Đối với Dung Tiếu mà nói, khoảng thời gian bị mọi người trong gia đình hắt hủi, không phải là anh không buồn, cũng không phải là không để trong lòng, chỉ là anh không có tư cách để buồn và để bụng thôi.
Ở trên thế gian lạnh lẽo này, Dung gia như một cái cây to duy nhất mà anh có thể dựa vào, Dung Tư Hào với Dung Tễ là người chảy dòng máu thân cận nhất đối với anh, nhưng bây giờ Dung Tễ lại nói với anh một cái đáp án khiến người chua xót, anh có thể ở lại Dung gia, chẳng qua chỉ vì Dung Tư Hào thương hại anh, bù đắp sự áy náy của ông với mẹ mình lúc trước.
Dung Tiếu cản thấy thật buồn cười, thậm chí anh còn lắc đầu cười to, cười cười chút lại thôi, tránh khỏi ôm ấp của Dung Tễ nói: "Anh đi làm cơm."
Dung Tễ vội vàng túm chặt anh: "Không cần, để em làm cho."
Mãi cho đến khi nấu cơm xong, Dung Tiếu vẫn chẳng nói câu nào.
Dung Tễ cẩn thận tìm cách khiến anh vui vẻ, nhưng đều thất bại, hắn cùng Dung Tiếu ngồi xuống ăn cơm, xem chương trình TV chẳng có nội dung gì đáng khen, yên lặng nhìn nhau không nói gì.
Rõ ràng là lấy tiêu chuẩn cha mẹ trẻ sinh hoạt để ở chung với nhau, thế nào lại cảm thấy như hai lão phu phu kết hôn nhiều năm không có chuyện gì để nói.
Dung Tễ lặng lẽ nâng tay lên, vòng qua bả vai Dung Tiếu, ôm trọn vào lòng, len lén nhìn sắc mặt anh, thấy anh không giãy giụa, đánh liều ôm chặt lấy anh.
Hắn hạ giọng hỏi: "Anh tức giận hả?"
Dung Tiếu không nghĩ hắn sẽ hỏi câu này, nghe vậy hơi giật mình, trầm mặc một lát, mới nói: "...... Không đâu."
Nói không nghĩa là có rồi, Dung Tễ hiểu rõ, ra vẻ nghiêm trọng, "Tại em không nói chuyện chúng ta không phải anh em cho anh biết hả?" Tự hỏi một lát, "Vẫn là tại em nhỉ?"
Dung Tiếu rũ xuống mi mắt, lựa chọn trốn tránh vấn đề, đứng lên: "Anh muốn đi ngủ, ngủ ngon."
Dung Tễ trơ mắt nhìn anh lấy cớ buồn ngủ để trốn tránh, lưu lại hắn thẫn thờ ngồi trên sô pha lúc lâu, mới nhớ tới đứng dậy tắt TV.
Hắn đi qua, phát hiện cửa phòng ngủ không khóa, đứng ở cửa, hít sâu giống như lúc mới về nhà, chuẩn bị tâm lý thật lâu, lấy hết can đảm, đẩy cửa vào.
Dung Tiếu nằm quay lưng về phía cửa, nhìn bóng lưng anh thấy rõ ràng ba chữ đừng tới gần, phòng không bật đèn, tối thui.
Hắn chậm rãi bò lên trên giường, nhìn chằm chằm Dung Tiếu, ngón tay xuyên vào tóc anh, nhẹ nhàng nói: "Ca ca? Anh ngủ rồi à?"
"Em thừa biết anh không phải anh trai em" Dung Tiếu mở miệng nói, "Đừng có gọi như vậy nữa."
Tuyến thể của anh gần ngay trước mắt, tin tức tố tỏa ra khiến Dung Tế hơi ngây ngẩn, nhưng hắn vẫn nhịn không cắn xuống, ngược lại ôm chặt lấy Dung Tiếu, nói với anh: "Em xin lỗi."
Hắn xác nhận hắn có rất nhiều ấy náy khó nói ra, áy náy việc đổi xử lúc trước với Dung Tiếu, đã từng lạnh nhạt khinh thường anh, càng đáng xấu hổ hơn là sau khi biết anh là Omega đã mạnh mẽ thô bạo đánh dấu anh, nhưng cũng chính vì như vậy hắn với anh mới có ngày hôm nay, hắn tuy có áy náy, nhưng hắn không hối hận.
Dung Tiếu dễ mềm lòng, cho dù có đánh mắng hắn cũng rất dịu dàng, cũng sẽ lại dịu dàng bao dung hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Dung Tễ khi nào thì yêu Dung Tiếu, ngay cả bản thân hắn không rõ lắm, có lẽ là lần đầu tiên ngửi thấy tin tức tố của anh, khi có thể thấy rõ được diện mạo cũng anh, hay là khi đánh dấu anh, nói tóm lại Dung Tiếu có rất nhiều điểm khiến hắn yêu anh, khi hắn ôm Dung Tiếu vào ngực, có thể cảm nhận được tốc độ tim đập không bình thường của mình, mạnh mẽ hữu lực, điều này chứng minh hắn thật sự yêu Dung Tiếu.
Bây giờ, Dung Tiếu lại đang mang thai con của hắn.
Bọn họ có với nhau đứa con là cầu nối duy trì mối quan hệ này, sự thật này khiến Dung Tễ tiêu hóa mất nửa ngày đến tận đêm tối vẫn tự nhủ không được kích động, phải nhịn xuống, hắn đem mặt vùi vào sau gáy Dung Tiếu, hít thở mùi tin tức tố pha lẫn chút hương vị xa lạ trên người anh, xa nhau lâu ngày gặp lại lại nhận được tin mình làm cha khiến hắn vui sướng muốn bay lên.
Nhưng bây giờ hắn có việc phải làm, đó là giải tỏa nỗi ức chế trong lòng Dung Tiếu, tránh cho anh khó chịu trong lòng.
Hắn bắt đầu giở trò đáng thương "Chúng ta xa nhau ba tháng, em vừa mới về nhà đã phải chịu cảnh chiến tranh gia đình hả?"
Dung Tiếu cũng không quay đầu lại, rầu rĩ nói: "Chiến tranh gì?"
Dung Tễ nói: "Chiến tranh lạnh đó."
Dung Tiếu cũng nhẹ giọng đáp: "Không phải."
Lần này Dung Tễ có thể cảm nhận rõ ràng được lửa giận của Dung Tiếu, ẩn sâu trong giọng nói kia, hắn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, người mang thai không dễ chọc, hắn quyết định im miệng.
Xung quanh yên tĩnh, hai người rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, sáng sớm ngày hôm sau, Dung Tễ dậy thật sớm, khi Dung Tiếu còn đang chìm trong giấc ngủ say, đã dựa vào thực đơn làm mấy món ăn đầy đủ dinh dưỡng.
Dung Tiếu mới vừa tỉnh, hắn đã chịu không nổi muốn đem cơm bón đến miệng anh, nhìn Dung Tiếu súc miệng xong, cái muỗng cơm cũng đưa đến miệng, nhìn không khác gì cha đang đút cơm cho con ăn.
Dung Tiếu còn buồn ngủ, rời giường lại thấy thêm tức giận, mềm như bông hừ hừ một tiếng lại nằm xuống.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại ta cũng chẳng biết viết gì, viết chuyện Dung Tư Hào phá sản hả?
Nếu muốn thì để thử cho hắn phá sản một lần xem thế nào