Hiệu trưởng trường Phan Minh là người thích phong cách cổ, bà thường đặt những dụng cụ từ thời xa xưa lên văn bàn làm việc của mình, nhìn nó vừa giản dị nhưng không hề mờ nhạt.
- Cháu muốn vào trường ta?
Mỉm cười hiền từ Phan Dược Hoa nhìn cô gái có mái tóc đỏ rực nóng bỏng hơn cả nắng ngoài kia, đôi mắt ngọc tỏ vẻ hờ hững, ương bướng và ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cô gái vẫn chăm chú vào quyển tạp chí trên tay, như thể không hề nghe thấy tiếng của bà.
- Na Lộ! Bà hỏi con kìa, vứt ngay cuốn tạp chí đó đi ẹ!
Bà Bạch Hương tỏ ve rkhoong hài lòng với thái độ xấc xược của con gái, khẽ gắt, gương mặt thanh tú đanh lại nghiêm nghị.
Một phần chú ý của cô gái hướng đến lời nói của mẹ, tay đặt cuốn tạp chí xuống rồi lôi trong túi xách chiếc laptop đen bóng loáng ra nghịch.
- Na Lộ!- Bà Bạch Hương tức giận, thật mất mặt vì có đứa con gái ngang bướng như vậy.
Hiệu trưởng Dược Hoa vẫn giữ trên môi nụ cười nhưng mắt bà xuất hiện vài tia cảm xúc mới. Bà nhẹ nhàng lên tiếng, đáy mắt in lên mái tóc đỏ rực của cô gái trước mặt.
- Không sao, rất cá tính. Dù trường tôi không cấm học sinh có màu tóc nào khác đen nhưng đỏ rực như vậy, nhìn không hay cho lắm. Phiền chị khuyên cô bé nhuộm lại tóc, tránh những màu nổi bật như thế này.
Bà Hương cười đáp lễ.
- Vâng, cảm ơn hiệu trưởng. Tôi chắc chắn Na Lộ sẽ đổi màu tóc, ít ương bướng hơn. Cảm ơn chị đã cho cháu vào trường, có gì cần thiết cứ báo với tôi. Còn những việc sau này nhờ chị giúp đỡ cháu.
- Ha ha, tất nhiên rồi. Sao tôi có thể ngó lơ một cô bé dễ thương như thế này chứ?
Nghe thoáng cuộc trò chuyện của hai người, Na Lộ biết một chuyện đã xong xuôi liền không nói không rằng đứng dậy ra xe. Nắng tô màu chất ngông của tuổi trẻ trong cô gái, nổi bật đôi mắt màu máu trên gương mặt sắc sảo, đáy mắt ẩn chứa những toan tính cho những chuyện sắp tới. Và dù kết thúc có thế nào, cô cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu người con trai ấy đến thế. Một là anh thuộc về cô hai là không ai cả.
Na Lộ dường bước, cô ngẩng mặt lên trời, mắt nheo lại vì nắng.’’Ba! Con xin lỗi, con không thể là đứa con có thể làm mẹ vui. Con yêu Thành Nguyên và con muốn có anh ấy. Xin ba hãy tha thứ cho con!’’
Gios bỗng nhiên thổi mạnh như muốn ngăn cản bước chân của cô, ngăn cản con đường cô chọn. Nhưng thân hình mảnh mai vẫn bước đi mặc kệ mọi thứ, đã quá muộn để có thể quên đi quá khứ, quên đi những nỗi đau mà người đó phải gánh chịu.
Nắng bỗng nhạt màu, buồn đến lạ.
Không khí lớp học vô cùng kì quặc, tưởng chừng như đây là trường dạy những phù thủy nhỏ. Chốc chốc lại có những cái đầu quay về phía cửa sổ ngoài cùng, nơi cô gái có mái tóc đen mượt đang thản nhiên dựa đầu vào tường và ngủ. Lá me xanh vương trên tóc, nhìn cô như nữ thần của mùa xuân, mang sức sống tươi đẹp đến cho vạn vật. Bản nhạc sàn sôi động đang ồn ã trong tai vẫn không thể ấn át được những câu rỉ tai của mọi người, đôi lông mày thanh tú xô vào nhau, một hơi thở buồn bực thoát ra.
Rầm!
Một cuốn sách bay đến, đập trúng đầu Hải Băng, đôi mắt xám mở to, lia ánh nhìn giết người đến kẻ đối diện. Hàm răng cắn chặt kìm nén những cảm xúc trong mình lúc này.
Cô gái có mái tóc đỏ rực, mắt ngọc, make up đậm nhìn Băng dửng dưng, đôi môi kiều diễm nhếch lên như thách thức. Băng cũng không vừa, ngồi thẳng lưng, gương mặt vẫn bình thản như ban nãy nhưng đôi mắt xám hiện lên những tia sắc lạnh, như vệt sét trong cơn giông tố.
Giây phút này tưởng chừng như không khí bị rút cạn, những ánh mắt kinh ngạc lẫn tò mò hướng về hai người đang muốn giét đối phương bằng ánh mắt, mọi thứ đều bị quên lạng.
Rất lâu sau, cô gái tóc đỏ lên tiếng, mọi người đều bất ngờ nhìn chằm chằm.
- Được lắm! Rất có khí phách!
Rồi tựa như vô hình, đôi chân trắng ngần co lên, phút chốc chiếc bàn Hải Băng ngồi bị ngả ra đằng sau. Băng mất đã ngã theo và đầu đập vào chân bàn sau lưng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến chưa ai nhìn kịp thì đã ngỡ ngàng ôm miệng khi thấy một giọt máu chảy trên mái tóc đen mượt. Băng không kinh ngạc mấy, qua đôi mắt đỏ kia, cô có thể thấy mỗi thù hận rất lớn với mình, dường như chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức nhưng có một bức tường chắc chắn nào đó ngăn cản ý nghĩ đó lại.
Không gian thoang thoảng mùi tanh của máu.
Đôi mắt xám mờ đục, trong đó hiện lên sự cời cợt đến tận cùng.
Kiều Linh nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ, ánh mắt phức tạp. Vài giây sau, nhỏ chạy đến gần Băng, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Duy Khang không có ở đây, nhỏ vô cùng bối rối.
- Băng, bạn không sao chứ?- Nhỏ nhìn Na Lộ bực tức, hét lên- Này, bạn bị điên sao? Băng làm gì mà bạn lại....
Chát!
Một cái tát giáng lên má Linh, nhỏ quay hẳn mặt sang bên trái.
Đôi mắt xanh dường như chuyển màu, trở nên u ám đục ngầu trong tích tắc rồi mau chóng lấy lại vẻ hiền hòa của mình. Linh ngước lên, ánh mắt hoảng sợ
- Bạn...bạn....
Na Lộ rút khăn tay trong túi ra, nhàn nhạ lau tay. Cứ chỉ vô cùng kiêu căng, thách thức. Quỳnh An đứng dậy, ném chồng sách trên bàn về phía Na Lộ, hét lên như muốn phá tan con người kia.
- Con nhỏ kia, mày tưởng mày là ai? Đến đây và quấy rối à? Mày muốn chết rồi phải không? À, tao còn nhớ một lần gặp mày trong sinh nhật anh Nguyên, mày mặt dày cứ bám riết anh ấy. Bây giờ còn đánh bạn gái anh Nguyên nữa, mày thật sỉ nhục phái nữ đấy!
Mọi người đều ngưỡng mộ uy nghiêm của lớp trưởng, ai cũng kiêu hãnh nhìn về phía Na Lộ. Đôi mắt ngọc lóe lên một tia sáng, vụt qua rồi nhanh chóng biến mất. Tia sáng đó như phát rút nhanh của con dao nhỏ, con dao vô hình đang cắm trên tim Quỳnh An- và sẽ là một con dao thật.
Đúng lúc cô gái tóc đỏ định vung tay đánh trả thì từ ngoài, người phụ nữ mang vẻ đẹp quý phái bước vào, gương mặt bà giận dữ khiến người khác phải run sợ.
Và không ai ngờ đến, người phụ nữ ấy vung tay xé gió, Na Lộ hứng cái tát giáng trời.
Hết thảy mọi người đều không tin vào mắt mình, họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải chứng kiến cảnh bạo lực này trong trường học.
Đôi mắt đỏ nhạt dần rồi gần như không đấy, vô tận một màu trong suốt.
- Na Lộ, con thật quá quắt! Con đang làm gì thế này? Về nhà ngay, chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà.
Rồi bà đi đến gần cửa sổ, cúi đầu lịch thiệp.
- Bác xin lỗi hai cháu, mong hai cháu bỏ qua cho Na Lộ.
Đôi mắt bà hiền từ nhìn Băng, giọng nói nhẹ nhàng, êm ru như dòng suối chảy. Khoogn ai có thể lắc đầu trước một người như thế. Băng không nói gì, chỉ cúi đầu tỏ vẻ đồng ý. Kiều Linh vẫn chưa hết sợ, nhỏ run run dìu Băng xuống phòng y tế. A chìm trong bầu không khí ngạt thở.
- Oh! What a beautiful girl!
Nhóp nhép nhai cao su, chàng trai có mái tóc đen gọn, mắt nâu cuốn hút thư thả ngồi trên ghế ở phòng y tế, dường như đến trường với anh chỉ là dư thừa. Tạp chí người đẹp nằm lộn xọn trên bàn, những cô gái có thân hình nóng bỏng khiến nụ cười trên môi anh khoét sâu hơn.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng y tế bước vào, chàng trai giật mình, không biết làm cách nào để giấu những thứ kia đi. Rồi anh mắt anh hiện lên những tia thích thú.
Chẳng thèm để ý đến ai, Băng nặng nhọc nằm xuống giường, dải băng trắng quấn quanh đầu. Hạo Tuấn nhìn cô chằm chằm, liền kéo ghế đến gần giường, xoay ngược rồi ôm lưng ghế, mắt hau háu nhìn dải băng trên đầu cô.
- Ai đánh đấy? Thành Nguyên à? Ái chà, người đẹp làm gì để hắn nổi cơn điên lên thế. Mà tên này cũng ác thật, người yêu mà còn đánh mặt như vậy- Lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, Hạo Tuấn giả tạo thở dài- Người đẹp tốt nhất nên chia tay hắn sớm, không khi tỉnh dậy sẽ không biết mình đang ở thiên đường hay địa ngục đấy!
Băng lia tia nhìn sắc lạnh về vẻ mặt nhơn nhơn của Hạo Tuấn, rồi nhếch mép nhìn cuốn tạp chí trên tay anh. Hạo Tuấn mất mặt đáp thứ kia đi, rồi lại nhóp nhép nhai sao su, mắt lia từ trên xuống dưới từ dưới lên trên khiến Băng rùng mình.
Cô đang mặc váy, nằm xuống thế này có phần...khiêu gợi.
- Không ngờ người à không em cũng quyến rũ đấy chứ nhỉ. Nhưng nhìn giống một bông hoa hồng có gai hơn!
- Im lặng, tôi cần ngủ!
Băng vừa ngại vừa bực gắt lên, đôi mắt để ý ra cửa sổ bên ngoài. Hạo Tuấn vổ tay tán dương, không buồn giấu đi nét thích thú của mình.
- Oh~ Anh không im thì cưng làm gì được anh nào?
Băng liếc nhìn Hạo Tuấn, đầu hơi nghiêng sang phải.
- Muốn biết?
- Yes! I want to know!
Bất ngờ, cánh tay thon dài nắm lấy cổ áo Hạo Tuấn, anh bất ngờ không kịp phản ứng mất đà lao về phí trước rồi áp môi lên môi Băng. Hai người vẫn trong tư thế môi áp môi cho đến đi đôi mắt xám lóe lên những tia ranh ma. Đột nhiên, cô đẩy anh- đang trong tình trạng kinh ngạc dẫn đến tê liệt- ra, miệng hét lên, mắt long lanh.
- A! Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với!
Hạo Tuấn vội vàng bịt miệng Băng lại, luống cuống đến mức nhảy lên hẳn người cô, liên tục ngó nghiêng xem cô y tế hoặc ai đó đi đến đây.
Băng dãy dụa, muốn đẩy Họa Tuấn xuống.
- Ưm..cứu...ôi..ứu...ưm...ưm( ưm...cứu..tôi...cứu..ưm ưm)
Hạo Tuấn nghiến rắng, anh lại bị con nhỏ này gài bẫy sao?
- Im ngay! Tôi nghiền nát cô ra ngay bây giờ!
Băng cố phản công, nắm cà là vạt của Hạo Tuấn khiến nó trở trên xộc xệch, rồi hất cánh tay đang bịt miệng mình ra, cố kéo một bên áo trắng. Nhìn hai người bây giờ, rất-dễ-hiểu-lầm.
Có tiếng bước chân.
Hạo Tuấn từ từ ngước lên, cơ mặt giật giật.
Băng cười thầm, anh ta muốn biết cơ mà, cô chỉ là có ý tốt thôi.
- Dương Hạo Tuấn! Rời khỏi người yêu tôi ngay!
Giongj nói uy quyền mang theo mùi chết chóc, đôi mắt tím dường như muốn nghiền nát Hạo Tuấn ngay trong tức khắc.
Tuấn từ từ trượt xuống, nhanh chóng lấy lại tinh thần, tay ung dung đút túi.
Băng tỏ vẻ sợ hãi chạy ra nép sau Thành Nguyên, môi cười thách thức Hạo Tuấn.