Dung Tễ ngắm nhìn lông mi gần trong gang tấc của Dung Tiếu, hai người đối diện, một bên cuồn cuộn sóng ngầm, một bên im lặng không nói, như đột nhiên hiểu ra sự im lặng của Dung Tiếu, bao gồm sự hoảng hốt của anh.
Hắn lau nước mắt cho Dung Tiếu, bao nhiêu tình cảm đều bộc lộ trong mắt, nhẹ nhàng lau bỗng nhiên lại phì cười.
Dung Tiếu nhìn hắn trước mặt khó mà tin nổi, trực tiếp đẩy hắn một cái, đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, đứng lên: "Em còn cười nữa?"
Dung Tễ cũng không tranh luận, lại đứng lên, lấy chân cuốn lấy chân anh, khiến anh đứng không vững, ánh mắt tràn ngập ấm áp cùng khiêu khích: "Sao em không được cười?"
Hắn phát hiện Dung Tiếu lớn mật, đi ra ngoài một chuyến, lại dám đưa tay đẩy hắn, nhưng kỳ lạ là, hắn không tức giận chút nào, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì điều này chứng minh, anh của hắn, cục cưng của hắn rốt cuộc cũng chịu thân mật với hắn một chút.
Hắn như bị cuồng tra tấn, âm thầm mong đợi Dung Tiếu có thể ngang ngạnh thêm chút nữa.
Dung Tiếu mang thai, tính tình nóng nảy hơn thường ngày, huống chi đối với tình huống mang thai của anh bây giờ, trước tiên không cần nói anh có muốn giữ lại hay không, chuyện anh và Dung Tễ là anh em ruột, sau lần nôn nghén đầu tiên, anh nhìn que thử thai hiện hai vạch, không trực tiếp ngất đi đã là may mắn lắm rồi.
Dung Tễ lại cố tình một chút cũng không lo sợ, giống như chẳng quan tâm đến chuyện này, sau khi anh tức giận, lại cảm thấy mình chẳng được hắn quan tâm chút nào.
Điều này khiến anh cực kì đau lòng.
Dung Tễ cũng không phải là không hoảng hốt, trên thực tế, hắn hạnh phúc muốn nhảy cẫng lên.
Hắn hơi hơi nâng nửa người lên, nghiêng người ôm lấy vòng eo Dung Tiếu, mặc dù anh đang mang thai nhưng vòng eo vẫn khá thon thả, trong này đang có một sinh mệnh, là đứa con đầu tiên của hắn.
Dung Tiếu mặc rất mỏng, hắn sờ sờ đến bụng anh, cảm nhận được chút ấm áp truyền đến bàn tay, cảm động muốn khóc lên.
"Em có thể cảm nhận được con đạp em nè." Dung Tễ nói năng lung tung.
Dung Tiếu mặt không hề gợn sóng: "Làm sao có thể? Mới ba tháng."
Dung Tễ kéo tay anh, để anh chạm vào vị trí ban nãy hắn vừa sờ: "Anh sờ thử xem, có động mà."
Dung Tiếu đột nhiên rút tay ra, không sao câu chuyện lại chạy đến tình huống này, "Em có ý gì? Muốn giữ nó lại?"
Dung Tễ rốt cuộc không đùa nữa: "Tại sao không thể giữ lại? Chúng ta cũng không phải anh em ruột."
Sau khi hắn nói xong, liền dừng lại, lẳng lặng nhìn Dung Tiếu, quan sát phản ứng của anh, Dung Tiếu mơ màng, dùng tốc độ thật chậm hé miệng kinh ngạc.
Dung Tễ sợ anh tâm tình lúc lên lúc xuống lại ảnh hưởng đến thân thể, vội vàng đứng lên đỡ anh, hai tay nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng nói: "Anh, chúng ta không phải anh em ruột."
Dung Tiếu bị một câu nói của Dung Tễ làm cho bối rối, anh im lặng thật lâu, đến khi được Dung Tễ ôm vào trong lòng an ủi mới nói: "Sao lại nói... chúng ta không phải anh em ruột.?"
"Trước đây lúc cha mẹ cãi nhau em có nghe được" Dung Tễ không nghĩ anh có nhiều khúc mắc như vậy, chỉ lo anh thật sự động thai khí ảnh hưởng thân thể, cố ý bỏ qua một vài chi tiết nhỏ, lựa chọn những câu chữ uyển chuyển nói, "Không biết vào lúc nào, bọn họ xét nghiệm DNA của anh với người Dung gia, một chút quan hệ máu mủ cũng không có."
Nghe đến câu này, Dung Tiếu cũng không quá đau lòng, anh chỉ có một thắc mắc: "Vậy tại sao không đuổi anh đi?"
"Hẳn là xuất phát từ hổ thẹn cùng bù đắp" Dung Tễ giải thích, "Cha em với mẹ anh lúc trước thật sự có trải qua một đoạn quá khứ.... không mấy vui vẻ, cho nên ông đón anh về Dung gia, hẳn là muốn bù đắp cho mẹ anh, giúp nàng chăm sóc con trai thật tốt."
Dừng một chút, hắn xoa xoa đầu Dung Tiếu, thanh âm cực thấp nói: "Nhưng ông lại để anh chịu nhiều thiệt thòi ở Dung gia"
Hắn cũng là một phần khởi nguồn thiệt thòi của anh.
Dung Tiếu chậm rãi sờ lấy bụng của mình, cảm giác hiện thực tràn ngập đầy bất ngờ và kinh ngạc.
"Anh..."
Điều điều tiên anh nghĩ đến, lại là chuyện không thể tiếp tục ở lại Dung gia, hưởng thụ sinh hoạt phí mà Dung Tư Hào chu cấp hàng tháng.
Nghĩ lại có chút đáng tiếc.