Ngày thứ hai tết Trung Nguyên, trên bàn cơm Lân Viên có thêm một cái đầu thỏ cay.
Dung Đường rảo bước tiến vào nhà bếp, hơi lộ vẻ cạn lời khi nhìn cái đầu thỏ cay chết không nhắm mắt kia, tương đối khó hiểu không biết cái chủ ý thiên tài gọi bằng cụ này là do ai đưa ra.
Kết quả chỉ chớp mắt đã nghe Kha Hồng Tuyết ở ngoài cửa phòng hô một câu: "Nhường một chút, nhường một chút..."
Còn ra dáng hơn cả tiểu nhị Lưu Kim Lâu, chuyên nghiệp hơn ông chủ Thục Đạo Các mấy ngàn lần.
Dung Đường nghiêng người, quay đầu lại nhìn, thấy Kha Hồng Tuyết bưng một đ ĩa thỏ cay trên tay.
Kha thiếu phó cười hì hì nói: "Sáng sớm ta đi dạo trên phố, thấy có mấy đứa nhóc xách hai lồ ng thỏ rao bán. Trông người ta đáng thương lắm, giống như khỉ ốm vậy ấy, ta bèn mua hết một lượt, mang về làm thịt mấy con ăn, còn ở trong phòng bếp đấy, chờ chúng nó sinh nhóc con lại tiếp tục ăn.”
“... "Dung Đường:" Lòng ngươi đen tối biết bao.”
Kha Hồng Tuyết nghiêm túc nói: "Nhưng thịt thỏ ăn ngon vậy mà.”
Vừa dứt lời, tiểu nhị lại mang thức ăn lên, vì thế Dung Đường lại nhìn thấy thịt thỏ ăn lạnh, thịt thỏ thái hạt lựu, thậm chí còn có một chậu lẩu thịt thỏ vào mùa hè.
Dung Đường lười tranh cãi với hắn, ngược lại lúc đó lại cảm thấy tò mò vô cùng mãnh liệt.
Y thật sự muốn xem lúc Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh nhìn thấy một bàn đồ ăn này, sẽ có phản ứng gì.
Thất điện hạ muốn hoàng huynh của hắn dẫn hắn đi săn bắt thỏ, không phải muốn hoàng tẩu của hắn chuẩn bị cho mình một bữa tiệc toàn là thỏ!
Dung Đường im lặng một lúc lâu, ngồi trên ghế lẳng lặng chờ mọi người.
Hôm nay, thành Tô Châu sẽ ban hành một loạt phương án bồi thường lũ lụt đã phá hủy nhà cửa và ảnh hưởng đến những người bị nạn. Sáng sớm Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự đã bị Thịnh Thừa Minh bắt lính kéo ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về.
Trước mặt Dung Đường bày mấy chén rau trộn, y vừa gắp đậu phộng chơi, thỉnh thoảng lại trả lời Kha Hồng Tuyết.
Tối hôm qua y mơ thấy rất nhiều chuyện, những chuyện xưa đời trước đã vượt quá dòng thời gian, ký ức của Dung Đường càng ngày càng mơ hồ, nhưng sau khi Kha Hồng Tuyết nói xong câu nói đó. Đột nhiên những chi tiết và nguyên do đã lãng quên kia liên hệ lại với nhau trong một khoảnh khắc.
Y vẫn luôn suy nghĩ, cho dù hai đời trước Túc Hoài Cảnh và mình đứng ở trận doanh đối lập, nhưng vẫn luôn có một chút tình cảm tri kỷ hảo hữu. Sao lúc nhìn thấy thi thể của y biểu hiện lại lạnh lùng như vậy, cứ như tất cả giao tình qua lại đều chưa từng có?
Nhưng hóa ra Túc Hoài Cảnh đã từng hỏi y.
Dung Đường nhớ lại đêm tuyết mùa đông tung bay kia, đột nhiên tim đập nhanh bừng tỉnh, ngực quặn đau, mở to hai mắt ngồi ở trên giường, gần như không thở nổi.
Mộc Cảnh Tự là ca ca hắn, nhưng Túc Hoài Cảnh vẫn không biết.
Hắn chỉ đang thực hiện những hành động cần thiết để trả thù như thường lệ, coi từng đứa con của Nhân Thọ Đế là đối tượng cần phải giao nộp.
Đương nhiên, người đầu tiên áp dụng những thủ đoạn này chính là phụ tá của các hoàng tử.
Điều này là bình thường, thậm chí nên.
Nhưng khi Mộc Cảnh Tự là tam ca của hắn, mà sau khi y chết Túc Hoài Cảnh mới phát hiện sự thật này, hết thảy đều biến thành một thanh chủy thủ được tôi luyện độc dược qua từng năm tháng, một thanh chủy thủ đâm vào người Túc Hoài Cảnh.
Vì thế Dung Đường rốt cục hiểu được sự áy náy và oán hận trong ánh mắt hắn là vì cái gì.
May mà......
Tất cả đậu phộng đều được đẩy về cùng một hướng, giống như những đứa trẻ đang ngồi xếp hàng. Dung Đường ngước mắt nhìn về phía cửa chính nhà bếp, bên ngoài là những chiếc lá xào xạc rung động.
Mùa hè đã đến hồi kết thúc, mùa thu sắp vào viện, lá cây ngô đồng rơi rụng từng chiếc một, phủ kín mảnh đất nơi ve sầu mùa thu vừa xâm nhập.
Hoàng hôn màu xanh tím tán đi, mặt trời chuyển sang hướng khác, có người từ cửa viện bước vào, mỗi động tác đều giống như một người trưởng thành thành thục.
Dung Đường bất giác cong môi.
Cũng may.
May mà cuộc đời này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, may mắn đời này Túc Hoài Cảnh không phải lẻ loi một mình hành tẩu trong bóng tối vô biên vô hạn nữa.
Y giơ tay ra hiệu, mắt Túc Hoài Cảnh sáng lên, bước nhanh đi tới, đang muốn ngồi ở bên cạnh Dung Đường, Dung Đường lại đột nhiên hỏi một câu: "Rửa tay chưa?”
Túc Hoài Cảnh sửng sốt, ánh mắt vui sướng kia bị một loại biểu cảm kinh ngạc khác thay thế, hắn khẽ trừng mắt, Dung Đường kiên trì: "Đi rửa tay trước rồi ăn cơm.”
Sắc mặt Túc Hoài Cảnh lập tức suy sụp, tủi thân nhưng vẫn khuất phục đi rửa tay. Kha Hồng Tuyết ở bên cạnh chê cười, thấy thế thì trực tiếp bật cười, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Mộc Cảnh Tự chậm rãi đi tới trừng mắt một cái, cau mày nhìn chằm chằm một bàn tiệc thỏ không biết phải nói gì.
Kha Hồng Tuyết ngẩng đầu, trông mong nhìn học huynh hắn, tựa như muốn y khen mình.
Mộc Cảnh Tự lại hỏi: "Trong thành có tửu lâu mở cửa lại không?”
Thịnh Thừa Minh và Lư Gia Hi đang tiến vào, nghe vậy thoáng ngẩn ra, Tiểu Lư đại nhân lập tức thuộc như lòng bàn tay: "Phù Dung lâu phía nam thành đã mở vài ngày trước đó, các tửu lâu lớn đều đã mở bán đồ ăn, tất cả Tần Lâu Sở quán đều đã kinh doanh. Chỉ có quán trà và hiệu sách, trà, giấy mực nghiên mực bị ngâm nát hết, bị tai hoạ ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, nhất thời còn chưa thể hoạt động trở lại.”
Mộc Cảnh Tự gật đầu, nhìn Dung Đường: "Thế tử gia có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
Mộc Thiếu Khanh rất ít khi mời người, có vị bề trên nào trong kinh mở yến tiệc, mời được hoàng thân quốc thích cũng chưa chắc có thể mời được Thiếu Khanh Đại Lý Tự, chứ đừng nói tới chuyện y tự mở miệng mời.
Dung Đường vốn không muốn ăn một bàn thịt thỏ, nghe vậy nhếch môi cười: "Từ chối thì bất kính quá.”
Thịnh Thừa Minh thân là hoàng tử, trước mặt Túc Hoài Cảnh và Dung Đường lại không kiêu ngạo gì, lập tức hỏi: "Có thể dẫn ta theo không?”
Mộc Cảnh Tự không thể không gật đầu, Dung Đường đứng dậy, Túc Hoài Cảnh rửa tay trở về, mấy người đã muốn bước ra, Kha Hồng Tuyết vội vàng đứng dậy, tủi thân nhìn Mộc Cảnh Tự: "Học huynh......”
Mộc Cảnh Tự lạnh lùng hỏi hắn: " Ngươi chuẩn bị bàn thức ăn này, không ăn hết à?”
Kha Hồng Tuyết khoe mẽ: "Ba ngày sau ngày nào ta cũng ăn thịt thỏ, tuyệt đối sẽ không lãng phí!"
Túc Hoài Cảnh nghe vậy sửng sốt một hồi, dường như mới nhận ra bữa tối chuẩn bị trong phủ tối hôm nay là thứ gì, thần sắc hắn có chút phức tạp liếc mắt nhìn Mộc Cảnh Tự một cái, lại quay đi trở về nắm tay Dung Đường.
Lư Gia Hi bối rối, nhìn về phía cái bàn kia rõ ràng là cách làm thịt thỏ khẩu vị Xuyên Thục, sửng sốt một lát, nói: " Với cái thời tiết này sợ là thức ăn không để được ba ngày, đội cứu viện trong thành có một tiểu đội mười người biên soạn, nguyên quán ở đất Thục, mấy ngày hôm trước ta còn nghe bọn họ nói khẩu vị ở Giang Nam thanh đạm ngọt ngấy, ăn không thuận miệng.”
Hắn hơi dừng một chút, thử thăm dò hỏi: "Nếu học huynh không ngại, ta có thể đóng gói bàn thức ăn này đưa cho bọn họ không?”
Hắn càng nói giọng càng nhỏ, thoáng có chút không quá tự tin, nhưng ánh mắt Kha Hồng Tuyết nhìn hắn lại giống như gặp được ân nhân cứu mạng, hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói: "Đương nhiên có thể! Ngươi cứ việc đưa, mười người này sợ là không đủ ăn, lại tìm người vào trong thành đóng gói một bàn thức ăn và mấy bầu rượu ngon cùng đưa qua, coi như khao các huynh đệ, lấy bạc ở trong sổ sách của ta!”
Dung Đường xem kịch rất vui vẻ, khẽ chậc một tiếng, hai ba bước tới trước mặt Lư Gia Hi, vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu Lư đại nhân sớm muộn gì cũng thăng chức.”
“Hả? "Lư Gia Hi rất mơ hồ.
Dung Đường cười lắc đầu, cũng không giải thích, chờ Túc Hoài Cảnh đuổi theo thì đồng loạt đi về phía trước.
Đứa trẻ này vốn dĩ ngu ngốc và nhút nhát, nhưng lần nào cũng vô tình giải quyết được mối bận tâm lớn nhất của người khác, không biết phải nói gì.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói một câu: "Vận may của hắn rất tốt.”
Dung Đường hơi giật mình, bàn tay lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Y lẳng lặng nói: "Nhưng ngươi có ta mà.”
Túc Hoài Cảnh lập tức sửng sốt, không hiểu lắm, Dung Đường giải thích: "Ninh Tuyên Vương thế tử phi so với học đệ của Kha thiếu phó còn vang hơn nhiều.”
Y nói nửa thật nửa giả, trong giọng nói mang theo chút ý tứ khoe khoang, nhất thời khiến độ tin cậy của những lời này giảm xuống một nửa. Túc Hoài Cảnh ngây ra hai giây, cúi đầu cười, cũng dùng giọng điệu buồn bã trả lời y: "Nhưng lòng phu quân của ta lại không ở trên người ta.”
Dung Đường: "......”
Hệ thống mới vừa tỉnh lại không bao lâu, thấy thế hừ lạnh một tiếng, trào phúng: 【 Cậu nói xem cậu chọn hắn ta làm gì? 】
Dung Đường: "......”
Dung tiểu thế tử ngậm miệng lại, một câu cũng không muốn nói!
-
Trong thành thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tửu quán trà lâu, dưới lầu có người đàn tỳ bà hát giai điệu nhỏ, trong lầu cơ hồ không nghe thấy tiếng ồn ào, không khí khoan thai thích ý.
Mộc Cảnh Tự gọi một gian nhã gian, đẩy cửa ra chính là lan can gần hồ, ngước mắt là có thể trông thấy mặt nước Liên Hồ chiếu rọi ánh nắng chiều lăn tăn.
Thuyền hoa lại vang lên ca múa, bọn họ ngồi trong lầu dùng bữa tối.
Không giống như trong kinh thành mỗi một bữa cơm đều mang theo không khí thăm dò hoặc nịnh bợ, bọn họ ngồi ở đó, cũng chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm tối. Kha Hồng Tuyết rất giỏi làm náo nhiệt bầu không khí, dăm ba câu đã chọc cho Lư Gia Hi không ngừng cầu xin kể khổ ra bên ngoài, nói thẳng mấy ngày nay cứu trợ thiên tai gặp phải bao nhiêu chuyện khiến người ta tức giận.
Nói xong lại vui vẻ vì bản thân đã tạo ra thành tựu, sau đó lại lần nữa chán nản vì không thể cứu được nhiều người hơn.
- Giống như một bữa tiệc gia đình.
Dung Đường bất giác nghĩ, còn giống một bữa cơm gia đình hơn gia yến ở Ninh Tuyên Vương phủ. Ngay cả Thịnh Thành Minh từ khi sinh ra đến nay cũng chưa từng ăn cơm ở bên ngoài như thế này, trong lúc nhất thời lại cảm thấy một loại thoải mái mờ mịt.
Giống như cởi bỏ gông xiềng gì đó.
Rượu qua ba tuần, hắn và Lư Gia Hi dính vào với nhau, đông một búa tây một gậy không ngừng nói về những chuyện đã xảy ra từ lúc xuôi nam.
Hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nói chuyện hùng hồn, Kha Hồng Tuyết mỉm cười nghe, thỉnh thoảng đáp lời, thỉnh thoảng rót rượu, dỗ dành họ nói nhiều hơn, nôn ra hết những vất vả mà bọn họ không thể kể cho ai mấy ngày nay ra.
Mộc Cảnh Tự vẫn không hòa hợp như trước, chỉ gọi thêm vài món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, trong đó có một món bánh hoa sen vừa mới hấp xong, trên lớp bánh ấm áp bốc khói nghi ngút.
Túc Hoài Cảnh gắp một miếng cho Dung Đường, sau đó tự cúi đầu, im lặng ăn một miếng.
Vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết của Mộc Cảnh Tự dường như được ánh mặt trời mọc ở đâu đó chiếu sáng, có hơi tan rã.
Y cũng rũ mắt xuống, gắp lên một miếng hoa sen mềm mại ngọt ngào.
Không hiểu sao Dung Đường cảm thấy vui vẻ, nhìn Thịnh Thừa Minh Lư Gia Hi mỗi người một ly mà có chút thèm thuồng, quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh.
Người sau sững sờ, lại gần nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?”
Dung Đường cũng nhỏ giọng trả lời: "Muốn uống rượu.*
Dáng vẻ kia cực kỳ đáng yêu, như con thú nhỏ trong rừng nhặt một quả to về tổ, chỉ thấy một con thú ăn thịt còn lớn hơn mình, nó không hề sợ hãi cũng không trốn tránh, thấp giọng hỏi, " Để ta ăn trái cây xong rồi ngươi mới ăn ta có được không?”
Nhưng thật ra thú săn mồi căn bản không muốn ăn nó, chỉ muốn nuôi nhốt nó, lại trồng cho nó một rừng cây xuân hạ thu đông đều sẽ kết quả, để cho nó cam tâm tình nguyện ở lại địa bàn của mình.
Túc Hoài Cảnh bật cười, vớt ly rượu ngửi ngửi, rót cho y một ly: "Chỉ cho uống một chút thôi.”
“Ừ! "Dung Đường đáp ứng dứt khoát, sau khi nhận lấy ly rượu thì vui vẻ mím từng ngụm nhỏ.
Túc Hoài Cảnh nhìn y như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, thậm chí hắn còn cảm thấy những năm này mình chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Mộc Cảnh Tự.
Người sau hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn quay đi, rồi lại rất nhanh bỏ đi ý niệm này trong đầu, đẩy ghế ra, cúi người hỏi: "Đi ra ngoài hóng gió không?"
Trong nhã gian bốn người đều đang uống rượu, ba vị kia vừa uống vừa trò chuyện, Dung Đường thấy Mộc Cảnh Tự chủ động tìm Túc Hoài Cảnh thì còn kích động hơn cả đương sự, vội vàng đuổi người ra ngoài: "Đi đi đi, hắn ở đây cứ kiềm kẹp ta.”
Túc Hoài Cảnh không hiểu sao lại bị chụp mũ, vô tội muốn chết, rồi lại thật sự hết cách với Dung Đường, đành phải dặn dò một câu: "Uống ít rượu một chút.”
“Ừ ừ! "Dung Đường đáp có lệ, ánh mắt cũng đã nhìn lên bầu rượu.
Túc Hoài Cảnh: "..." Ta kiềm ngươi làm sao được?
Hắn yên lặng thở dài, đứng dậy đi ra ngoài với Mộc Cảnh Tự.
Phù Dung lâu náo nhiệt, đứng ở trên lầu nhìn lại, thành Tô Châu như là chưa từng bị lũ lụt, khắp nơi đều là cư dân an cư lạc nghiệp.
Túc Hoài Cảnh dựa vào lan can, nhìn tòa thủy thành Giang Nam dần dần khôi phục sức sống này, gió nhẹ thổi trên mặt hồ, ý cười bên môi nhếch lên.
Mộc Cảnh Tự hỏi hắn: "Mấy năm nay đệ sống thế nào?”
"Ngày hôm qua huynh đã hỏi đệ rồi, huynh trưởng." Túc Hoài Cảnh hơi có vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu có chút thoải mái và thản nhiên mà thiếu niên mười bảy tuổi nên có.
Đó vốn nên là thái độ đối đãi với người nhà, nhưng hắn nói xong vẫn cười trả lời: "Mấy năm đầu rất không tốt, trên người rất đau, cũng rất nhớ nhà, Hành Phong không tìm được đệ, cũng không có ai đi cùng đệ, đệ nhặt được một người câm, hắn ở bên đệ một thời gian rất dài.”
Hắn và Lưu Vân, theo một ý nghĩa nào đó mà nói cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng Túc Hoài Cảnh không có ý định nhắc đi nhắc lại chuyện quá khứ đó với Mộc Cảnh Tự, hắn nhẹ nhàng truyền đạt lại nói:"Sau đó vào kinh, gặp Dung Đường, sau đó thì huynh đều biết đó, hẳn là huynh cũng có thể nhìn ra.”
Túc Hoài Cảnh cười nói: " Đệ sống rất khá.” Ngoại trừ Đường Đường đến bây giờ còn không muốn thừa nhận y thích mình, hết thảy đều rất tốt.
Túc Hoài Cảnh thậm chí bắt đầu xem nhẹ sự thật Dung Đường sống không được bao lâu.
Mộc Cảnh Tự nhìn ra ý của hắn, hơi nhíu mày, nhưng cũng không định truy cứu, chỉ hỏi: " Đệ chưa từng hoài nghi y sao?"
Trong thành Tô Châu sóng nước cuồn cuộn, trong tiếng gió mang theo bọt sóng, Túc Hoài Cảnh trầm mặc chốc lát, cười hỏi lại: "Huynh biết y đối xử tốt với ta như thế nào không?”
“Sau khi các huynh đi, y là người đầu tiên quan tâm đệ có ăn no mặc ấm hay không, có bị người ta ức hiếp hay không, có bị uất ức hay không. "Túc Hoài Cảnh nói," Chính đệ cũng không nhớ rõ có bao nhiêu lần, đệ còn chưa kịp làm gì, y đã ngăn chặn tất cả những chuyện mà người khác gây khó dễ cũng những trách móc nặng nề có thể đổ lên đầu đệ giùm cho đệ.”
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi thậm chí đệ sẽ cảm thấy, y là người do cha mẹ đưa tới ở cùng đệ.”
Mộc Cảnh Tự sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
Y không hỏi Dung Đường, Túc Hoài Cảnh cũng biết y không hỏi Dung Đường, mà là về thân phận của Ninh Tuyên Vương thế tử.
Nhưng Túc Hoài Cảnh ngậm miệng không nói, Mộc Cảnh Tự cũng không hỏi. Đệ đệ này của y từ nhỏ đã quá thông minh, thật ra y không cần lo lắng cho Túc Hoài Cảnh.
Nhưng luôn không nhịn được, luôn muốn lo lắng, muốn bù đắp thời gian bỏ lỡ mấy năm nay.
Túc Hoài Cảnh dựa lưng vào lan can, tầm mắt rơi vào trong phòng, ngửa đầu, nhìn ba người đang nói chuyện, hỏi: " Huynh nói cho Kha Hồng Tuyết biết chưa?"
Mộc Cảnh Tự hơi giật mình, lắc đầu: " Chưa.”
“Vậy hắn......?”
“Tự đoán. "Mộc Cảnh Tự nói," Ta không thừa nhận.”
Túc Hoài Cảnh dừng một chút, lại hỏi: "Định nói cho hắn biết không?”
Mộc Cảnh Tự không hé răng, qua nửa ngày mới hỏi: " Đệ sẽ nói cho Dung Đường chứ?”
Tiểu thế tử lần thứ ba đưa tay tới bầu rượu, Túc Hoài Cảnh nheo mắt, khẽ chậc một tiếng, cơ thể rời khỏi lan can, lắc đầu: "Sẽ không.”
“Đệ vào trước. "Hắn nói," Đường Đường lại không nghe lời.”
Mộc Cảnh Tự không kịp hiểu giọng điệu của hắn là gì, theo bản năng gật đầu.
Túc Hoài Cảnh đi vào bên trong, Kha Hồng Tuyết ngẩng đầu, đứng dậy đi ra, hai người đan xen, một người đi về phía ánh đèn phồn thịnh của hồng trần, một người đi nhìn trời đất ôn nhuận khói nước.
Dung Đường đang lặng lẽ uống chén rượu thứ ba, Túc Hoài Cảnh đi qua, không nói gì đè mu bàn tay y lại, trầm giọng nói: "Đường Đường.”
Dung Đường có chút men say nhưng vẫn tỉnh táo, lúc bị gió trên hồ thổi qua đầu óc lại hơi mơ hồ, trong nháy mắt ma xui quỷ khiến, trở tay cầm tay hắn, lẩm bẩm nói: "Hoài Cảnh, ta bắt được ngươi rồi.”
Túc Hoài Cảnh sững sờ, không hiểu y có ý gì.
Dung Đường ngước mắt dưới ánh đèn, nhỏ giọng nói: " Ngươi hỏi ta lần nữa đi.”
Ngươi hỏi lại ta một lần nữa, lần này ta nhất định sẽ đi theo ngươi.
Chỉ đi với ngươi thôi.