Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên, cách Giang Nam lũ lụt qua một tháng.

Thỉnh thoảng lúc chạng vạng Dung Đường sẽ cùng Túc Hoài Cảnh hoặc Kha Hồng Tuyết, đi vòng quanh thành Tô Châu vài lần.

Bóng ma tai họa vẫn còn, nhưng phần nhiều là người bình thường đã đi vào quỹ đạo cuộc sống.

Giọng nói mềm mại của người nông dân lại lần nữa vang lên nhàn nhã, cửa hàng sát đường rao bán, thuyền hoa hồ sen sáng lên ngọn đèn vàng ấm áp.

Bọn họ đi dạo dọc theo đường phố, cũng từng gặp Lư Gia Hi vội vã đang bước nhanh bôn tẩu. Vẻ trẻ con bụ bẫm trong trẻo trên khuôn mặt mười sáu mười bảy tuổi của thiếu niên đã biến mất, chỉ còn lại kinh nghiệm trưởng thành trên đoạn hành trình Giang Nam này.

Nhưng lần gặp nào Kha Hồng Tuyết cũng ngăn hắn lại, thuận tay mua hai cái bánh nướng hoặc một chuỗi kẹo ở quán nhỏ bên cạnh đưa cho Lư Gia Hi.

Da mặt Tiểu Lư đại nhân mỏng, ngượng ngùng muốn nói loại hơi giống dỗ trẻ con ăn, Kha thiếu phó liền cười chỉ Mộc Cảnh Tự đứng bên cạnh bị hắn mạnh mẽ kéo ra giải sầu: "Cái này có cái gì? Khoảng thời gian Mộc học huynh của ngươi mới vừa vào triều, mệt đến mức ngay cả ngủ cũng không biết ngủ, lần nào mà ta không phải đút một ngụm cháo, một miếng kẹo cho huynh ấy chứ?”

Lư Gia Hi chớp chớp mắt, không thể tin được, Mộc Cảnh Tự thì vẫn nghiêm nghị bất động như cũ, chỉ có một đôi mắt hoa đào trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc Kha Hồng Tuyết một cái, sóng mắt lưu chuyển mang theo một chút cảm xúc tức giận hiếm thấy.

Kha Hồng Tuyết cười như hồ ly, bị y trừng như vậy cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại mỉm cười dính vào, bắt đầu gọi hồn học huynh dài học huynh ngắn.

Mộc Cảnh Tự không để ý tới hắn, chỉ nói với Lư Gia Hi: "Công vụ bận rộn hơn nữa thì cũng đừng quên ăn cơm.”

Lư Gia Hi ở cùng Kha Hồng Tuyết còn dám làm nũng, nhưng lời nói của Mộc Cảnh Tự vào lỗ tai hắn luôn luôn là thánh chỉ. Nghe vậy cũng không quản thứ Kha thiếu phó đang cầm là bánh nướng hoành thánh hay là kẹo đường mứt hoa quả, cứ nhận lấy, ngây ngô cười với mấy người đều có thể là huynh trưởng của hắn.

Túc Hoài Cảnh rất ít tham dự vào việc bọn họ trêu chọc Tiểu Lư đại nhân, bình thường đều là nắm tay Dung Đường đứng ở bên cạnh, trông thấy bên người bán hàng rong có cái gì ăn ngon chơi vui đều phải gọi Dung Đường xem, sau đó vui vẻ mua hết một hơi.

Nếu mua xong rồi mà Kha Hồng Tuyết còn chưa có thả Lư Gia Hi đi, hắn mới có thể không mặn không nhạt nhắc nhở một câu: “Nghe nói khu cách ly dịch bệnh ở phía tây thành sắp hết dược liệu, lần này Tiểu Lư đại nhân muốn tới đó sao?”

Lư Gia Hi sẽ lập tức nhớ tới mình đang vội vã là vì chuyện gì, vỗ đầu lập tức cáo từ, không dám trì hoãn bất kỳ giây phút nào nữa.

Công việc liên quan đến an trí nạn dân và sửa chữa đê đập trong thành Tô Châu, Túc Hoài Cảnh còn biết rõ hơn quan viên phụ trách. Có đôi khi Dung Đường thức dậy lúc nửa đêm, nhìn thấy ngọn nến sáng trắng trong phòng hắn, đều lo lắng hắn sẽ vất vả quá độ mà ngất đi.

Nhưng Túc Hoài Cảnh chẳng để ý, ở trước mặt Dung Đường, hắn luôn là kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm, tất cả tinh lực đều phân cho người trong lòng mình, như là ở nơi không ai biết hắn mệt nhọc vất vả như vậy chỉ vì muốn bỏ ra nhiều thời gian rảnh rỗi ở cạnh Dung Đường hơn.

Tiết Trung Nguyên, bầu trời Tô Châu toàn là vàng mã phiêu tán, trong không khí toàn là khói bụi không tản đi được. Người đi trên đường dài đã sớm trở về nhà, cửa hàng đóng chốt lại, hai bên cứ mỗi khi đi lên vài bước đường sẽ nhìn thấy từng đống từng đống tiền giấy vàng cháy hết, có một chút còn yếu ớt bốc lên ánh sáng màu đỏ, hiển nhiên là vừa mới tế bái xong.

Dung Đường đi bộ ra khỏi phủ, thuận tay mua hai chồng tiền giấy và nguyên bảo, kim đồng ngọc nữ trong quán giấy y cũng muốn mua mấy đôi, xa mã nhà cao cửa đẹp y cũng muốn mua, nhưng rốt cuộc vẫn thôi.

Quá mức long trọng ngược lại kỳ quái, bởi vậy y chỉ chọn chút đồ dùng tang sự cần, thanh toán xong để Song Phúc cầm về, bản thân thì chậm rãi đi tới nha môn châu phủ đón Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh không phải quan viên chính quy, không thường xuyên tới châu phủ, chỉ là vừa vặn trước đó vài ngày có cứu trợ thiên tai, Lữ Tuấn Hiền cũng bị áp giải hồi kinh, Giang Thiện Hưng vẫn ở Hàng Châu không về được. Một mình Thịnh Thừa Minh thật sự là không biết nên xử lý công trình cứu trợ thiên tai khổng lồ ở phủ Tô Châu như thế nào, hết cách, mấy ngày nay sáng sớm mỗi ngày đều phải chạy đến viện Dung Đường vấn an, bồi thường một khuôn mặt tươi cười lôi Túc Hoài Cảnh từ Lân Viên ra.

Dung Đường thì sao cũng được, Thịnh Thừa Minh cười lấy cười để, cảm xúc hai người đều rất bình thường. Chỉ có Túc Hoài Cảnh, mỗi sáng sớm bị nhị hoàng tử túm, lại bị Dung Đường đuổi đi, vẻ mặt buồn rầu từng bước từng bước quay đầu ai oán nhìn Dung Đường, khiến cho y rất là bất an.

Không còn cách nào khác, Dung Đường cũng chỉ có thể ngày ngày vào lúc hoàng hôn tới tri phủ Tô Châu đón Túc Hoài Cảnh, sau đó lại cùng nhau đi trở về.

Nhân văn và phong tục ở Tô Châu dần dần thấm sâu vào tâm trí họ trong chuyến hành trình ngắn ngủi, về nhà vào lúc chạng vạng ngày này qua ngày khác.

Dung Đường đi tới trước nha môn châu phủ, thị vệ trông cửa đã sớm quen mặt y, thấy thế vội vàng tươi cười thỉnh an, nghênh đón y đi vào.

Dung Đường phất tay, ý bảo không cần phiền toái, đợi ở cửa chưa được một lát đã có mấy người mặc quan phục đồng loạt đi ra. Trong lúc đi lại còn đang ba hoa khoác lác, tất cả đều là thảo luận về chính sách mới nhất trong thành Tô Châu.

Người bị bọn họ vây quanh chính là Túc Hoài Cảnh, chỉ có một mình hắn không mặc quan phục, hết lần này tới lần khác người khác mỗi khi nói xong một đoạn đều sẽ hữu ý vô tình nhìn về phía hắn, cũng không biết là muốn được hắn ứng hòa hay là phản bác, dù sao chính là muốn hắn cho một lời đáp.

Túc Hoài Cảnh hơi ngẩng đầu, người đang nói chuyện lập tức sục sôi cảm xúc, nhận được cổ vũ, lúc này nước bọt bay tứ tung, thao thao bất tuyệt. Đợi đến khi hưng phấn dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, người sau lại bước nhanh chân ra khỏi nha môn châu phủ, chạy chậm đến bên người Dung Đường, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Chờ đã lâu chưa?*

Dung Đường liếc hắn một cái, Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu lại đưa ra một chút kiến giải của mình cho vị đại nhân vừa nói chuyện với mình, sau đó cười nói: "Các vị đại nhân, phu quân nhà ta tới đón ta về nhà, ngày mai gặp lại.”

Trời lặn vàng nung, khói lửa cùng ráng chiều tương ứng rơi lả tả, Túc Hoài Cảnh nói xong, cũng mặc kệ bọn họ có kịp phản ứng hay không, xoay người nắm tay Dung Đường cùng về Lân Viên.

Dung Đường ngẩn người, bên tai ửng đỏ, có hơi nghẹn khuất nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, nhịn lại nhịn, hỏi: "Sao lần nào ngươi cũng phải nhấn mạnh với bọn họ ta là phu quân ngươi?"

Túc Hoài Cảnh còn kinh ngạc hơn cả y, hỏi: "Ta là ăn ngay nói thật, sao lại tính là nhấn mạnh?"

Dung Đường: "......”

Nam giới Đại Ngu có thể lấy chồng, nam thê có thể vào triều làm quan, đây là quy củ trăm năm trước truyền xuống, nhưng trên thực tế nam tử lấy thân phận nam thê đứng trên triều đình cũng tương đối ít.

Sau khi Nhân Thọ đế lên ngôi, thậm chí có quan viên từng tấu lên công đường, nói rõ nam tử lập gia đình làm vợ sẽ thiếu hụt khí khái nam tử, nếu đứng trên triều đình đàm luận triều sự cùng bá quan sẽ khó tránh khỏi lòng dạ đàn bà. Huống chi nam thê tính hướng là nam, ngày ngày không ở nhà mà sớm chiều ở chung cùng với quan viên, sợ làm ra chuyện gia đình không hòa thuận, đề nghị hủy bỏ chế độ nam thê có thể vào triều làm quan.

Mặc dù đề nghị này bị một đám quan viên lấy Kha Văn Thụy cầm đầu mắng trở về, nhưng thủy chung vẫn là bom đạn, thường thường sẽ bị người kéo ra nhắc tới, khó bảo đảm sẽ không bị Nhân Thọ đế tiếp thu.

Tuy Dung Đường cảm thấy lời này quả thực vô căn cứ, nhưng khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất, trong triều sẽ hình thành một loại khinh bỉ tàng hình nào đó, y sợ Túc Hoài Cảnh lần lượt nói rõ thân phận nam thê của mình với thủ hạ của Thịnh Thừa Minh, bọn họ sẽ bất kính với hắn.

Túc Hoài Cảnh lại thấy rõ ý nghĩ của y, khẽ mỉm cười nói: "Quy củ liên quan đến tổ tông, chắc chắn bệ hạ không thể thay đổi, lão rất để ý tới chuyện sử sách đánh giá lão trăm năm sau, Đường Đường không cần lo lắng cho ta. Về phần tôn trọng của người bên ngoài không liên quan đến thân phận, ta chính là một người lỗ m ãng, ngày ngày ở trong miếu đổ nát cũng có cách làm cho bọn họ kính trọng ta, đây chưa bao giờ là việc khó.”

Hắn dừng một chút, cười nói: "So với những thứ kia, nên làm thế nào để Đường Đường mở rộng nội tâm với ta, mới là một việc khó.”

Ý cười của nhân vật phản diện rất nhạt như là chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm, Dung Đường lại lập tức cảm thấy bàn tay đang giao nhau có hơi nóng bỏng, làm cho y muốn rút về.

Mùa hạ dài dằng dặc vui vẻ hòa thuận, qua Trung Nguyên cũng sắp vào thu, trong không khí có chút gió lạnh, Dung Đường im lặng hồi lâu.

Y vẫn không không thuyết phục được chính mình, chỉ có thể từ bỏ.

"Về đi," Y nói, " Hôm nay nhà bếp đã nấu súp tuyết lê ngân nhĩ.”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh hơi trầm xuống, nhưng vẫn là cười đáp lại, làm bộ bản thân không hề mất mát.

-

Bữa tối dùng trong viện của Dung Đường, Kha Hồng Tuyết ăn cơm ở đây vài lần, sau đó rảnh rỗi là lại tới đây.

Lúc Dung Đường trở lại viện, Kha Hồng Tuyết đã ngồi ở trên bàn ăn, đang bóc quả hạch cho Mộc Cảnh Tự đỡ đói, thấy người liền cười nói: "Thế tử gia, chờ các ngươi về thì ta sắp chết đói rồi.”

Dung Đường lườm hắn một cái: "Đói bụng sao không về viện của ngươi mà ăn?”

“Vậy không được. " Đôi mắt hoa đào của Kha Hồng Tuyết cong lên, cười khẽ:" Hôm nay Trung Nguyên, người một nhà nên cùng ăn một bữa cơm.”

Túc Hoài Cảnh nghe vậy sửng sốt một hồi, ngước mắt nhìn qua, đúng lúc Mộc Cảnh Tự cũng nhíu mày nhìn về phía Kha Hồng Tuyết, ánh mắt hai người nhợt nhạt đan xen rồi đều tự quay đi.

Dung Đường không hiểu nổi lời ngụy biện của Kha thiếu phó, cau mày nói: "Trung Nguyên cũng không phải Trung thu, nào có đạo lý một nhà đoàn viên, huống chi ai là người một nhà với ngươi.”

Kha Hồng Tuyết: "Chung hoạn nạn tình như thủ túc, chúng ta cùng nhau giãy dụa lâu như vậy ở trong toà thành thiên tai này, sao lại không tính là chung hoạn nạn?”

Dung Đường vô tình vạch trần hắn: "Ngươi giãy dụa là ngày ngày ở trong thành Tô Châu nghe khúc uống rượu đó hả?”

“Ta đã hỗ trợ rất nhiều bạc. "Kha Hồng Tuyết đau lòng nói," Đó đều là mạng của ta.”

“……”

Dung Đường nói không lại hắn, Kha thiếu phó vẫn luôn có vô số ngụy biện.

Bốn người ăn cơm ở nhà bếp, cửa phòng mở ra, Song Phúc dọn dẹp cỏ dại ở góc sân, khoanh tròn ở một khoảng đất trống, Kha Hồng Tuyết hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Dung Đường lười biếng nhìn qua, thuận miệng trả lời: "Trung Nguyên, mua chút tiền giấy, lát nữa tế tổ.”

Kha Hồng Tuyết hiểu ra: " Chuẩn bị cho Dung lão thái gia sao?”

Dung Đường hơi ngơ ngẩn, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, một lát sau mới làm bộ như không có việc gì nói: "Ừ, một phần là chuẩn bị cho tổ phụ, còn có một số là mua cho cha mẹ Hoài Cảnh.”

Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự đồng thời cứng đờ, hai người lơ đãng đối diện tầm mắt, sau đó Túc Hoài Cảnh hỏi Dung Đường: "Mua cho ta?”

Dung Đường cảm thấy có hơi bối rối nhưng không biểu hiện ra bên ngoài: "Từng nghe ngươi nói, cha mẹ huynh tỷ ngươi đã sớm qua đời, nghĩ đến ngoại trừ ngươi cũng không ai nhớ mà tế bái, mấy ngày nay ngươi bận rộn, ta liền chuẩn bị giùm cho ngươi.”

Y dừng một chút, gượng cười nói: "Cũng không thể những người khác ở dưới đất đều có hậu nhân tế bái, chỉ để cha mẹ ngươi lẻ loi nhìn người khác mà thèm chứ?”

Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười: "Vất vả cho Đường Đường rồi.”

Dung Đường thở phào nhẹ nhõm: "Nên vậy.”

Kha Hồng Tuyết ăn cơm xong, thấy Song Phúc ôm ra hai chồng tiền giấy lớn, mặt dày hỏi Dung Đường: "Thế tử gia, có thể chia cho ta một chút không?"

Dung Đường hồ nghi nhìn về phía hắn, Kha Hồng Tuyết cười nói: " Không dám giấu diếm, học huynh ta năm xưa gia cảnh bần hàn, có gửi nuôi ở một gia đình phú quý, gia chủ đó chăm sóc huynh ấy rất tốt, chỉ tiếc sau đó bất hạnh gặp nạn, cả nhà chết oan uổng, cũng không có hậu nhân tế bái. Vừa mới nghe ngươi nói như vậy, ta suy nghĩ một chút những quỷ hồn khác của địa phủ đều đang đón tết, chỉ có bọn họ là đáng thương, trong lòng thật sự không dễ chịu lắm.”

Dung Đường không tin hắn lắm, nhưng dù sao cũng mua nhiều tiền giấy nên chia cho Kha Hồng Tuyết.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, trăng tròn treo trên không trung, đêm tết Trung Nguyên rất hoang vắng, ba đống tiền giấy vàng thiêu đốt hừng hực, Túc Hoài Cảnh đặt từng tờ một đống lửa, giống như là tùy tâm hỏi: "Mộc đại nhân, hộ gia đình ngài ở nhờ đó họ gì?”

Dung Đường nghe thấy hắn hỏi thì có chút nghi ngờ, từ trước tới nay Túc Hoài Cảnh không phải là người nhiều chuyện.

Nhưng Mộc Cảnh Tự trả lời càng làm cho y ngạc nhiên: "Cũng giống như ngươi, họ Túc.”

Dung Đường hơi giật mình, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, đáy lòng không ngừng dâng lên cảm xúc kỳ dị.

Túc Hoài Cảnh rũ mi mắt, không nhìn y, đôi tay trắng nõn sạch sẽ đốt từng tờ tiền giấy vàng mã, lại hỏi: "Có huynh đệ tỷ muội không?"

“Có.”

“Mấy người?”

“Hai ca ca, bốn đệ đệ, bốn muội muội. "Mộc Cảnh Tự chậm rãi đáp.

Dung Đường canh giữ đống tiền giấy đốt cho Dung lão thái gia, cúi đầu nhìn Túc Hoài Cảnh.

Dung nhan bị ánh lửa chiếu rọi, nửa sáng nửa tối, che khuất toàn bộ cảm xúc trong mắt không thể nhìn rõ, nhưng Dung Đường cảm thấy một một bãi biển tối tăm, sóng biển cuồn cuộn.

Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười: "Thật trùng hợp, trong nhà ta vừa vặn là có sáu ca ca, bốn tỷ tỷ.”

“Trong đó ta là con trai thứ bảy, đại ca cùng một mẹ với ta, nhị ca thuở nhỏ nuôi ở ngoài phủ, tam ca...... Là một tên lừa đảo. "Túc Hoài Cảnh nói.

Yết hầu Mộc Cảnh Tự khẽ nhúc nhích, biểu tình quanh năm không thay đổi xuất hiện một tia cảm xúc vỡ nát, y cụp mắt, máy móc đốt giấy lên lưỡi lửa: "Thật sao, đó thật đúng là một người anh trai không xứng chức.”

Y ứng lời Túc Hoài Cảnh nói, ai biết người sau sắc mặt lại trầm xuống, không quá vui vẻ, trầm mặc một hồi lại hỏi y: "Mộc đại nhân thì sao?”

Mộc Cảnh Tự: "Huynh trưởng nhà ta uy nghiêm, tiểu muội ngang ngược, ấu đệ thông minh, là gia đình rất bình thường.”

“Huynh trưởng uy nghiêm, tiểu muội ngang ngược, ấu đệ thông minh...... "Túc Hoài Cảnh thấp giọng lặp lại một lần, nhẹ nhàng cười, không tính toán không châm chọc.

Dung Đường càng nghe càng cổ quái, trong đầu giống như có một sợi dây lộn xộn, đầu dây trốn đông trốn tây, mỗi khi sắp hiện lên trước mặt y lại phút chốc chui trở về, y vẫn không thể nắm chắc.

Cho đến khi tiền giấy cháy hết, Mộc Cảnh Tự cúi đầu nhìn tro cỏ dính trên tay mình, hỏi: "Túc công tử, có thể dẫn ta đi phòng tắm một chút không?"

Dung Đường bất giác muốn đi theo, Kha Hồng Tuyết lại kéo y một cái.

Y cau mày quay đầu lại, sắc mặt Kha Hồng Tuyết rất nghiêm túc, tối tăm.

Chỉ chớp mắt, Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh đã rời khỏi nơi này. Dung Đường cảm thấy không vui, bỏ tay Kha Hồng Tuyết ra, đang muốn theo sau, lại nghe hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dung Đường.”

Dung Đường xoay người.

Kha Hồng Tuyết cười thê lương, nhìn bóng lưng Mộc Cảnh Tự, nhẹ giọng nói: " Ngươi biết không, trước kia ta cảm thấy học huynh ta là người phong hoa tuyết nguyệt nhất trên đời này."

Y từng uống gió lạnh tây bắc, đi qua trùng cốc Lĩnh Nam. Y từng thấy châu báu do thuyền chìm dưới sông Kim Phấn Ngu Kinh, cũng từng thấy trang trại trà ngập lụt ở Huy Châu.

Y là lãng khách du hí nhân gian, là thi nhân trời sinh, là thiên hoàng quý tộc, cũng là tài tử đa tình.

Y tiến có thể dẫn binh đánh giặc, lui có thể ngâm thơ đối nghịch, tay y không rời quạt, cơm nước tất uống rượu, nói chuyện tất mỉm cười, hoa đào trong mắt vĩnh viễn sáng ngời.

Y là lãng tử phong lưu đa tình nhất thế gian này, ra vào khiến vô số quý nữ thẹn thùng. Cũng là hoàng tử nghịch ngợm nhất trong hoàng cung Ngu Kinh, vinh sủng khắp người, lại hướng tới tự do hết lần này tới lần khác.

Mà y cũng vĩnh viễn chết đi ở Nguyên Hưng năm thứ hai mươi lăm.

Y đạt được tự do như y muốn, rồi lại một lần nữa đi về phía lồ ng giam mà y từng mơ ước được rời đi từng bước một.

……

Dung Đường cứng đờ tại chỗ, thoáng chốc tất cả kết luận đã có nguyên nhân ban đầu.

-

Trong phòng tắm chưa đốt đèn, nước đựng ở trong vại, Mộc Cảnh Tự khom lưng, múc ra một gáo nước rửa qua hai tay, sau đó vô thức lại múc ra một gáo quay đầu lại, muốn Túc Hoài Cảnh rửa sạch tay.

Người sau lại đứng bất động, thân hình ẩn trong bóng tối, tựa như tùng bách cổ thụ, cao lớn lại nguy nga.

Không nói gì nhìn nhau thật lâu, ánh trăng xông vào cửa sổ, âm sắc Mộc Cảnh Tự hơi khàn: "Tiểu Thất, đệ trưởng thành rồi.”

Vì thế Tùng Bách khẽ rung động, khoé miệng Túc Hoài Cảnh hàm chứa ý cười, hốc mắt lại đột nhiên chuyển đỏ.

Hắn trầm mặc thời gian rất lâu, rốt cục mở miệng, hỏi: "Huynh trưởng, thỏ của ta đâu?"

Huynh đã hứa, khi trở về sẽ dẫn ta đi săn thỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Túc Túc ở kinh thành: Đã tính trước, im lặng, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm.

Túc Túc ở Giang Nam: Khóc, khóc, khóc...... Vợ không còn sống lâu nữa rồi khóc, tìm được anh trai khóc. (Thật ra được làm từ nước đúng không? (Nghi hoặc.Jpg) Trường săn bắt thỏ chỉ đường chương thứ hai, giấc mơ của Hoài Cảnh khi còn nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio