Nếu bạn khóc khi bỏ lỡ vầng thái dương, bạn cũng sẽ vuột mất những vì sao. (Tagore)
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Tôi bị bà xã đại nhân gõ đầu nghiêm khắc cảnh cáo: Không được đem chuyện phòng the viết ra!
Cho nên.... đây là lần viết chót...
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Cảm ơn (x)!
Năm hai kết thúc. Hè về. Tôi có phần thấp thỏm. Vũ thấy vẻ mặt bồn chồn của tôi, luôn bảo tôi ngốc, thật ra nàng cũng biết tôi đang lo lắng kết quả của cuộc thi trao đổi sinh viên. Tôi ôn tập rất đầy đủ, vốn không cần e ngại điểm số. Nhưng lúc đi thi, cầm tờ đề dài ngoằng đọc tới hoa mắt, gần tới giờ nộp bài mới ngộ ra có chỗ sai. Sửa lại không kịp nữa, tôi đứng trong trường thi hối hận chán nản giậm chân bành bạch.
Vũ trái lại thản nhiên như không, còn an ủi tôi:
"Hi đã cố hết sức rồi, không trúng tuyển cũng không sao mà."
"......" Nàng càng an ủi, tôi càng thấy uất. Dày công ôn bài như vậy, tới thời khắc cuối cùng lại lật thuyền xuống mương.
Trong khoảng thời gian héo hon rầu rĩ, Vũ thương tôi lắm. Khi tôi không vui, nàng lẳng lặng ngồi một bên cười với tôi. Thấy nàng chỉ cười không nói, nhìn nhìn, đâm ra tôi cũng cười theo. Có lẽ nụ cười của nàng tác động đến neural nào đó của tôi, nàng vui, trái tim tôi cũng sẽ tung bay.
Yên bình cùng Vũ ngồi trên sofa, tôi ôm máy tính lướt web, nàng cầm tiểu thuyết nghiền ngẫm. Hôm ấy trên mạng gặp bài , một bài hát rất xưa, nhất thời nổi hứng bật lên. Xem ra, Vũ cũng rất thích bài hát đó, đặc biệt là đoạn điệp khúc:
"Gió thổi cát bay vào đôi mắt u buồn, nào ai nhận ra em đang đợi người.
Gió thổi cát xuyên qua ký ức, nào ai biết em đang nhớ người.
Gió thổi cát thút thít nơi tăm tối, chẳng lẽ là lời dự đoán đôi ta sớm biệt ly."
Vũ nghe qua, vô thức cất tiếng ngân nga. Tôi ngỡ mình đang được nghe giọng hát của thiên sứ.
Gió thổi cát bay......
Hình như Vũ phát giác tôi nghe lén? Nàng đột nhiên không hát nữa, đứng dậy nói phải đi nấu cơm.
"Ớ? Không phải chứ? Hát đi, hát đi, em hát nghe hay lắm." Tôi đứng dậy theo, ôm lấy nàng, mặt dày mày dạn năn nỉ nàng hát lần nữa.
Vũ hòa cùng điệu nhạc, thản nhiên hát. Tôi ngồi cạnh nàng, trật tự lắng nghe. Mãi đến khi nàng vươn tay quệt đi hai hàng lệ trên má của tôi, tôi mới nhận ra mình đã khóc.
Bài hát ấy mẹ cũng từng hát, hai người đều dùng chất giọng hời hợt ngân lên giai điệu buốt giá.
"Đồ ngốc, khóc cái gì?" Vũ ôm tôi vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, dỗ dành.
"Không có gì, Vũ, tụi mình cùng nấu cơm nha?" Tôi lau khô nước mắt, chuyển sang cợt nhả với nàng. Không phải tôi không muốn nói cho nàng biết vì sao tôi khóc. Bởi ngay cả lý do khóc tôi cũng không biết, tôi đã khóc vì điều gì? Khóc vì điều gì chứ?
"Đừng đừng, em nấu được rồi, mỗi lần Hi nấu chung chỉ toàn phá đám người ta." Vũ liên tục xua tay không cho tôi theo, một mình bước vào nhà bếp.
"Chậc, Vũ ơi, Hi không muốn ăn cơm." Bụng nảy ra một âm mưu lừa nàng vào tròng, tôi nghiêm trang nói.
"Hm? Không muốn ăn cơm sao? Vậy Hi muốn ăn gì?" Vũ ra khỏi bếp, nhìn tôi trìu mến, trưng cầu ý kiến.
"Vũ, Hi muốn ăn em..." Ánh mắt ngây thơ của nàng càng phụ trợ cho sự gian ác của tôi. Ban đầu chỉ muốn chõ miệng trêu nàng, ngước lên nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, lòng tôi không khỏi rung lên.
"Hừ, thôi đi, em nấu cơm đây." Nàng nguýt tôi một cái, lại trở vào bếp.
"Vũ ơi, Hi kể chuyện cười cho em nghe nha?" Nhớ tới một mẩu chuyện cười người lớn từng đọc trên mạng, lại muốn nhử Vũ, tôi tí tởn chạy đến bên nàng. Tính tôi là vậy, ba phút một kiểu, một giây trước tôi có thể khóc ngất, giây tiếp theo chính là bộ dạng vô ưu vô tư. Hiện tại tôi đang cười đùa rộn rã, coi như người vừa rồi không phải là mình.
"Ừ, kể đi."
"Sắp tới sinh nhật của một cô bạn chí cốt, bốn cậu nam sinh thảo luận lúc giờ sẽ nhắn cái tin 'sinh nhật vui vẻ' cho cô ta, mỗi cậu gửi một chữ. Kết quả, ngày hôm sau, cô ta chỉ nhận được tin nhắn của anh chàng chịu trách nhiệm gửi chữ thứ hai, những người kia đều không gửi."
"......" Vũ bỗng chốc sửng sốt, hiển nhiên là không kịp phản ứng rồi.
"Vũ, em nói chữ thứ hai trong câu 'sinh nhật vui vẻ' là cái gì?" Tôi nhăn răng cười.
"Hi—" Vũ đỏ bừng mặt, đưa tay nhéo mạnh tôi một cái, vờ tức giận giáo huấn: "Tên ma lanh này, trong đầu toàn chứa cái gì thế hả? Ngoại trừ đem mấy thứ không đứng đắn chọc ghẹo em, Hi còn biết làm cái gì?"
Nghe nàng la xong, tôi càng thêm đắc ý. Xoa xoa cánh tay, tôi ôm nàng từ sau lưng, luồn tay vào vạt áo của nàng, dùng giọng điệu cực kỳ mờ ám trả lời:
"Còn biết [làm][tình]."
Vũ rõ ràng cảm nhận được dục vọng của tôi, cô nàng bẽn lẽn ấy ở trong lòng tôi run lên một cái, kế đó đẩy tôi ra, nói lí:
"Hi, đừng như vậy, cơm còn chưa nấu mà!"
Nàng định bỏ chạy, tôi lập tức chắn đường, vừa níu nàng lại gần, vừa du đãng nói:
"Không được, không được! Hi đói bụng rồi. Em phải cho Hi ăn no. Vũ..." Càng ngày càng cảm thấy da mặt mình dày, nói mấy lời ám muội với Vũ cũng không hề biết ngượng.
Vũ đỏ chín mặt, không ừ hử gì hết, chỉ ngoan ngoãn để tôi dắt về phòng ngủ...
Sau đó á? Không có sau đó...
Triền miên tuyệt lắm, tôi cực thích cảm giác triền miên, cực cực thích đưa Vũ cùng nhau triền miên.
Thân thể của nàng rướm một lớp mồ hôi li ti, mất đi hơi lạnh thường ngày. Tôi ôm đôi má hâm hấp của nàng, âu yếm thủ thỉ vào tai nàng:
"Vũ, Hi yêu em."
"Hi, em cũng vậy."
Một nụ hôn mơn trớn, mang theo sự nâng niu, khác hẳn với nụ hôn xác thịt vừa rồi. Nụ hôn ấy chỉ phơn phớt bên khóe môi của nàng, diễn tả tấm lòng của tôi.
Đang lúc tôi muốn đem nụ hôn tiến sâu hơn, Vũ chợt đẩy nhẹ tôi ra, nói:
"Hi, nhìn Hi mình mẩy đầy mồ hôi kìa. Mau đi tắm đi."
"Tắm chung?"
"Không." Vũ bộp lên cánh tay của tôi, tỏ ý thủ tiêu mưu toan trong đầu tôi, vì nàng biết tôi muốn làm gì.
"Thế Hi cũng không đi, mình mẩy đầy mồ hôi thì đầy mồ hôi. Như vậy rất thoải mái." Tôi ôm Vũ đặt lên người, siết chặt.
"......"
"Vũ, dậy đi em, tụi mình ra ngoài ăn chút gì ha?"
"Không đi đâu. Mệt quá, em muốn ngủ." Vũ rúc vào lòng tôi, ôm cánh tay của tôi, từ từ nhắm hai mắt, thì thào.
"Cơm cũng không ăn sao?"
"......"
"Vũ?"
"......" Vũ không đáp lại, tiếng thở đều đều, hình như nàng đã ngủ.
"Tiểu nha đầu, ngủ đi." Tôi hôn lên trán nàng, theo nàng cùng chìm vào giấc ngủ.