Không gian choán kín mùi thuốc súng, nét manh ranh trong nụ cười quỷ quyệt, sự tức giận trong tâm thâm Hạo Tuấn và suy nghĩ khó đoán của thủ lĩnh Thành Nguyên.
Thấy mình chẳng có gì phải sợ, Hạo Tuấn nhàn nhạ ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, khinh khỉnh nhìn Thành Nguyên.
- Hoàng Thành Nguyên, thủ lĩnh khét tiếng ơi! May mà anh đến kịp không thì tôi- Hạo Tuấn thở dài, còn chẳng buồn giấu đi sự giả dối của mình, ánh mắt trở nên tội nghiệp cứ như mình là người bị hại- Chắc sẽ bị ô uế bởi người yêu c....
Rầm!
Hạo Tuấn chưa nói hết câu, chiếc ghế anh đang ngồi đã ngã ngửa ra đằng sau kéo theo thân hình săn chắc nằm ngửa trên nền đá. Trong khi ‘’nạn nhân’’ còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thủ phạm lại ung dung đứng nhìn tựa hồ chuyện đó không liên đến mình. Thành Nguyên còn sũng sờ hơn Hạo Tuấn, anh nhìn Băng cứ như thể người này vừa mới lột xác. Cứ ngỡ bấy lâu nay cô gái ‘’tảng băng di động’’ này chẳng thèm quen tâm đến ai, lại càng không thèm để ý đến những lời nói về mình, vậy mà không ngờ anh còn chưa ra tay cô đã nhanh hơn một bước, đạp đổ ghế của Hạo Tuấn. Động tác vô cùng điêu luyện!
Lần đầu tiên Thành Nguyên nhìn cô bằng con mắt khác.
Rồi khóe môi anh nâng lên, mắt tràn đầy sự thích thú. Rất tốt! Anh đã không chọn nhầm người để chơi!
Sau khi hại người ta ‘’bất tỉnh nhân sự’’, Băng lại lấy dáng vẻ người bị hại ‘’lò dò’’ đi về phía Thành Nguyên, ôm tay anh đồng thời mắt rưng rưng.
Thành Nguyên bỗng thấy phải chăng anh đang diễn hề cùng cô?
Dương Hạo Tuấn cuối cùng cũng lấy được ý thức, bật người dậy, tấm lưng rộng đau điếng. Anh nghiến răng nhìn hai người trong bộ dạng rất kịch kia, tay siết chặt nắm đấm, đáy mắt hiện lên những tia hằn đỏ đáng sợ.
Gặp hai kẻ này anh đã bị bẽ mặt không biết bao nhiêu lần. Tốt lắm! Giowf thì trả cả gốc lẫn lãi.
Dương Hạo Tuấn ném tia nhìn chết chóc về phía Thành Nguyên, tựa hồ như con thú bị nhốt trong cũi sắt phá được sự kiềm h.ãm bấy lâu, anh nói như gống lên, không khí xung quanh bỗng nhẹ bẫng, nhẹ đến mức như không tồn tại, khiến con người ta nghẹt thở.
- Hoàng Thành Nguyên, xem ra chúng ta không đấu một trận thì không được rồi. Hôm nay tôi sẽ cho người đẹp của anh có dịp hốt xác anh về.
Nét ngông cuồng hiện rõ trong từng câu chữ, Dương Hạo Tuấn đắc thắng nở nụ cười đáng sợ. Bộ dạng của anh bây giờ khác hẳn với dáng vẻ hào hoa lịch thiệp ban nãy.
Dường như chẳng tia nguy hiểm nào lọt vào mắt Thành Nguyên, anh vẫn ung dung ngẫm nghĩ câu nói của người dối diện. Rồi rất vô tư nhả ra từng chữ:
- Người đẹp? Ý cậu nói là những cuốn tạp chí kia? Ồ, phép nhân hóa hay đấy!
Như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Hạo Tuấn và Hải Băng đứng hình trong gió.
Nghiến răng, nghiến rằng và nghiến rằng, đó là tất cả những gì Băng có thể làm lúc này để trút giận. Có cần trước mặt người ta mà hạ thấp nhan sắc của cô như vậy không?
Tạp chí à? Mắt Băng liếc đến đống báo đang nằm vương vãi trên bàn, ngọn lửa trong mắt như muốn thiêu rụi chúng. Thì ra thủ lĩnh khét tiếng Hoàng Thành Nguyên cũng chỉ là tên háo sắc, đại biến thái, thích cưỡng hôn người không có sắc đẹp, thù dai, muốn nhìn gương mặt sợ hãi của người khác và lấy nó làm trò vui. Thật tầm thường. Nếu Hạo Tuấn đánh chết hắn thì cô sẽ đội ơn anh suốt đời.
Bắt đầu đi, cô sẽ cổ vũ cho Hạo Tuấn, anh cố lên!
Đang hừng hực tinh thần của đội cổ vũ, Băng ngay lập tức phải thu ánh nhìn tràn đầy hy vọng về khi cảm nhận có một luồng khí lạnh đang vây quanh mình. Không ai khác chính là từ người vừa bị cô nói xấu chê bai đủ điều.
Thành Nguyên ghé sát tai Băng, ánh mắt ma vương quét lên người cô, môi nở nụ cười đầy mờ ám.
- Người đẹp của anh, có muốn vị vạch mặt diễn kịch ngay bây giờ không?
Hải Băng khẽ giật thót tim, cúi thấp đầu che dấu ánh mắt tội lỗi của mình. Vậy ra ngay từ đầu anh đã biết và còn tốt bụng cùng cô đóng kịch.
Hoàng Thành Nguyên! Anh được lắm!
Cố kìm nén cơn giận trong lòng, Băng mím môi uất ức đứng im. Cũng vì tức giận quá mà cô không để ý sự thay đổi trong ánh mắt tím. Vả ở phía đối diện, Hạo Tuấn cũng dần dần nhận ra sự khác biệt trên người Hải Băng, đôi mắt nâu có vẻ nghĩ ngợi rồi trong đầu hiên lên con số: .
Thành Nguyên bất ngờ ôm chặt băng vào người, lia ánh mắt tia lửa đạn về phía Hạo Tuấn còn đang cười thích thú, lạnh lẽo ra lệnh.
- Ngậm miệng lại và tiếp tục với cái đống báo không hay ho gì đó đi, còn về trận quyết đấu tôi rất sẵn sàng, cậu cứ tự nhiên chọn ngày.
Hạo Tuấn nhún vai tỏ vẻ chẳng hề hứng gì rồi xoay người nằm xuống giường trầm tư suy nghĩ. Cứ nghĩ cô ta là trẻ con ai ngờ.....
Trên đôi môi phong tình khoét sâu một nụ cười gian tà.
- Làm...làm gì vậy?
Thấy Thành Nguyên cứ ôm chặt lấy mình đến mức nghẹt thở, Băng lên tiếng đồng thời cố lách ra khỏi vòng tay anh.Thành Nguyên dừng bước, xoay người rồi ép Băng vào tường, ánh mắt nhìn cô vừa cợt cợt lại vừa tức giận.
- Anh..anh khùng hả?- Không thể chịu nổi những trò kì quái của Thành Nguyên, Băng phẫn nộ hét lên rồi mới biết mình ngu ngốc thế nào. Xem kìa, xem kìa, bộ dạng này chắc đang tìm súng đây mà. Rồi ngày mai, thế gian sẽ phủ một lớp mưa rào để tỏ lòng thương tiếc cho số phận của cô gái chưa tròn tuổi. Ôi! Cuộc đời cô mới bi thảm làm sao!
Băng rùng mình với cái ý nghĩ vừa rồi. Đây là trường học chắc anh không dám đâu.Đúng rồi, chắc không dám đâu.
Ngay khi mà cô lấy lại được tinh thần thì bàn tay màu nâu khỏe khoắn đang từ từ cởi từng cúc áo sơ mi của mình, nụ cười trên môi vô cùng ma mị và mờ ám. Băng bối rối, cô mở to mắt nhìn Nguyên, chân tay run lên đến tội.
- Anh...muốn gì? Dừng lại, dừng lại ngay.
Cơ mà ai đó đâu sợ cô, bàn tay vẫn ngang nhiên thực hiện nốt ý định còn dang dở.
- Này! Tôi bảo anh dừng lại cơ mà! Sao anh dám làm như vậy ở..ở...
- Anh làm gì ?- Đôi mắt tím ranh ma nhìn cô, ngữ âm vô cùng đểu giả.
- Hoàng Thành Nguyên, tôi kêu anh dừng lại ngay!- Băng bị dọa sợ tới mức hét ầm lên, gương mặt đỏ bừng như quar cà chua.
Đó cũng là lúc có vật gì đó chùm lên đầu cô.
Băng ngơ ngác, mắt chớp chớp, tay đưa lên kéo nó xuống. Mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc áo, miệng không ngừng nuốt khan. Chiếc áo này.....chẳng có gì đặc biệt cả, cái mà khiến cô thấy lạnh giữa thời tiết oi bức này là: Hoàng Thành Nguyên ném cho cô cái áo không phải bắt cô thay cho anh ta xem chứ? Và nếu chiếc áo này đang nằm trong tay cô thì....
Băng từ từ ngước lên, trong cô có những cảm xúc thật lạ, một chút ngượng ngùng, một chút kinh ngạc, hoảng sợ và.....tò mò. Đúng như cô đoán, Hoàng-Thành-Nguyên ở trần.
Nắng chiếu rọi làm nổi bật làn da nam tính, sự khỏe khoắn và cuốn hút được ánh mai tô vẽ thật hoàn hảo. Và nó thật sự khiến ai đó án binh bất động, đơ người nhìn không chớp.
Coi như không nhìn thấy biểu hiện của người đối diện, Thành Nguyên lia ánh mắt đi nơi khác, trong con ngươi còn thấp thoáng nét cười tinh quái.
- Hải Băng, em có cần làm như vậy không? Mà thật không ngờ em lại dùng màu chói mắt thế.
Bị tiếng nói trấm ấm ma mị đánh thức, Băng hơi giật mình rồi nhíu mày khó hiểu trước câu nói của Thành Nguyên.
Cô làm gì anh ta chứ? Hơn nữa, anh đang ám chỉ đến cái gì?
Và một suy nghĩ lướt qua đầu Băng. Cô nuốt khan một cái rồi từ từ cúi xuống. Duy nhất một lần trong đời cô ước mình có thể bị anh giết ngay lúc này, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Có lẽ ban nãy ‘’xô xát’’ với Hạo Tuấn, cô hơi quá tay nên khiến chiếc cúc áo tạm biệt hoàng khuy.
Hoàng Thành Nguyên! Anh là đồ con heo, một con heo vô cùng xấu tính!!!!
Thành Nguyên cố gắng nhịn cười trước biểu hiện vô cùng thảm hại của Hải Băng, anh vẫn nhìn ra chỗ khác, nói khó khăn.
- Mặc vào, áo của anh ý!
- Đại ca, áo anh đây ạ!
Tùng cúi thật thấp người, hai tay đưa áo sơ mi cho Thành Nguyên. Môi Tùng mím chặt, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt, tất cả có thể thấy anh đang cố nhịn cười.
Liếc cô gái đang ngồi quay đầu vào tường tự kỉ, Thành Nguyên nhậ áo rồi nhanh chóng mặc vào. Băng chề môi, cô không nhìn cũng hình dung được ánh mắt cời cợt của tên đại ca kia, hai tay chà chà vào tường để cố tình làm bẩn chiếc áo trắng. Nhưng đáng tiếc, FON quá sạch.
Thành Nguyên cười mỉm, ai cũng có thể nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt anh.
Tùng đờ người, nuốt khan một cái rồi không khỏi....rùng mình.
Đại ca quả thật rất khó đoán!
Thấy không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ, Băng ngoái người lại, chiếc áo trắng rộng thùng thình khiến cô như chú mèo lười, cuộn tròn lại làm ngủ.
Vô cùng đáng yêu!
Thành Nguyên nhìn thấy trọn sự đáng yêu ấy, anh còn tham lam muốn giữ cho riêng mình. Tùng nhận thấy ánh mắt sắc lém của Thành Nguyên rọi vào mình liền im hơi lặng tiếng cúi chào rồi chạy như ma đuổi. Ooi! Ánh mắt sẫm màu nguy hiểm!
- Hải Băng!
Thành Nguyên nhẹ giọng, từ từ bước đến gần cô- đang ngồi thu lu trong góc tường-, có cái gì đó rất an toàn từ nơi anh khiến người ta muốn dựa vào.
Hải Băng bỗng dưng như lạc vào trang cổ tích nào đó, những suy nghĩ và nỗi đau của hiện tại bỗng chốc tan biến.
Thành Nguyên nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, đôi mắt đầy sự ấm áp và chiều chuộng, anh đưa tay khẽ chạm vào miệng băng trắng.
Bỗng dưng tim anh thấy quặn đau.
Băng nghiêng đầu, né tránh bàn tay anh. Cô muốn phủ nhận cảm xúc trong mình lúc anh chạm vào. Rung động? Không! Cô ghét thứ cảm xúc đó. Nó quá ngu xuẩn đối với cô.
Bàn tay Nguyên lơ lửng giữa không trung. Anh im lặng một chút rồi rút tay về, nét buồn man mác thấp thoáng trong đáy mắt.
- Đau, đúng không?
Băng nhìn đi chỗ khác. Cô giả vờ như không nghe thấy, lúc này đây cô cho phé mình to gan và chống đối. Sự dịu dàng và ân cần đã khiến cô chịu quả nhiều tổn thương, quá nhiều nỗi đau. Cô không muốn mình vướng thêm một lần nữa.
Không khí yên ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ vang lên đều.
- Na Lộ đã sai, em ấy cư xử không đúng nhưng không phải là người xấu đâu. Na Lộ....
Thành Nguyên lên tiếng, anh nhìn vào khoảng không trước mặt. Băng mím môi, quay hẳn sang bên phải, né tránh mọi thứ từ anh.
- Ừ.
Buông một từ duy nhất khá khó khăn, Băng đứng dậy bước ra phía cửa. Cô không thể kìm nén được cảm xúc khó chịu trong mình và cả sự mong chờ thứ gì đó.
Thành Nguyên vẫn im lặng, anh biết cô đang muốn rời đi.Anh biết, anh biết chứ. Cô luôn luôn muốn rời khỏi anh. Anh làm tổn thương cô, giờ người yêu anh cũng làm tổn thương cô. Anh tưởng mình sẽ bảo vệ được cô, dù đôi khi anh vạn lần chửi mình ngu vì cái suy nghĩ đó.
Nhưng giờ thì sao?
Cô bị tổn thương dù anh có trả thù thì đâu có thể chữa lành vết thương ấy. Vậy thì đến lúc kẻ đó hành động, anh làm sao bảo vệ cô được nữa.
Thế nên, có lẽ tốt nhất cô nên đi, nên rời khỏi anh, nên tránh xa anh.
Thành Nguyên thở những nhịp nặng nề, đáy mắt tràn đầy sự đau khổ.
Anh không thể yêu cô dù biết mình đã yêu cô.
Và cô càng không thể yêu anh.
- Thành Nguyên, tay anh....
Băng quay đầu, tim cô như bị cắt từng mảnh.
Nguyên ngẩng đầu, anh bất cẩn chưa kịp dấu cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên, họ nhìn thấy những cảm xúc thật ở đối phương.