đi ” Ông nội Hạ nhìn anh chỉ biết lắc đầu.
Anh nở nụ cười cúi đầu chậm rãi nói “ Cô ấy không muốn ở bên cạnh con.
Nhưng con thật sự rất nhớ cô ấy ” anh mang tất cả những gì mình có được đem đến cho cô, dùng mọi cách, mọi mưu mô để bảo vệ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn bỏ rơi anh.
Xem xem có thảm không chứ.
“ Chỉ cần con muốn, một lòng một dạ, cho dù cô chân trời gốc bể cũng sẽ tìm gặp.
Cố gắng một chút ông trời không triệt đường đi của ai cả ” Ông nội Hạ nói xong liền quay về phòng nghĩ.
Chỉ còn anh ngồi đó, cúi sầm mắt khoé mắt không tự chủ mà rơi ra giọt lệ.
Lục Phong Vân từng nói với Mộ Triết Viễn khianh còn nằm viện, không phải bệnh anh không tái phát, mà đã tái phát rồi chỉ là anh không muốn để cô nhìn thấy, tự mình cố gắng đè nén nó xuống, muốn mỗi ngày đều trở nên tốt lên để ở bên cạnh cô.
“ Bé con! Em về nhà đi, anh cùng em chăm sóc bảo bảo ” Hạ Bắc Sâm lẫm bẫm một mình, anh vẫn cúi sầm mặt mà nói, như một kẻ mất hồn mất vía, cứ thất thần ở đó mà lẫm bẫm một mình.