Lưu ý: Chương này ký ức kiếp thứ 2 của Dung Đường, phòng ngừa bà nào mới vào hoang mang như tui, má tưởng edit thiếu chỗ nào)
______
Tháng mùa đông năm Khánh Chính thứ mười một, Dung Đường bị bệnh nặng.
Bệnh này cũng từng xuất hiện ở kiếp thứ nhất, bởi vậy y cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ là nhìn tuyết rơi bồng bềnh bên ngoài Đường Hoa viện, trong lòng không ngừng lo lắng.
Y đã nhiều lần trao đổi thuốc giữ mạng với hệ thống, quấn chặt bản thân hết lớp này tới lớp khác mà đi ra ngoài.
Nhà giam Đại Lý tự sâu thẳm âm lãnh, ánh nắng trong trẻo dường như chẳng bao giờ chiếu vào nơi lạnh lẽo buốt giá này. Phế phủ Dung Đường sinh ra cảm giác đau đớn, y bất chấp cơn đau nghẹt thở do ho khan đi tới chỗ sâu nhất của nhà giam.
Đó là một phòng giam thẩm vấn, Kha Hồng Tuyết đứng ở ngoài cửa, tản mạn dựa vào tường, khoác một chiếc áo da cáo màu đỏ rực trên khuỷu tay, mặt mày hơi nhíu lại, không buồn không vui nhìn một thứ không biết là thịt thối hay là bánh nướng bị chuột gặm còn lại trong góc.
Một khi bụi đất lăn đi thì chẳng còn cái gì có thể phân biệt được rõ nguyên dạng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kha thiếu phó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dung Đường thì hơi kinh ngạc, đè nén giọng hỏi: "Thế tử gia khỏe chưa?”
Dường như lời dạo đầu của Kha Hồng Tuyết đối với y chỉ có mỗi một câu này, sống chết của Dung Đường rõ ràng không liên quan đến hắn, nhưng lần nào nhìn thấy Dung Đường hắn cũng hỏi một câu "Sức khoẻ tốt hơn chưa". Nếu nhận được câu trả lời khẳng định, đôi mắt đa tình của Kha thiếu phó sẽ khẽ cong lên, thoáng sung sướng. Nếu trả lời không được như ý muốn, hắn sẽ có vài phần buồn bã.
Nhưng tất cả những cảm xúc này đều thoáng qua, một giây sau Kha Hồng Tuyết sẽ nhớ ra vì sao bọn họ lại tụ tập, hỏi: "Ngũ điện hạ có phân phó gì không?"
Dung Đường cũng đè nén giọng, trả lời một câu sức khoẻ vẫn như cũ, sau đó khẽ lắc đầu, nói: "Điện hạ bên kia không có việc gì cả.”
Kha Hồng Tuyết lúc này mới khó hiểu: "Vậy thế tử gia đến Đại Lý Tự là vì chuyện gì?”
Trong phòng thẩm vấn không ngừng truyền đến tiếng kêu khóc của phạm nhân, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh nào khác, Dung Đường xuyên qua khe cửa nhìn thấy một bóng lưng cao lớn thẳng tắp. Có đôi khi y nhìn bóng lưng Mộc Cảnh Tự, cũng sẽ cảm thấy người này kỳ thật không nên ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời ngày ngày hai tay nhuốm máu như vậy.
Y là tuyết trên núi cao, không nên cô quạnh lạnh lùng như vậy, núi tuyết cũng nên có hoa dại rực rỡ.
Dung Đường không biết nên làm thế nào để sưởi ấm y, giống như cũng không ai có thể sưởi ấm y vậy.
Dung Đường quay đi nhẹ giọng nói: "Sắp có tuyết rơi rồi.”
Kha Hồng Tuyết sững sờ, khó hiểu.
Dung Đường: "Đoạn thời gian trước Lý Trường Phủ bị hỏi tội rồi xử trảm, binh bộ tự lo không xuể, bản thân Hạ nguyên soái cũng rối bời, đảng Tam hoàng tử bị thương nặng, ta muốn nói có nên cho Mộc đại nhân nghỉ ngơi một thời gian không?"
Kha Hồng Tuyết chớp chớp mắt, tiêu hóa một chút ý tứ trong lời nói của y rồi nở nụ cười: "Ta cũng muốn huynh ấy nghỉ ngơi, ngươi xem huynh ấy có nghe ta không?"
Dung Đường chán nản cúi đầu: "Ngay cả lời của ngươi cũng không nghe, y còn có thể nghe ai đây?”
Kha Hồng Tuyết nhướng mày, trêu ghẹo nói: "Thế tử gia sao lại quan tâm học huynh ta như vậy?”
Dung Đường im lặng, thầm nghĩ bởi vì ta sắp chết lềnh bà lềnh bềnh* rồi.
(Cái này theo thuật ngữ mạng thì còn là game over)
Do hạn chế của hệ thống, Dung Đường không thể nói cho bất kỳ ai trên thế giới biết kết cục của bọn họ, cũng không thể bại lộ thân phận người xuyên việt của bản thân.
Nhưng y vẫn muốn làm ra chút thay đổi gì đó.
Nếu như sự tồn tại của y là thay đổi kết cục của bộ tiểu thuyết này, cứu tính mạng Thịnh Thừa Lệ, vậy tại sao y không thể thuận tay cứu những người khác?
Hình như không cứu được thật.
Tiếng kêu r3n trong phòng giam dần dần yếu ớt, Kha Hồng Tuyết rời khỏi vách tường, nói: "Ta sẽ nhắc nhở huynh ấy.”
Ánh mắt Dung Đường sáng lên, thiếu chút nữa muốn nói cám ơn ngươi, Kha Hồng Tuyết lại thấp giọng dặn dò: "Lao ngục âm u, thân thể của Thế tử gia cao quý, sau này đừng tới nữa.”
Lòng tốt và sự nghiêm túc đột nhiên xuất hiện, Dung Đường lại một lần nữa cảm nhận được một cảm giác không giống với Kha Hồng Tuyết.
Hắn đang quan tâm mình, nhưng không hiểu sao làm cho Dung Đường cảm thấy, hắn đang mượn quan tâm bản thân y để an ủi một chút ý nghĩ trong lòng hắn.
Tầm mắt Dung Đường bất giác quay đi, nhìn thoáng qua cửa lao tối tăm bên trong Đại Lý Tự.
Y gật đầu, định rời đi: " Vấn an Mộc Thiếu Khanh hộ ta.”
“Đương nhiên. "Kha Hồng Tuyết đồng ý, nhưng sau đó hắn lại hỏi một câu:" Dung Đường, ngươi cảm thấy Ngự Sử Trung Thừa là người như thế nào?”
Dung Đường cả kinh, cố gắng bình tĩnh hỏi ngược lại: " Ngươi nói... Túc Hoài Cảnh?”
Kha Hồng Tuyết khẽ mỉm cười: "Trừ hắn ra còn có thể là ai?”
Trong Ngự Sử đài của Đại Ngu, Ngự Sử Trung Thừa có hai người, nhưng quan trường Đại Ngu hôm nay, đề cập tới Ngự Sử Trung Thừa, trong tiềm thức mọi người đều ngầm thừa nhận thiếu niên lang năm nay mới mười chín tuổi.
Không ai khác ngoài hắn, một là dung mạo khiến người ta phải thốt lên, hai là vào triều chưa đến một năm đã nghiễm nhiên trở thành tâm phúc có thủ đoạn của thiên tử.
Ngự Sử Đài giám sát bá quan, hiện giờ bá quan nhắc tới Túc Hoài Cảnh, người người cảm thấy bất an.
Đó là một con hổ mặt cười không lộ răng nanh.
Dung Đường lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Là một người rất thông minh rất quyết đoán, lại có gan dạ sáng suốt.”
“Vậy sao? "Kha Hồng Tuyết nhẹ giọng nỉ non, mặt mày ủ rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì, lại mở miệng cười nửa thật nửa giả nói:" Túc đại nhân đối xử với ngươi rất khác.”
Dung Đường kinh ngạc: "Khác nhau thế nào?”
“Ngươi đã từng tới thảo nguyên chưa?” Kha Hồng Tuyết hỏi, "Sói trên thảo nguyên, nếu bắt được một con thỏ, phản ứng đầu tiên thường không phải là ăn thịt nó ngay lập tức.”
Dung Đường cảm thấy người này lại đang nói bậy, Mộc Cảnh Tự sắp kết thúc thẩm vấn, y nhíu mày, hỏi: "Vậy sẽ là cái gì?"
Kha Hồng Tuyết: "Nó sẽ ngậm thỏ trong miệng, khoe khoang với bầy sói, nếu thỏ nghe lời hiểu chuyện một chút, sói thậm chí có thể sẽ nuôi nó, cho cỏ xanh và lương thực, nuôi nó vừa trắng vừa béo.”
Dung Đường tưởng tượng một chút về hình ảnh kia, mặt vô cảm hỏi: "Sau đó lại ăn sao? Giống như người nuôi heo vậy?”
Kha Hồng Tuyết bị y chọc cười: "Thế tử gia thật là hài hước.”
Dung Đường lại cảm thấy không phải y hài hước, mà là lời nói của Kha Hồng Tuyết chỉ có thể có đáp án này.
Vì vậy y lẳng lặng nhìn hắn một hồi, Kha Hồng Tuyết mới từ từ ngừng cười, trong mắt hàm chứa một tia sắc thái mà Dung Đường không hiểu, như là dặn dò, cũng như khuyên nhủ, nói với y: "Nếu có một ngày bên cạnh Thế Tử gia chẳng còn ai, có thể thử đi tìm Túc đại nhân che chở một chút.”
Dung Đường cau mày: "Ta có cha mẹ ở trên, cũng có điện hạ cần phải trung thành, còn có ngươi cùng Mộc đại nhân cộng tác, sao lại chẳng có ai?”
Ánh mắt Kha Hồng Tuyết chậm rãi nâng lên, nhìn một ngọn nến thắp trên tường, đêm đông ít có côn trùng bay, nhưng vẫn có bướm trắng sớm tỉnh lại bay vòng quanh ánh lửa, "Ta chỉ cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu chúng ta đều đã chọn sai rồi."
Dung Đường không hiểu ý trong lời nói của hắn, tiếng gào thét trong phòng thẩm vấn hoàn toàn dừng lại, Kha Hồng Tuyết hít vào một hơi, đảo mắt lại biến thành dáng vẻ ph óng đãng bất cần đời, ôm áo khoác muốn xoay người.
Dung Đường sốt ruột, muốn nhắc nhở hắn đừng quên chính sự, Kha Hồng Tuyết cười nói: "Ta sẽ nhớ nhắc nhở học huynh, ngược lại thế tử gia ngươi mới thực sự phải trân trọng thân thể như tờ giấy của mình.”
Dung Đường không quá để ý, dù sao tấm vỏ này y chỉ dùng mấy năm nay, đến cuối cùng cho dù thật sự bệnh chết, theo lý giải của y thì chẳng qua là báo hỏng mà thôi, nhiều nhất chính là trong lúc đó trải qua thống khổ quả thật làm cho người ta căm tức.
Y không quan tâm tới sức khoẻ của mình, đêm đó cũng không đi vào đối mặt trò chuyện với Mộc Cảnh Tự.
Sau khi trở lại Ninh Tuyên Vương phủ, y nằm trong viện hồi lâu, thỉnh thoảng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Ngày trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Dung Đường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nói không rõ mình đang đợi người đến truyền tin, hay là không hy vọng có người đến.
Y đợi cả ngày, tuyết rơi khắp nơi, ánh trăng ban đêm phản chiếu trên tuyết khiến trời trông như ban ngày.
Không có người đến báo tin dữ cho y, Dung Đường vui vẻ, sức khỏe lại tốt hơn không ít.
Tuyết rơi dày đặc suốt năm ngày, ngày thứ năm y đã khôi phục trạng thái như ngày thường.
Y muốn ra khỏi phủ, sau đó nhận được bái thiếp của Lư Gia Hi.
Tiểu Lư đại nhân lúc ấy vào lễ bộ, phụ trách tất cả công việc lễ mừng, hắn cúi đầu, vẻ mặt mê mang, lúc nhìn thấy Dung Đường vất vả kéo ra một nụ cười tái nhợt.
Dung Đường thoáng chốc còn hoang mang hơn cả Lư Gia Hi.
Sau đó y nghe Lư Gia Hi nói: "Thế tử gia, Mộc học huynh đi rồi.”
Tất cả tang lễ đều do một mình Kha Hồng Tuyết xử lý, phụ thân trên danh nghĩa của Mộc Cảnh Tự tuổi già sức yếu, ở Lâm Uyên học phủ xa xôi, nói với bên ngoài là không muốn để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho nên muốn gạt ông.
Ngày Dung Đường đi phúng viếng, Kha Hồng Tuyết đã thay một bộ cẩm tú màu sắc tươi đẹp thường mặc bằng tang phục trắng nõn, khoác áo tang, ăn mặc rõ ràng vượt qua quy cách bạn bè nên có.
Dung Đường chưa từng thấy hắn khóc, ngay cả phúng viếng và đưa tang, Kha Hồng Tuyết cũng không khóc.
Hắn mạnh vì gạo bạo vì tiền, thành thạo, hành tẩu thuận lợi trên mặt trận danh lợi, tang lễ cũng hiếm thấy âm thanh khóc sướt mướt, tràn đầy lịch sự tao nhã như thanh phong minh nguyệt.
Cực kỳ an tĩnh cũng cực kỳ thanh nhã, hắn không mời những gánh hát thổi kèn kia, chỉ mời tăng nhân Đà Lan tự ngày đêm niệm chú vãng sinh.
Tân khách lui tới đều yên tĩnh, làm như sợ âm thanh lớn một chút sẽ kinh động đường vãng sinh của Mộc Cảnh Tự.
Dung Đường đi dâng hương, thấy Kha thái phó hơn bảy mươi tuổi không để ý tôn ti, quỳ gối trên bồ đoàn dập đầu chỉnh tề ba cái, thắp ba nén nhang. Trong góc tăng nhân đọc tiếng Phạn tối nghĩa, Dung Đường liếc qua một cái, sắc mặt mỗi người thong dong, trầm ổn nặng nề.
Trong đó có một người tướng mạo tuấn lãng, cạo đầu để lại vết sẹo, nhắm mắt lại an tĩnh niệm chú vãng sinh giống như kim thân cổ phật quanh năm suốt tháng rỉ sét ở trong đại điện. Dung Đường nhìn thoáng qua, nhưng khi quay đi, trong đầu đã không nhớ rõ tướng mạo của tăng nhân kia.
Túc Hoài Cảnh từ cửa viện bước vào, không nói gì đi tới trước quan tài, quy củ bái ba cái, vừa không quá cung kính, cũng không thất lễ không tôn trọng, chỉ giống phúng viếng đồng liêu bình thường, dâng hương xong liền muốn rời đi, tầm mắt dừng ở trên người Dung Đường một hồi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói.
Hắn chào hỏi Kha Hồng Tuyết rồi muốn đi, vẻ mặt vẫn mang theo ý cười của Kha Hồng Tuyết lại đột nhiên trầm xuống, Dung Đường rốt cục nhìn thấy bi thương thầm lặng trên mặt hắn.
Hắn thấp giọng hỏi: "Ba ngày sau Túc đại nhân có ở kinh thành không?”
Túc Hoài Cảnh không hiểu: "Đương nhiên là ở đây.”
"Linh cữu của học huynh cần phải để ba ngày, sau đó nếu ta muốn tìm ngươi thì nên đi đâu?”
Túc Hoài Cảnh không hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Kha thiếu phó có thể tới Ngự Sử đài tìm ta.”
Kha Hồng Tuyết gật đầu, nghiêng người, vươn cánh tay về phía trước, thấp giọng nói: "Đi thong thả.”
Dung Đường chỉ coi đây là một khúc nhạc đệm nhỏ trên tang lễ, cũng không quá chú ý, cho đến khi Mộc Cảnh Tự hạ táng, giọng điệu Thịnh Thừa Lệ thanh đạm nói với y, " Đêm qua thiếu phó tới Ngự Sử đài.”
Bên ngoài lại tuyết rơi, giống như thiên địa đều phủ thêm áo trắng cho Mộc Cảnh Tự.
Dung Đường biết trong lòng Thịnh Thừa Lệ có nghi ngờ, hao hết óc bỏ đi nghi ngờ của gã. Sau đó qua hai ngày, y nhóm lửa ở trong viện, không biết sao Túc Hoài Cảnh lại tới Ninh Tuyên Vương phủ, gõ cửa nhà của y, cười hỏi: "Thế tử gia, uống rượu không?"
Sức khỏe Dung Đường kỳ thật không thích hợp với việc uống rượu, có vài lần y và Túc Hoài Cảnh hẹn ở Lưu Kim Lâu, uống cũng đều là rượu hoa quả ngâm sẽ không say lòng người, hết lần này tới lần khác Túc Hoài Cảnh mang đến lại là rượu cao lương.
Một ly xuống Dung Đường liền choáng váng, hai ly xuống bụng gần như mất tinh thần.
Y tỉnh tỉnh mê mê ngồi ở trên ghế, nhìn ngọn đèn trên bàn, ánh sáng tan rã, bóng người cạnh góc tường không ngừng nhảy nhót.
Túc Hoài Cảnh uống từng ly từng ly, không biết cay cũng không biết đắng, khóe miệng vẫn luôn chứa ý cười, trong ánh mắt lại để lộ ra một chút cảm xúc mà cả hai đời Dung Đường đều chưa từng thấy qua.
Chán nản, mờ mịt, kinh hoảng, hối hận, sợ hãi, oán hận......
Đó quả thực không phải là cảm xúc nên xuất hiện trên mặt đại nhân vật phản diện.
Dung Đường ngơ ngác, bất giác vươn tay, muốn vuốt v e mắt hắn, mượn hơi rượu nói: " Ngươi khóc ư?”
“Đừng khóc.”
“Mắt ngươi rất đẹp, phải cười, đừng khóc.”
Ngón tay đụng tới xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi, không có một chút nước mắt ẩm ướt, nhưng Dung Đường cảm thấy hắn đang khóc, hồ ngôn loạn ngữ an ủi một hồi lâu, Túc Hoài Cảnh rốt cục bắt được tay y.
Tất cả các cuộc trò chuyện của đời này đều có điểm đến cũng có điểm dừng, Dung Đường sẽ không không biết tự lượng sức mình đi tìm hiểu hành động của Túc Hoài Cảnh, Túc Hoài Cảnh cũng sẽ không hỏi y Thịnh Thừa Lệ muốn cái gì.
Bọn họ chỉ đi về phía trước trên con đường mình đã chọn, thỉnh thoảng có gặp nhau, mỉm cười chào hỏi, sau đó lại tách ra lần nữa.
Có lẽ một ngày nào đó đi mệt mỏi đợi tại chỗ, nhìn thấy đối phương từ một con đường khác đi tới, sẽ cười lắc bầu rượu trong tay, sau đó hỏi: "Có muốn dừng lại ngắm trăng không?"
Ánh trăng, đèn sông, ánh sóng lăn tăn của sông Kim Phấn, rượu ngon không làm say lòng người.
Đây là bí mật ngầm hiểu lẫn nhau giữa Túc Hoài Cảnh và Dung Đường.
Nhưng ngày đó, lò lửa, sương phòng, tuyết rơi trong đêm đông, có rượu cao lương thấm vào miệng. Lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh cầm tay Dung Đường, nghiêm túc nhìn vào mắt y, cứ như đã chuẩn bị thật lâu thật lâu, hạ quyết tâm rất lớn, lời nói ra khỏi miệng lại nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy.
“Dung Đường, ngươi có muốn đi theo ta không?”
Không quan tâm ngươi muốn bảo vệ ai, đừng lôi cơ thể ốm yếu của mình vào những mưu mô đấu đá, cũng không phải làm những trò tính kế hãm hại mà ngươi không thích.
Ngươi đi theo ta, ta bảo vệ ngươi chu toàn.
Coi như, ngươi làm điểm neo của ta, ta trả thù lao cho ngươi.
Bỗng nhiên ta mệt mỏi quá......
Lửa than trong lò lửa vang lên, Dung Đường say rượu, không biết có nghe rõ hay không.
Y chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng hỏi: "Vậy điện hạ phải làm sao bây giờ?”
……
Một lát, cũng có thể giây lát.
Dưới diễm hỏa đêm đông tuyết, lần đầu tiên hai tay giao nhau buông ra, sau đó cả đời này không gặp nhau nữa.
Những người chờ đợi ở giao lộ bước lên một con đường hoàn toàn khác.