Một hạ nhân của Ninh Tuyên Vương phủ chết chẳng phải là một chuyện lớn lao gì. So với những chuyện đó, lời đồn nhiều nhất chính là Vương gia rất coi trọng cái thai của trắc phi Tiền thị, không chỉ tăng mức bạc thường lệ trong viện Tiền thị, mà ăn mặc cũng đều theo quy cách của Vương phi, thậm chí ngay cả Tam thiếu gia Dung Viễn, Vương gia cũng phá lệ mua cho hắn tài sản ruộng đất.
Trên dưới cả phủ đều biết, Dung Minh Ngọc yêu thương đứa con chưa chào đời này của mình vô cùng.
Chuyện này thật ra rất không nên, Dung Đường quen biết Dung Minh Ngọc mấy đời, ngoại trừ chuyện liên quan đến Vương Tú Ngọc, thỉnh thoảng y sẽ giằng co với phụ thân trên danh nghĩa của mình vài lần. Dưới đại đa số tình huống y đều lấy thân phận của một chính khách quan sát Dung Minh Ngọc - - Vương gia khác họ duy nhất trong hoàng triều Đại Ngu.
Kết quả quan sát rất chính xác với vị trí của Dung Minh Ngọc trong nguyên tác: Nhân Thọ Đế nuôi một con chó không biết sủa to bên chân.
Lòng dạ ông ta sâu không lường được, hết lần này tới lần khác lại trung thành và tận tâm với Hoàng đế. Chuyện nhà hay nhi nữ tình trường đối với Dung Minh Ngọc mà nói, còn lâu mới quan trọng bằng vị trí cắm chân mình trên triều đình, ngoại trừ Đoan Ý trưởng công chúa thì cơ bản ông ta sẽ mặc kệ người trong nhà.
Một đứa trẻ còn chưa ra đời, vì sao ông ta lại yêu thương như vậy?
Dung Đường không nghĩ ra, tựa như y không hiểu vì sao Dung Minh Ngọc lại chắc chắn đứa con trong bụng Tiền thị là con trai.
Nhưng chẳng liên quan gì tới y, thời tiết càng ngày càng lạnh đi, gió bắc trong kinh lạnh thấu xương. Dung Đường mệt mỏi không muốn cử động, nhiều nhất là ban ngày thời tiết tốt thì đi cùng với Túc Hoài Cảnh tới viện của vương phi trò chuyện giúp đỡ, để cho bà bớt lo lắng về những chuyện vặt vãnh.
Tiền thị rốt cuộc vẫn luôn để mắt tới những than hồng trong Đường Hoa viện
. Một ngày sau giờ ngọ, Dung Đường đi đến trong viện Vương phi, vừa vặn nghe thấy nha hoàn Tư Mặc bên cạnh Dung Minh Ngọc tới dặn dò, nói than hồng la đại thiếu gia dùng mùa đông này cũng chuẩn bị cho trắc phi một phần.
Dung Đường cảm thấy không vui, đang muốn đi ra ngoài chất vấn. Túc Hoài Cảnh lại kéo ống tay áo y, ý bảo an tâm một chút chớ nóng nảy.
Chờ đối phương nói xong, Túc Hoài Cảnh đẩy cửa phòng chậm rãi đi qua, khó xử nói: "Vương gia thương di nương, sợ mùa đông bà ấy bị lạnh, muốn thêm chút than lửa cũng không có gì đáng trách. Chỉ là năm nay lũ lụt, không ít khu vực sản xuất than bị nhấn chìm. Than hồng la Thế tử gia dùng trong viện được mua với giá cao trong thôn trang từ năm ngoái, chuẩn bị hai tháng mới có thể thu hồi được những thứ này, số lượng ít hơn một nửa so với những năm trước. Nếu lại phải chuẩn bị một phần cho di nương, vậy khoản chi phí đắt đỏ này sẽ lấy từ đâu?”
Tư Mặc hơi sững sờ, dường như không nghĩ tới lúc nàng nói những lời này, Túc Hoài Cảnh và Dung Đường vừa vặn ở đây, nàng hơi hơi khom lưng, trước hành lễ chào hỏi thế tử gia và thế tử phi, sau đó mới nói: "Ý của vương gia, là để thiếu gia rút một nửa ra cho di nương dùng.”
Dường như nàng cũng cảm thấy lời mình nói ra có hơi quá đáng, nên giọng nhẹ đi rất nhiều, trên mặt hiện ra vẻ rối rắm, ánh mắt cũng không dám nhìn Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh đưa lưng về phía Dung Đường, thần sắc hơi lạnh nhưng lời nói ra miệng vẫn còn dính một tia ý cười: "Chỉ sợ không được, năm nay thế tử gia bị bệnh nặng hai lần. Hiện tại là lúc phải điều trị hồi phục, chợt giảm bớt nguồn cung cấp than lửa trong viện, khó bảo đảm chứng bệnh sẽ không ngóc đầu trở lại.”
Tư Mặc rối rắm nhíu mày, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh: "Kính xin lang quân cho chủ ý.”
Túc Hoài Cảnh cười nhạt một tiếng: "Tiền di nương mang thai, quả thật không thể bị lạnh. Nhưng than lửa Đường Đường thường dùng cũng không thể giảm bớt. Than hồng la khan hiếm, bây giờ hốt hoảng đi tìm, không tìm thấy không nói, nhưng giá cao, sẽ không có lời.”
Tư Mặc gật đầu: "Lang quân nói đúng.”
Túc Hoài Cảnh: " Trùng hợp ta có một bằng hữu, nhà buôn bán ở phía nam, hàng năm đều để dành một mẻ than đen chất lượng cao để phòng khi khẩn cấp. Mặc dù không phú quý bằng than hồng la, nhưng vẫn tốt hơn than người bình thường dùng trong nhà, nếu di nương muốn dùng than, thì có thể tới chỗ hắn mua một ít.”
Tư Mặc suy nghĩ một hồi: "Nhưng giá cả...?
Túc Hoài Cảnh nở nụ cười: "Ta có giao tình tốt với bằng hữu kia, nghĩ hằn là sẽ không bán giá quá đắt, mỗi tháng di nương rút ra một ít bạc cũng đủ để vượt qua, có một mùa đông ấm áp. Coi như là bà ấy suy nghĩ cho cái thai trong bụng, cũng sẽ không tiếc chút vật ngoài thân này, tỷ tỷ nói đúng không?”
Từ đầu đến cuối hắn đều vô cùng thản nhiên, quyết đoán từ chối lại đưa ra phương án giải quyết. Cuối cùng lại cười thuận miệng ném ra một câu hỏi, Tư Mặc đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, dịu dàng cúi đầu: "Lang quân nói có lý, trở về ta sẽ bẩm báo với trắc phi.”
Nàng lại nghiêng người, hành lễ với Dung Đường, lúc này mới rời đi.
Túc Hoài Cảnh xoay người, cười đi trở về trong nhà.
Dung Đường hồ nghi nhìn hắn: " Ngươi làm gì có bạn bè chứa than trong nhà?”
Túc Hoài Cảnh hỏi ngược lại: "Kha thiếu phó không tính là bạn của ta sao?”
Dung Đường: "...?”
Đợi đến khi Kha Hồng Tuyết ngồi trong nhã gian của Lưu Kim Lâu nghe nói như thế, cười đến hai mắt đều híp lại, ly rượu sứ trắng ở trong tay lúc ẩn lúc hiện, suýt nữa hắt hết cả rượu ra ngoài.
Hắn quay đầu hỏi Dung Đường: "Thế tử gia, ngài nói xem ta bán than lửa này cho bà ta bao nhiêu thì phù hợp?”
Dung Đường vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghĩ lại, thật sự không kìm được giơ ngón trỏ lên.
Kha Hồng Tuyết nhướng mày: "Đây là ý gì?”
Dung Đường rất là đứng đắn: "Chia cho ta một phần.”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra: "...?”
Dung Đường: "Việc làm ăn này là Hoài Cảnh nhà ta kéo tới cho ngươi, ta mặc kệ ngươi bán bao nhiêu cho bà ấy, cứ chia lợi nhuận cho ta là được rồi.”
Trong nhã gian có năm người, Lư Gia Hi vừa mới trực xong, đói bụng không chịu nổi, một lòng một dạ chỉ có ăn.
Mộc Cảnh Tự nghe được những lời này của Dung Đường thì dừng hai giây, khẽ nở nụ cười.
Kha Hồng Tuyết vốn còn muốn chi li với Dung Đường, thấy thế một câu cũng không nói, hùng hồn giơ lên "Hai" ngón tay.
Dung Đường hơi ngơ ngẩn, Kha Hồng Tuyết nói: "Hai phần, ta trích hai phần cho ngươi.”
Dung Đường: "......”
Y nhìn Kha Hồng Tuyết, lại chậm rãi chuyển tầm mắt sang Mộc Cảnh Tự.
Giây lát, nội tâm Dung tiểu thế tử trợn trắng mắt: "Tiền đồ.”
Kha Hồng Tuyết cười hì hì, chẳng hề có ý phản bác, ở bên cạnh rất chịu khó gắp thức ăn múc canh cho học huynh hắn.
Những ngọn cỏ bên bờ sông Kim Phấn, phủ đầy sương giá, Dung Đường ngồi trong nhã gian của Lưu Kim Lâu, nghe bọn họ thuận miệng đàm luận một ít chuyện xưa.
Lư Gia Hi cứu trợ thiên tai có công, sau khi hồi kinh được thăng chức đến Lễ bộ, đi theo một trong bốn ti, Viên ngoại lang Lễ bộ ti để học tập công việc tế bái, hiện giờ đã chân chính được gọi là Lư đại nhân.
Trong lúc Dung Đường cò kè mặc cả với Kha Hồng Tuyết, hắn ăn no một nửa, vừa mới buông bát đũa, đã thấy một bàn bốn người đều đang nhìn hắn.
Kha Hồng Tuyết cười hỏi hắn: "Ăn no chưa?”
Tiểu Lư đại nhân không thể không biết xấu hổ, thẹn thùng cười: "Cũng lưng lưng rồi.”
Kha Hồng Tuyết còn lâu mới tin, gọi tiểu nhị thêm vài món ăn, thuận miệng nói: "Thế tử phi vừa đàm phán thành một vụ mua bán lớn cho ta, ngươi không cần phải lo lắng, đêm nay ta mời khách, ăn thoải mái.”
Dung Đường cảm thấy miệng người này rất là thiếu đòn.
Y lười nhìn hắn, dán dán vào Túc Hoài Cảnh, người sau tự nhiên mà nắm lấy tay y.
Thỉnh thoảng Dung Đường bị hắn xoa có chút không được tự nhiên, muốn rút lại. Túc Hoài Cảnh đã chớp chớp mắt tủi thân nhìn y, Đường Đường lập tức mềm lòng, im lặng không nhúc nhích mặc cho hắn chà xát.
Ý cười Túc Hoài Cảnh giấu ở khóe mắt không ngừng tràn ra, Mộc Cảnh Tự nhìn hắn như vậy, trong lúc bất giác cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Trước kia y cũng từng nghĩ không biết sau khi Tiểu Thất lớn lên sẽ như thế nào, có tiêu sái phong lưu, đả mã chương đài* như mình hay không.
(Đả mã chương đài: Cưỡi ngựa qua ‘bụi hoa’)
Có lẽ cũng giống như Thái tử ca ca, đoan trang uy nghiêm, không giận tự uy. Không có mặt nào là như bây giờ, rõ ràng đã là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng vẫn sẽ làm nũng khoe tài đùa nghịch.
Có đôi khi Mộc Cảnh Tự thấy hai người bọn họ ở chung, sẽ cảm thấy Túc Hoài Cảnh vẫn là tiểu hoàng tử vô ưu vô lự được nuôi dưỡng trong hoàng cung Đại Ngu rất nhiều năm.
Như vậy rất tốt, ít nhất mọi thứ không thay đổi.
Cho đến khi Kha Hồng Tuyết giống như hàn huyên hỏi Lư Gia Hi: "Gần đây bận việc gì?”
Tiểu Lư đại nhân nhăn mặt, nói: "Sắp đến cuối năm, Viên Ngoại Lang đại nhân chủ yếu bận chuyện làm lễ mừng năm mới tế tổ và mở tiệc chiêu đãi.”
“Vậy còn ngươi? "Kha Hồng Tuyết lại hỏi.
Lư Gia Hi: "Đang chọn nhà cho Ngũ điện hạ.”
Dung Đường cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Lư Gia Hi.
Túc Hoài Cảnh gần y nhất, nhạy bén phát hiện ra biểu cảm và cơ thể Dung Đường có thay đổi, bất giác cảm thấy không vui.
Hắn luôn cảm thấy Đường Đường quá chú ý tới Thịnh Thừa Lệ.
Hắn cực kỳ không thích.
Túc Hoài Cảnh vô thức khép tay lại, siết chặt y hơn nữa, Dung Đường như không hề phát hiện, hỏi: "Đã định phủ đệ chưa?”
Lư Gia Hi lắc đầu: "Đầu mùa thu đã bắt đầu chọn, nghĩ tới nghĩ lui đã đưa lên vài chỗ nhưng đều bị Thị Lang đại nhân bác bỏ.”
Nói xong hắn dừng một chút, ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt Dung Đường.
Lễ bộ thị lang Dung Minh Lễ, là nhị thúc của Dung Đường.
Nhưng Dung Đường không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?”
Lư Gia Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng định ra ba tòa nhà, trong bộ vừa trình lên thị lang đại nhân hai ngày trước, không biết có bẩm báo bệ hạ hay không.”
“Sáng sớm hôm qua đã báo lên, hôm nay chắc là đã định rồi. "Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng nói.
Lúc ấy y đứng ở trên Kim Loan điện, đương nhiên biết ai báo lên tấu chương nào.
Chỉ là việc vặt tuyển phủ đệ cho hoàng tử, trên bản chất thì không cần công khai thảo luận trên triều đình. Cho nên Dung Minh Lễ chỉ đưa tấu chương, cũng không tuyên đọc ngay tại chỗ.
Mộc Cảnh Tự nhìn Dung Đường, hỏi: "Sao vậy?”
Dung Đường lắc đầu, trong lòng rõ ràng mình vừa mới thất thố, lui về phía sau. Túc Hoài Cảnh vừa vặn ở bên cạnh y, Dung Đường vừa lui như vậy, cơ hồ như là chui vào trong lòng hắn.
Tâm tình Túc Hoài Cảnh tốt hơn một chút.
Dung Đường nhỏ giọng nói: “Ta không thích gã, cho nên cũng không muốn gã ở nhà tốt.”
Cực kỳ ấu trĩ, hết lần này tới lần khác lại khiến người ta tìm không ra điểm hoài nghi, cho dù là Mộc Cảnh Tự, cũng bị y hù đến sửng sốt.
Lư Gia Hi lại gật đầu: " Đúng là không phải là một tòa nhà tốt, trong đó có một căn, có thể dự toán của Hộ bộ không đủ tu sửa.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: " Ở đâu?”
Dung Đường không được tự nhiên cúi đầu, tầm mắt nhìn sàn gỗ dưới chân, nhất thời không biết đang suy nghĩ gì, không hiểu sao không dám nhìn vào mắt Túc Hoài Cảnh.
Lư Gia Hi: " Trên đường lớn Tuyên Võ, trước là phủ Hiển quốc công.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, Dung Đường cảm thấy buồn bã, Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn dây buộc tóc trên đỉnh đầu y, nhẹ nhàng nhặt lên vòng xoắn trong tay, như không thèm để ý: "Tòa nhà kia à.”
Mộc Cảnh Tự nhíu mày, trên người lộ ra một chút lệ khí khó gặp.
Lư Gia Hi nhận thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, nhưng hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi có tiếng ồn ào vang lên ngoài Lưu kim lâu, trong lầu không ngừng có tiếng chạy chậm ra ngoài.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, cằm khẽ nâng.
“Sợ là không thích hợp rồi. " Hắn nói.
Bên ngoài lâu là ánh lửa hừng hực từ chỗ cực xa truyền đến, xông thẳng phía chân trời, mang theo khí thế bẻ gãy nghiền nát, gần như muốn thắp sáng cả tòa Ngu kinh.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, nhìn Dung Đường, môi mỉm cười, đáy mắt lại có vài phần nhìn kỹ.
“Đường Đường, xem ra tòa nhà kia cũng không thích gã.”
Đường Đường, xem ra ngươi thật sự giấu ta rất nhiều chuyện.