Lúc thức dậy trời đã sập tối, thể nào lát nữa Vũ tỉnh giấc cũng hầm hừ oán trách: "Hi! Đều tại Hi, một ngày đẹp trời thế này..." cho coi.
Bụng sôi ùng ục, kháng nghị nếu không tiếp năng lượng chắc chắn sẽ chẳng còn hơi sức để nói.
Không nỡ đánh thức Vũ, tôi nghiêng mình yên lặng ngắm nàng, thì ra ngắm vợ yêu ngủ say cũng là một niềm hạnh phúc. Một chốc sau, Vũ thức. Vừa mở mắt liền thấy tôi đang cười ngu ngơ, nàng cũng cười:
"Đồ ngốc, cười cái gì?"
"Vũ, em đẹp quá hà." Tôi trưng ra bộ mặt mê gái, còn thiếu nhiễu nước miếng.
"Thôi đi..." Nàng hắt hủi đẩy tôi ra, chợt bật cười, bảo: "Hi, bụng Hi đang ọt ọt biểu tình kìa."
"A, đúng rồi, đói. Ra ngoài ăn nha? Hi muốn ăn KFC, Vũ, Hi đã lâu không có ăn. Tụi mình đi ăn đi?" Vũ thường càm ràm chúng là 'thực phẩm rác rưởi', tốt nhất không nên ăn, nhưng thực phẩm rác rưởi này cớ gì cứ ngon tuyệt cú mèo như thế, haizzz...
"......" Vũ trông vẻ mặt đáng thương của tôi, trợn mắt liếc một cái, cuối cùng gật đầu cho phép.
—
Tôi mua một phần gia đình, rồi kéo Vũ tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, định vừa ăn vừa nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mới an tọa, nàng liền chỉ vào que bắp và hai ổ bánh mì nhỏ, nói với tôi:
"Hi, không được giành với em. Mấy cái này cho em!"
"......" Tôi thiệt tình muốn đáp trả nàng: Vũ, em đúng là đại ngốc, có ai đến KFC không ăn thịt gà, mà nằng nặc đòi ăn bắp đâu?
Nhìn nàng cầm que bắp cắn nhâm nhi, tôi phì cười:
"Vũ, em thật đáng yêu."
"Thật không? Em thấy trên mạng mọi người đều nói: đáng yêu không có người yêu. Hi đang ám chỉ em không ai yêu sao?" Vũ cười xấu xa, tinh nghịch nhìn tôi.
Giác quan thứ sáu báo cho tôi biết nàng đang hạ bệ tôi. Tôi lập tức ngó lơ, đánh trống lảng:
"Lát nữa ăn xong, tụi mình đi vòng vòng chơi nha? Ăn no quá, phải tiêu hóa một chút."
"Hả? Hi không tính đóng gói sao? Hi có thể ăn hết tất cả?" Vũ tròn mắt nhìn tôi.
Tôi gật đầu mãnh liệt, sau đó chộp cái đùi gà cắn khí thế, lâu rồi chưa ăn, thèm ghê. Haizzz...... Viết tới đây, nước miếng ứa ra. Quên đi, thực phẩm rác rưởi, không ăn cũng được.
"Đúng rồi, Hi ơi, sắp tới em phải đi nông trại DH." Khi tôi đang nhồm nhoàm hăng say, Vũ áy náy lên tiếng.
"? Chừng nào đi?" Vũ đang dạy cao trung năm hai, qua mùa hè chính là năm ba, lại phải học kỹ thuật nông nghiệp?
"Nhà trường tận dụng thời gian nghỉ hè, tổ chức đi từ ngày đến ngày tháng , tổng cộng ngày. Cho nên..." Cho nên hai đứa sẽ không thể cùng đón sinh nhật của nàng? Đồng nghĩa với việc món quà tôi chuẩn bị không thể tặng? Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, làm gì có đứa nào dám vội vã vác tôi tặng đi?
"HI CŨNG MUỐN ĐI!!!" Tôi buông miếng gà, không đợi nàng nói hết câu, gào lên. Gào xong mới phát hiện người xung quanh dòm mình chằm chằm.
"......??" Vũ không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của người ta, nhưng cũng nhìn tôi bằng vẻ mặt thắc mắc.
"Vũ, Hi cũng muốn đi!" Tôi hạ giọng, tiếp tục kiên trì.
"...... Chuyện này sao có thể?"
Tôi không tiếp tục đề tài nọ với Vũ. Thứ hai nối gót nàng mò lên trường. Học sinh đã được nghỉ, nhưng giáo viên thì không được thảnh thơi như thế.
Tôi mua rất nhiều đồ bổ. Hồi bé nghe người ta nói: "Tiền là cách đơn giản nhất có thể giải quyết mọi thứ." Tôi biết rất rõ chuyện này chỉ cần dùng tiền giải quyết, như vậy sẽ không thành vấn đề.
Bước vào văn phòng của trưởng bộ môn, trông thấy Hoàng lão đầu, tôi phát ói. Ỷ có "tay chống lưng" liền tác oai tác quái, kỹ năng sư phạm không xách dép nổi cho Vũ, lại có thể ngồi vào vị trí chủ nhiệm, thật là làm cho lòng người không phục mà đành ngậm bồ hòn.
Tôi từng đụng độ với lão cái lần Trương Hổ gây sự, từ đó về sau hễ đúng sai phải trái gì lão cũng nổi chứng với Vũ. Khi đó tôi gai mắt kinh khủng, nhưng lúc này lại phải mua đồ cúng cho lão, haizzz, đời là thế à? Gai thì gai, hành động rốt cuộc vẫn đi ngược với cảm thụ của nội tâm.
"Chủ nhiệm Hoàng, đã lâu không gặp! Em về thăm thầy đây." Tôi lắc lắc bịch đồ bổ, bày tỏ thành ý. Lão già kia lúc thấy tôi ló vào, vẻ mặt chấm hỏi, song tia qua "thành ý" trong tay tôi liền quay ngoắt sang điệu bộ hồ hởi, coi như hai thầy trò là bạn tri kỷ mấy chục năm không bằng.
"Thẩm Hi, hoan nghênh!" Tôi bội phục lão ghê gớm, còn nhớ rõ họ tên tôi đấy.
"Haizzz, ở đại học không được tự tại, khác xa hồi trung học." Nhìn lão rót nước cho tôi, tôi thừa cơ "than thở" trước.
"Hả? Đại học không được tự tại sao?" Lão đưa cái ly duy nhất cho tôi, hỏi.
"Đương nhiên rồi, kỷ niệm em quý nhất tất cả đều đã lưu lại thời trung học. Đáng tiếc, vốn định nhờ chủ nhiệm Hoàng giúp em có thể trải nghiệm một lần nữa cảm giác làm học sinh. Ai dè đã nghỉ hè rồi, chờ tới khai giảng em lại phải lên Bắc Kinh." Tôi vờ tiếc nuối, ngó lão một cái, ngấm ngầm hi vọng lão có thể liên tưởng tới vụ học nông học kỹ, nếu lão đưa ra đề nghị cho tôi đi, còn gì có thể tốt hơn.
"Trải nghiệm lại cảm giác làm học sinh..." Lão lẩm bẩm, đột nhiên hai mắt sáng lên, lão ngẩng đầu nói với tôi: "Thẩm Hi, muốn đi nông trại DH không?"
"Nông trại DH? Đi quân huấn sao?" Tôi nhìn lão, tỏ vẻ khó hiểu, thực tế trong lòng đã sớm mở nhạc tung hoa.
"Đúng vậy. Không phải em muốn trải nghiệm lại cảm giác làm học sinh ư, vừa vặn hè này năm ba phải đi nông trại. Có hứng thú không?"
"Hè này? Hay quá, thầy không biết hè này em đang sầu đời thế nào đâu!"
"Vậy dễ thôi, đi cùng cô Hà nhé, không phải cô ấy từng là giáo viên chủ nhiệm của em sao? Miễn phí chi tiêu cho em, coi như người làm thầy này mở một cánh cửa cho đệ tử ruột của mình." Lão lên mặt khoái chí, giống như đã ban cho tôi một ân huệ to tướng.
Đệ tử ruột? Ai là đệ tử ruột của ông? Trong bụng thì rủa xả, ngoài miệng vẫn lễ độ khách sáo:
"Ây chà, thật ngại quá. Cám ơn, cám ơn chủ nhiệm Hoàng."